Được Ada căn dặn trước từ tối qua, sáng nay Mạc Đồng cố ý đi sớm hơn trước kia hai mươi phút, tự động viên mình, nhất định hôm nay phải chấn chỉnh tinh thần lên mức cao nhất, nếu bị nắm được điểm yếu sẽ rất thê thảm.
Nhưng mọi việc lại không như mong muốn, bạn càng muốn tránh người nào, thì người đó lại càng dễ xuất hiện trước mặt.
Lúc cô đến công ty vẫn còn khá sớm, cả tòa nhà trống không. Đi làm vốn vất vả, có thể nán lại trên giường phút nào hay phút đó. Sáng nay, cô đi sớm hơn hai mươi phút, tiết kiệm được không ít thời gian đi đường, càng sớm người đi đường càng ít, xe công cộng vận hành thông suốt không bị tắc đường, vì thế hai mươi phút được dư thêm thêm mười phút nữa, cô đã đến công ty là sớm hơn ngày thường nửa tiếng.
Hai tay Mạc Đồng xách túi lớn túi nhỏ, tâm trạng thoải mái đứng ở tầng một đợi thang máy, trong lòng nhớ tới bóng dáng Dương Bùi Văn, khóe môi không giấu được nụ cười tủm tỉm, bất giác có một người đi tới bên cạnh. Cô quay đầu lại nhìn xem ai cũng tới sớm như vậy, không nhìn thì thôi, lúc người kia xuất hiện trong tầm mắt của cô, tim cô đập thình thịch, thiếu chút nữa là ngừng đập. Người bên cạnh đi giày Tây, dáng người thẳng, khí thế bức người, vốn là cảnh tượng đẹp mắt, nhưng vẻ mặt nghiêm túc lạnh lẽo, khí thế cường đại khiến đầu gối người ta muốn nhũn ra. Anh nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, đúng là ôn thần Mạc Đồng muốn tránh cũng không kịp.
Mạc Đồng thầm oán, làm lãnh đạo tới sớm như vậy làm gì?
"Chào giám đốc Lăng." Cô miễn cưỡng nở nụ cười, khẽ cất tiếng chào hỏi. Lăng Lực nhìn cô rồi khẽ gật đầu xem như đáp lại. Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng Mạc Đồng, lãnh đạo tự cao tự đại trước mặt cấp dưới cũng không có gì đáng trách, nhưng Mạc Đồng có thể cảm thấy rất rõ anh đang không vui vẻ gì. Không chỉ không vui, anh ta còn coi cô như vật vô hình, hận không thể làm cho cô bốc hơi ngay trước mặt anh ta. Cô không kìm được khẽ rụt người lại, giảm bớt không gian mình chiếm giữ, nhất thời cô không biết mình nên nói gì cho phải, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi giữ chặt túi đặc sản Hải Nam.
Trong không gian yên tĩnh, cửa thang máy vừa mở, cô đã âm thầm thở dài một hơi. Cô đứng khép vào cạnh thang máy nhường lãnh đạo đi trước, Lăng Lực cũng không khách sáo khẽ gật đầu bước vào trong, Mạc Đồng chậm chạp theo sau. Cửa thang máy nhanh chóng khép lại, Mạc Đồng chưa bao giờ cảm thấy thang máy nhỏ tới mức này, cô có thể nghe rõ hơi thở của đối phương, không khí nguy hiểm lan tỏa trong không gian chật hẹp khiến người khác cảm thấy khó chịu, cô thấy không khí đang loãng dần, khó thở quá, cô thật nghi ngờ có phải mình đang mắc chứng sợ không gian kín không. Vội vàng cũng không giải quyết được gì, cô chỉ có thể cố gắng đứng thẳng lưng, hai mắt nhìn chăm chú vào số mười ba màu đỏ đang lóe sáng trên bảng, trong lòng hi vọng thang máy đi thật nhanh.
Cô mới đi có một tuần mà Lăng Lực đã cảm thấy dài như cả thế kỷ. Một tuần này, anh sống một ngày như như một năm, sợ hãi, suy nghĩ lung tung khiến anh mất ngủ về đêm, nếu Mạc Đồng có can đảm nhìn anh thì sẽ phát hiện hai vành mắt anh đang thâm quầng đen. Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy lo sợ, sợ cô tự nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh giống như mấy năm trước. Anh cảm thấy không thể chịu đựng nổi, anh đã để mất cô một lần, anh không thể để mất cô thêm lần nữa.
Nghe được cô đã có người yêu, anh không kiềm chế được sự tức giận trong lòng. Nhiều năm qua, anh chưa bao giờ nguôi hận, vì sao anh vẫn còn nhớ cô? Cô từng phụ bạc anh, dù không biết nguyên nhân nhưng đó chính là sự phản bội, anh không thể dễ dàng tha thứ cho cô như vậy được. Cô có niềm vui mới thì sao? Cô gả cho người khác thì sao? Cô có thế nào anh cũng không muốn quan tâm. Trên đời này còn nhiều cô gái tốt hơn cô. Nghĩ đến đây, tâm trạng của anh phấn chấn hơn một chút, nhưng ý nghĩ này chỉ giúp anh chống đỡ được vài phút mà thôi. Sau đó, anh cũng không thể tiếp tục lừa gạt bản thân, tâm trạng của anh rối bời, không thể bình tĩnh suy nghĩ.
Trong một tuần này anh đã phải chịu đựng nỗi khổ tương tư, khát vọng muốn gặp cô khiến con tim anh đau âm ỷ. Sáng nay, không phải anh tình cờ gặp cô ở thang máy, vì mất ngủ nên anh dậy rất sớm, vô thức lái xe vòng quanh công ty, tình cờ nhìn thấy cô tới công ty rất sớm.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, tâm trạng hỗn loạn của anh chuyển biến theo chiều hướng tốt, nhưng anh không dám biểu hiện trước mặt cô. Cuối cùng, anh cũng hiểu được câu nói, khoảng cách xa nhất trên thế gian không phải thiên sơn vạn thủy, mà là khi đứng trước mặt em, em lại không biết tôi yêu em.
Lăng Lực dùng khóe mắt đánh giá cô, phát hiện lần nghỉ phép này rất có tác dụng tu dưỡng sắc đẹp, hai gò má của cô hơi ửng hồng, trên mặt tràn đầy nét thanh xuân quyến rũ, không ngờ tình yêu lại có ma lực lớn như vậy.
"Mạc biên tập nghỉ phép nhiều ngày để đi đâu chơi vậy?" Anh đột nhiên cất tiếng hỏi phá vỡ bầu không khí nặng nề trong thang máy.
"Cùng bạn đi tới Tam Á ạ."
"Là bạn trai sao?" Dù anh nói rất thản nhiên, nhưng có trời mới biết cổ họng anh đang căng như dây cung, chỉ cần một tác động nhỏ có thể đứt đoạn. Anh biết mình không nên hỏi như vậy, nhưng đây chính là điều anh thấy băn khoăn nhất, anh không kìm lòng được, anh đã biết rõ mọi chuyện từ Ada, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô xác nhận lại.
Mạc Đồng hơi do dự, cô cảm thấy việc ông chủ quan tâm đến đời tư của cấp dưới là việc rất kỳ lạ, chẳng lẽ loa phát thanh Ada đã bán đứng cô? Cô xấu hổ gật đầu nói. "Đúng vậy."
Ánh mắt Lăng Lực trở nên u ám. Nhưng anh không nói gì nữa. Không khí trong thang máy càng lúc càng đông đặc lại. Mạc Đồng câm như hến. May mà chỉ một lát sau, "tinh", cửa thang máy mở ra, bước chân Lăng Lực trở nên cứng ngắc, lạnh lùng đi ra khỏi thang máy.
Trên tầng mười ba không có một bóng người, Mạc Đồng thầm kêu khổ. Thời gian ơi, trôi mau một chút đi. Tất cả đều tại Ada, nếu không phải tại tối qua chị ấy gọi điện hù dọa cô, sáng nay cô đã không tích cực như vậy, còn tự mình chui đầu vào lưới, tự mình chuốc khổ vào thân. Số phận thật quá nghiệt ngã.
Mở cửa phòng biên tập thứ hai, Mạc Đồng để túi xuống, đặt túi quà của Ada bên dưới bàn làm việc của cô ấy. Một túi lớn khác đặt ở bàn chung ọi người cùng ăn.
Mạc Đồng lo sợ không biết Lăng Lực ở tầng trên có tìm mình pha cà phê nữa không, may mà sau khi cánh cửa bên kia đóng lại cũng không còn động tĩnh gì nữa, cảm giác thấp thỏm trong lòng dần thả lỏng xuống.
Mà bên này, khi Lăng Lực vừa bước vào văn phòng đã thấy Phùng Linh Linh gọi điện tới, anh nhìn điện thoại do dự nhận hay không nhận, anh thật không hiểu vì sao cô gái này lại cố chấp như vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn nghe máy.
"Tới công ty chưa?" Điện thoại kết nối, giọng nói vui vẻ của Phùng Linh Linh liền lọt vào lỗ tai anh.
"Vừa đến, còn cô?"
"Woa, anh tới sớm thật, tôi còn đang ở trên xe."
Im lặng một lúc, Lăng Lực hỏi. "Tối hôm đó cô rời đi lúc nào vậy? Tôi chờ cô rất lâu, gọi điện thì cô không bắt máy, nên tôi đi trước. Cô không sao chứ?"
Ở đầu dây bên kia, Phùng Linh Linh nghe thấy liền cười khanh khách: "Anh vẫn còn quan tâm tới sự sống chết của tôi à." Tuy cô cười, nhưng trong giọng nói có vẻ chua xót khó giấu.
"Anh yên tâm, tôi chưa chết được, tôi là ai chứ, là cô chủ nhỏ của tập đoàn Thịnh Thế, người phụ nữ không thua kém đấng mày râu - Phùng Linh Linh."
"Không có việc gì thì tốt." Lăng Lực bình tĩnh nói.
"Tối hôm đó tôi còn chưa nói với anh. Khi nào chúng ta hẹn lại? Tôi còn chờ bữa rượu anh hứa lần trước."
Lăng Lực nhíu chặt chân mày, anh không chịu nổi phiền phức, im lặng một lúc mới nói. "Cô cần gì phải làm khổ mình như thế?"
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, sau đó Lăng Lực nghe thấy những tiếng "tút tút", cô ấy đã gác máy.
Tới giờ đi làm, mọi người lục tục tới đông đủ. Mấy người trong phòng biên tập số hai chia nhau đặc sản Mạc Đồng đem từ Tam Á về, thuận miệng hỏi cô chơi có vui không, cô vừa trả lời vừa sắp xếp lại bàn làm việc. Đúng là người đông thế mạnh, chưa đầy một phút, túi đồ ăn lớn đã nằm yên vị trong bụng mọi người, những lời tán gẫu cũng thưa thớt dần. Mọi người vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Chu Vân đã bước ra khỏi phòng nói. "Mạc Đồng, cô vào đây một chút."
Mạc Đồng và Ada đưa mắt nhìn nhau lo lắng, vội vàng gật đầu đi theo.
"Mạc biên tập, tôi vừa mới nhận được điện thoại của phó giám đốc Mã, anh ta nói hội chợ sách lần này, ban số hai của chúng ta phải cử ra một người, anh ta chỉ đích danh cô, cô phải sắp xếp thời gian dần đi, hội chợ sách sắp bắt đầu, còn rất nhiều việc chưa làm. Vì cô chưa từng làm qua những việc này, nên phải tranh thủ thời gian tìm những đồng nghiệp khác phụ trách về hội chợ sách để lấy kinh nghiệm." Chu Vân nói thẳng. "Mặt khác, việc cô xin nghỉ phép tuần trước khiến giám đốc Lăng không hài lòng, đây là khoảng thời gian bận rộn, ngay cả tôi cũng bị mắng."
Mạc Đồng hiểu ý. "Thật xin lỗi, em đã nghỉ phép không đúng lúc."
Chu Vân thở dài nói. "Cũng tại tôi suy nghĩ không kỹ, quan mới nhậm chức ba tầng lửa**, lúc nào cũng nghiêm khắc hơn. Mặt khác, Trương Phương của bộ phận chúng ta xin nghỉ, cô ấy sắp sinh, đã xin nghỉ phép tuần trước, tôi muốn chuyển hết công việc của cô ấy sang cho cô."
** quan mới nhậm chức ba tầng lửa: sau khi nhận chức, quan mới thường làm một sốchuyện để thể hiện tài năng cũng như quyết tâm loại trừ tệ nạn của bản thân, sau đó mọi việc lại đâu vào đấy. Nói trắng ra, đây là hình thức ra oai phủ đầu, để thuộc hạ tâm phục khẩu phục.
Mạc Đồng đang định nói sợ bản thân không làm nổi, nhưng nghĩ tới Chu Vân làm như vậy nhất định là do còn sợ hãi chuyện bị cấp trên phê bình, đây cũng là cách thể hiện sự lãnh đạo của cô ấy, vì thế lời vừa ra đến miệng liền nuốt ngược trở lại. Cô gật đầu nói. "Em sẽ cố gắng hết sức."
Mạc Đồng trở lại chỗ mình mới bắt đầu phát điên. Trương Phương nhận được điện thoại của Chu Vân liền bàn giao mọi việc lại cho Mạc Đồng, thứ tư cô ấy nghỉ, trong hai ngày này cũng không thể trông cậy Mạc Đồng làm được gì, cô ấy bàn giao lại năm bộ sách, có hai bộ đã được biên tập hoàn tất, ba bộ chưa làm chút nào, đừng nói đến chuyện thiết kế bìa, kế hoạch tuyên truyền, đánh giá tiêu thụ, cả chuyện trả tiền nhuận bút cho dịch giả, trong năm bộ sách này có ba bộ là hệ liệt cùng một tác giả, tháng sau sẽ ngừng xuất bản. Mạc Đồng cảm thấy đau đầu.
Từ lúc đó tới trưa, cô không nhận tài liệu thì cũng điền bảng vào máy tính, công việc bận rộn luôn tay. Chị cả Đổng Đình trong văn phòng nhìn thấy cô bận rộn như vậy, đau lòng hỏi: "Mạc Đồng, toàn bộ công việc của Trương Phương đều bàn giao cho em?"
Mạc Đồng không có thời gian thở, chỉ có thể nói "vâng".
"Sao lại như vậy, không phải trước đây luôn chia đều cho tất cả mọi người sao?"
"Chị Đổng, chị nói không sai, nhưng người đa tài thì vất vả thôi." An Phỉ Nhiên đứng bên cạnh chế giễu.
sssssssssssssss