Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?


Sau khi cơm no rượu say, mọi người thoải mái đi về.
Về đến nhà, Phùng Linh Linh chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, dạ dày như lửa thiêu. Cứ lo quan tâm đến anh chàng đẹp trai trong bữa tiệc, cũng không thèm quan tâm đến bụng, mọi người hay nói câu "sắc đẹp thay cơm" để hình dung khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân, ví dụ này áp dụng lên một người đàn ông không phải là không thích hợp sao? Nhưng tóm lại, bề ngoài của nam nữ là trăng trong gương, hoa trong nước, nhất thời chỉ có thể dùng để tự an ủi mà thôi. Một buổi tối vui chơi, giác quan đã cảm thụ đủ rồi, hiện tại cô cảm thấy thật đối bụng, vì thế chân vừa bước một bước vào cửa thì vội vàng tìm đầu bếp trong nhà, "Má Vương."
Cô vừa dứt lời, thì nghe có người lên tiếng, không lâu sau một người phụ nữ trung niên lảo đảo chạy tới hỏi, " Tiểu thư, muốn ăn chút gì không?"
Cô căn dặn nói," Má Vương, cho con một ly rượu đỏ, cuối cùng làm cho con chút điểm tâm, con đói bụng." Nói xong liền lười biếng ngã xuống chiếc ghế sô pha màu nâu có kiễu dáng cung đình.
Má Vương nói được một tiếng, liền vội vàng đi chuẩn bị.
Phùng Nhân Đường thấy thế đi vào ngồi đối diện với cô, cười nói, " Thế nào? Cục cưng, buổi tối ăn tiệc mừng thọ ở nhà người ta không no sao?"
Phùng Linh Linh vuốt vuốt cái bụng sôi ọc ọc, nũng nịu nói: "Chỉ toàn là nói chuyện quan tâm hỏi thăm người khác thôi."
Phùng Nhân Đường nhìn hai má ửng hồng của con gái, dáng vẻ xinh đẹp, miệng hô chết đói, trong lòng vui vẻ, biết đây là dấu hiệu phải lòng của con gái, vì thế nửa đủa nửa thật hỏi:" Tán gẫu một buổi tối, có tính toán gì chưa?"
Phùng Linh Linh nghe cha hỏi thẳng thắn như vậy, khuôn mặt ửng hồng phút chốc biến thành màu đỏ, cô che mặt, thẹn thùng nói, "Cha, coi cha kìa, sao cha hỏi vậy?"
Phùng Nhân Đường biết đây là thẹn thùng của cô gái nhỏ, "Việc này có cái gì mà mắc cở? Mẹ con mất sớm, chỉ có người mình cha, có cái gì không thể nói với cha."
Phùng Linh Linh nghe cha nói như vậy liền không giấu giếm nữa, " Cha, cha thấy Lăng Lực là người như thế nào?"
Phùng Nhân Đường khen, " Chàng trai trẻ này khá vô cùng. Có đầu óc, cũng có khí phách. Cả đời cha ở trên thương trường nhìn vô số người, chắc chắn là không nhìn nhầm, nó là người có thể làm chuyện lớn."

Phùng Linh Linh vừa nghe lập tức vui mừng nhướng mày, nói, "Cha thật sự cho rằng như vậy à?"
"Ừ"
Nói xong chỉ thấy má Vương bưng đồ ăn lên tới, bà để xuống một đĩa đồ ăn tinh xảo và rượu đỏ của Phùng Linh Linh. Sau đó rót ly trà đưa qua cho Phùng Nhân Đường.
Phùng Linh Linh dùng hai ngón tay nõn nà cầm lên một miếng bánh ngọt đưa vào trong miệng, vừa ăn vừa vui mừng phấn khởi nói," Con cũng thấy vậy."
Phùng Nhân Đường bưng tách trà lên nhấp một ngụm, đột nhiên nghĩ tới đêm nay ông lấy ánh mắt của người làm ăn đánh giá Lăng Lực. Bây giờ hai cha con ông đang nói chuyện đại sự cả đời của con gái, đương nhiên góc độ cân nhắc không giống nhau, sắc mặt sâu xa của ông khẽ tối lại, trầm ngâm trong phút chốc nói:"Nhưng mà, đàn ông như vậy nếu chọn làm chồng trong tương lai thì ngược lại không tốt."
Phùng Linh Linh vốn đang vui mừng, nghe thấy cha đột ngột thay đổi chuyện, không khỏi nóng nảy nói:"Tại sao?"
" Cái này giống như một ngựa hoang, con chỉ có thuần hóa nó mới có thể khống chế nó. Đêm nay theo cha quan sát, cảm thấy được nó không giống một người quá nặng tình cảm trai gái."
"Cha cũng cho rằng như vậy?" Phùng Linh Linh tạm thời quên đói bụng, hỏi tới.
"Còn có người nào cho rằng như vậy?" Phùng Nhân Đường tò mò hỏi.
"Không phải, là cái tay ăn chơi đàn đúm của Lôi gia - Lôi Kế Vượng, anh ta nói Lăng Lực không phải là người tốt, còn nói," Cô cảm thấy câu tiếp theo của cô có chút nói không nên lời.
"Còn nói cái gì?"
Phùng Linh Linh lắp bắp, "Nói Lăng Lực chơi đùa phụ nữ tuyệt đối không thua anh ta. Anh ta còn cảnh báo con, bảo con đừng bị lừa."

Phùng Nhân Đường trầm tư trong chốc lát nói, " Đàn ông nhìn đàn ông chính xác hơn phụ nữ nhìn đàn ông. Thằng nhóc Lôi Kế Vượng này tuy là người ngu ngốc, không có học vấn, cũng không có nghề nghiệp, nhưng tính cách của nó cha biết, tính tình của nó ngay thẳng, không giữ miệng, không thích nói láo. Nếu nó nói như vậy nhất định có lý lẽ của nó. Vậy con nên cẩn thận một chút."
Phùng Linh Linh khẽ nhíu mày, nhất thời mất hồn.
Phùng Nhân Đường thấy cô phiền não, liền nói trấn an, " Nhưng mà, đàn ông trước khi cưới trăng hoa cũng không phải là chuyện xấu. Có loại đàn ông đã chơi đùa đủ rồi, cái gì cũng đã biết, sau kết hôn lại không dễ dàng bị hấp dẫn, sẽ đàng hoàng lại. Tâm tư đàn ông đều chia làm hai loại, một là chịu tổn thương tình cảm quá sâu, do đó trở nên bất cần đời; Một loại khác là đến giờ chưa gặp được người làm mình động lòng. Ta thấy Lăng Lực thuộc loại sau, nói không chừng con chính là kết cuộc của nó."
Phùng Linh Linh nghe vậy thì thẹn thùng đỏ mặt," Cha, coi cha nói bậy bạ gì kìa." Sau đó lại uống một ngụm rượu đỏ, khoát tay nói, "Bát tự còn chưa xem, không chừng người ta còn gai mắt con gái của cha, hiện tại nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
Phùng Nhân Đường thích tính cách cởi mở của con gái, cầm lên được thì buông xuống được, tan hợp cũng dứt khoát, thắng thua cũng như gió thoảng mây trôi. Ông nghĩ tới đây, tâm tư của người cha cũng dễ dàng bỏ xuống, cười nói:" Con gái của Phùng Nhân Đường ưu tú như vậy còn có người ghét sao? Lăng Lực cũng không biểu hiện một chút gì sao?"
Phùng Linh Linh khôi phục dáng vẻ bâng quơ, nói:" Ngươi này con thực sự không nắm chắc. Chẳng qua, ngày mai chúng con có hẹn đi xem phim ‘Tuyệt Luyến’ vào buổi trưa"
Phùng Nhân Đường cười nói," Tiến triển như thế này không phải rất nhanh sao?"
Phùng Linh Linh khôi phục lại dáng vẻ yêu kiều của cô gái nhỏ, liếc xéo Phùng Nhân Đường nói," Cha!"
Phùng Nhân Đường liên tục xua tay nói," Được, được, được, không nói, không nói."
…………….
Trong khi cha con Phùng thị thảo luận về Lăng Lực. Đồng thời, hai vợ chồng Lăng Thị cũng không nhàn rỗi, toàn gia đình bọn họ ngồi quanh bàn trà ở phía trước, vừa pha trà vừa tán gẫu tình huống của buổi tiệc mừng thọ. Nói xong, Tần Lam liền hỏi ấn tượng của con trai đối với Phùng Linh Linh. Đây mới là trọng điểm câu chuyện của hai vợ chồng họ.
"Con trai, tối nay mẹ và cha con nhìn con và con gái của chú Phùng- Phùng Linh Linh trò chuyện rất vui, con cảm thấy cô ấy như thế nào?"

Lăng Lực lười biếng dựa vào sô pha nhìn vẻ mặt nóng lòng của mẫu thân đại nhân, nhìn vẻ mặt có thể dễ nhận biết mẹ anh có ý gì, vì thế nhẹ nhàng trả lời qua loa, "Rất tốt, có tài có sắc."
Tần Lam tự mãn cho rằng con trai sẽ không ngớt lời khen Phùng Linh Linh, không ngờ câu đầu tiên của nó đã chặn bà, đột nhiên có chút thất vọng." Chỉ có như vậy?"
"Nếu không còn có thể thế nào?"
"Ở nước ngoài con không bị hoa mắt chứ? Cô gái giống Linh Linh như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm. Mấy năm nay đàn ông có năng lực theo đuổi con bé có thể xếp hàng dài như Trường thành."
Lăng Lực nghe xong lấy tay sờ sờ cằm, ngồi dậy, tay cầm tách trà lên nhấp một ngụm, hai chân nhịp nhịp nhìn mẹ anh hỏi, "Vậy ý của mẹ là để cho con cũng đi xếp hàng tới Trường thành?"
"Con bớt nhiều chuyện với mẹ đi! Mấy năm nay mẹ và cha con mặc con càn quấy ở bên ngoài, con đừng nghĩ mẹ không biết những thứ tình yêu kia của con."
Lăng Lực nghĩ thầm, đâu thấy điểm nào đâu, vì thế bất mãn kêu lên một tiếng," Mẹ, con càn quấy khi nào?"
"Con còn không thừa nhận? Cái khác thì không nói, buổi tối trước khi con về nước, mẹ điện thoại cho con, đầu dây bên kia có âm thanh gì. Mẹ con tuy đã già, nhưng chưa tới tình trạng mắt mờ tai điếc."
Lăng Lực không ngờ mẹ anh nói thẳng những chuyện này trước mặt cha anh, tự nhiên anh cảm thấy ngượng ngùng, miệng mới vừa uống ngụm trà, bị sặc liên tục ho khan, anh đỏ mặt tía tai kêu, "Mẹ!"
"Được rồi, được rồi, được rồi" Lăng Văn Long nhìn con trai còn trẻ, da mặt cũng mỏng, phút chốc trên mặt đỏ giống như gan heo, vì vậy ở bên cạnh không nhanh không chậm tiếp lời nói," Cái này cũng không có gì, đàn ông lúc còn trẻ hoang đường cũng là chuyện bình thường, tốt nhất tuổi trẻ, không nên bó buộc vào một cây."
Lăng Lực nghĩ rằng cha có thể có nhiều lời giải thích sâu xa, vừa nghe lời này, không khỏi xấu hổ tới cực điểm, đến lúc này ngược lại anh bắt đầu cười rộ ha ha.
Lăng Văn Long cũng không quan tâm, vẫn giống như giảng giải đạo lý của cuộc sống, tiếp tục nói, "Nhưng mà hiện tại con cũng đã trưởng thành, nháy mắt đã được hai mươi bảy, ở bên ngoài chơi đùa cũng đã chơi rồi, kiến thức cũng có đủ kiến thức rồi, đây là lúc thành gia lập nghiệp."
Nửa câu nói sau của Lăng Văn Long rất nghiêm túc, lời nói thấm thía. Từ xưa đến nay, Tần Lam ở bên cạnh luôn nghe theo ý chồng cũng không ngừng gật đầu.
"Cha nhìn con bé Linh Linh cũng không tệ, khó được nhất là nó có lòng đối với con. Phùng Linh Linh khó khăn xét nét cỡ nào hiện tại chúng ta có thể nhìn ra. Người không thích, mí mắt của nó cũng không muốn liếc nhìn một cái. Con xem tối nay nó nhìn con có bao nhiêu phần dịu dàng, cho dù là ai đều có thể nhìn ra nó có ý với con."

Lăng Lực nhìn thế trận này của cha mẹ, trong lòng biết có nhiều lời cũng vô ích, vì thế giả câm điếc, cứ ậm ừ gật đầu.
"Nói như vậy con cũng đồng ý với quan điểm của cha con?" Cuối cùng Tần Lam hỏi.
Lăng Lực ngồi bên cạnh nhìn hai người nói, " Ngày mai chúng con có hẹn đi xem phim."
Tần Lam vừa nghe mừng rỡ, " Đúng vậy không?"
"Thật vậy" Lăng Lực nói xong thì đứng lên, " Phụ thân mẫu thân đại nhân, hai người xem bây giờ thời gian cũng không còn sớm, ngày mai con còn phải xả thân đi với người đẹp, con đi ngủ trước đây." Nói xong liền chạy đi.
Trong lòng vợ chồng Lăng thị nhất thời vui mừng gật đầu liên tục nói:" Được, được, được, đi nghĩ ngơi sớm một chút đi, thư giãn tinh thần, ngày mai đi xem phim."
………………
Ngày hôm sau, ăn bữa sáng xong, Lăng Lực liền lái chiếc Lincoln dài đi đón Phùng Linh Linh. Hôm nay anh đã đổi âu phục ngày hôm qua, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và chiếc quần màu xám tro, có vẻ điển trai lại tươi trẻ. Anh đi vào cửa chào hỏi Phùng Nhân Đường, rồi cùng Phùng Linh Linh khởi hành.
Hôm nay Phùng Linh Linh mặc một bộ đầm màu vàng nhạt, phía trên váy có những tua rua tỉ mỉ, khi đi nhẹ nhàng lay động cùng với bước chân, vô cùng tự nhiên. Trên cổ đeo một chiếc vòng làm bằng vỏ sò, kết hợp màu sắc của váy hết sức phù hợp, tối hôm qua tóc dài bới lên giờ được xõa xuống, như gợn sóng phủ lên vai. Lăng Lực vừa thấy, cũng có cảm giác mới mẻ. Cô như không phải là tiểu thư của Phùng thị, mà là cô hàng xóm xinh đẹp vậy.
Hai người đến bên cạnh xe, Lăng Lực chu đáo phát huy phong cách quý ông, chủ động vượt qua bên cạnh ghế phụ, mở cửa xe cho cô. Phùng Linh Linh cũng không lên, mà cười đi đến bên anh, nhất thời Lăng Lực sững sờ, không hiểu ý nghĩa.
"A, dù sao anh cũng ở Mỹ mười năm, như thế nào mà một chút lễ nghi nước ngoài cũng không học được." Phùng Linh Linh liếc xéo anh nói. Lúc này Lăng Lực mới chợt hiểu ra, thì ra cô là đòi một nụ hôn trên má. Anh xấu hổ cười cười, không nghĩ tới hiện tại con gái Trung Quốc cũng phóng khoáng như vậy, đành phải kề bên mặt qua, môi anh nhẹ nhàng chạm một chút vào má cô. Một chút ửng hồng xuất hiện trên má Phùng Linh Linh, cô hài lòng lên xe. Mông vừa mới ngồi xuống con ngươi liền chuyển đổi, đột nhiên cười khanh khách, một lần nữa cô mở dây an toàn trên người, nói, "Hai ta đổi vị trí, để em lái đi, chiếc Lincoln này của anh em chưa có sờ qua, rất ngứa tay."
Lăng Lực vừa nghe không khỏi bật cười, anh đành chịu lắc đầu, tháo dây an toàn trên người ra, nói, "Em không nói sớm."
Phùng Linh Linh làm nũng liếc anh một cái, "Không phải em vừa mới nghĩ tới sao."
Hai người nhanh chóng xuống xe đổi vị trí. Cơ bản Lăng Lực vẫn còn lo lắng kỹ thuật lái xe của cô, không ngờ cô ngồi xuống thì tay chân nhanh lẹ khởi động xe, lái xe như lái máy bay, trên đường càng cực kỳ nguy hiểm, mắt thấy vài lần dường như sắp đụng vào người ta. Lăng Lực sợ tới mức đổ từng đợt mồ hôi lạnh, anh thầm nghĩ, không nghĩ người phụ nữ bên cạnh này quyến rũ tựa như nước, tàn nhẫn giống như dao, xem ra không phải loại phụ nữ cần đàn ông nâng niu che chở trong lòng bàn tay. Chí ít là người phụ nữ này không cần.sssssssssssssss


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận