Lăng Lực ngồi bên vội nói: "Truyền thêm một chai cũng tốt."
Mạc Đồng nôn nóng, bình thường cô rất sợ tiêm, mạch máu của cô bị chìm, mỗi lần y tá muốn tiêm phải tìm tĩnh mạch rất lâu, lắm lúc còn tiêm thử mấy mũi liền để dò tìm, đau muốn chết. "Tôi không truyền, tôi không có bệnh."
"Không mắc bệnh mà ngất à? Bác sĩ đừng nghe cô ấy nói nhảm, truyền một chai trước đi."
"Không-----" Mạc Đồng nhảy dựng lên, hai tay ôm vai giống như có người đang cưỡng ép kéo tay cô ra để đâm kim vậy.
Bác sĩ và Lăng Lực nghi ngờ nhìn cô, bác sĩ nói. "Không phải sợ tiêm chứ?" Lăng Lực nhìn dáng vẻ của cô, nháy mắt như hiểu ra, cả gương mặt ngập tràn ý cười.
"Tôi thật sự không sao, không phải truyền."
"Không sao sao còn tới bệnh viện? Cô tụt huyết áp cũng đâu phải ngày một ngày hai, hay lại là lần đầu tiên phát tác?" Bác sĩ trêu cô.
"Tôi không muốn tới, nếu không phải lãnh đạo bắt tôi tới tôi cũng không tới."
"À, thì ra anh ta là lãnh đạo của cô à, tôi còn tưởng anh ta là người nhà của cô cơ, không ngờ thời này còn có lãnh đạo tốt như vậy." Bác sĩ ra vẻ khó tin nói.
Mạc Đồng nghe xong cũng nhận ra sự khác thường, từ cổ tới mặt đỏ bừng lên, Lăng Lực nhìn cô, cũng không nhịn được nóng bừng mặt. Lúc quay lại xe, hai người đều cảm thấy không được tự nhiên, không ai lên tiếng nói truyện.
Không biết xe chạy khỏi con đường Mạc Đồng quen thuộc từ khi nào, người đi đường đông như nêm, cửa hàng hai bên mọc san sát, Mạc Đồng nhận ra đây không phải đường về công ty, cô do dự hồi lâu mới nói. "Chúng ta không về công ty sao?"
"Đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta ăn ở ngoài rồi về."
"Nhưng mới có mười một giờ hơn, quay về vẫn kịp mà."
Lăng Lực trầm mặc không nói. Xe tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng mới dừng lại, Mạc Đồng ngước mắt nhìn ra ngoài, lại là một nhà hàng gia đình người Hẹ.
"Nghe nói cháo gà ở đây rất bổ dưỡng." Anh nói xong cũng không nhìn cô mà xuống xe trước. Mạc Đồng đột nhiên cảm thấy hốt hoảng.
Sau khi chọn xong món ăn thì thấy dọn lên vài món ăn vặt: bánh cuốn, củ cải viên, chân gà hấp muối, trà nghiền. Mặc Đồng trước giờ chưa ăn món ăn của người Hẹ, nhưng nếm thử thì thấy mùi vị cũng rất được.
Lúc bữa chính được dọn lên Mạc Đồng liền cảm thấy choáng váng, thì ra Lăng Lực gọi một bàn đầy gà, có hầm, có trứng gà, để cô ăn ngon miệng hơn còn gọi thêm tương ớt. Mạc Đồng nhìn thức ăn đầy bàn còn bổ dưỡng hơn cả đồ ăn của phụ nữ ở cữ, sau đó nhớ lại mấy câu nói đùa của vị bác sĩ kia, vô thức ngẩn người. Còn Lăng Lực ngồi phía đối diện đang tỉ mỉ múc cháo gà vào bát cô.
"Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, rất tốt với sức khỏe." Anh múc đầy một bát đưa cho cô, Mạc Đồng thoáng sửng sốt, cảm giác cổ họng như bị nghẹn lại, một sự ấm áp mơ hồ yên lặng lan tỏa từ trái tim xuống lòng bàn chân. Cô gật đầu ấp úng ừm một tiếng, đưa hai tay nhận lấy. Chén cháo vẫn còn bốc hơi nóng, cô khẽ thổi rồi dùng thìa quấy nhẹ, múc một thìa đưa vào trong miệng. Chỉ cảm thấy béo mà không ngấy, hương vị ngọt ngào, rất thơm ngon. Lăng Lực chăm chú nhìn cô uống hết nửa chén mới hài lòng cầm đũa lên.
Bữa cơm này trôi qua trong yên lặng, không có vừa nói vừa cười như lần trước. Ăn xong, Mạc Đồng cảm thấy thoải mái hơn nhiều,
Ngồi lên xe lần nữa, Mạc Đồng cảm thấy toàn thân ấm áp, ăn no tới mệt rã rời, cô thoải mái nhắm mắt lại, những hình ảnh xẹt qua trong đầu như một đoạn phim ngắn. Đợi đến khi Lăng Lực đánh thức cô dậy thì bọn họ đã đi tới một khu chung cư cao cấp, Mạc Đồng vốn là dân mù đường nên không biết đây là chỗ nào, chỉ cảm thấy chỗ này rất tốt, là nơi khá yên tĩnh giữa thành phố náo nhiệt này. Những ngôi nhà thưa thớt với khoảng sân rộng rãi và bãi cỏ xanh kéo dài.
"Đây là đâu vậy?" Mạc Đồng mờ mịt hỏi. Không biết vì sao anh lại dẫn cô tới nơi này.
"Nơi ở của tôi."
Mạc Đồng quay đầu nhìn ngắm bốn xung quanh, cảm giác tuy nơi này khá tốt nhưng vẫn không giống nơi ở của người có tiền, tổng giám đốc tập đoàn Á Hoa ít ra cũng phải ở trong biệt thự riêng chứ. Sao lại ở một khu nhà thương mại như thế này.
Dường như Lăng Lực đọc được suy nghĩ của cô, anh nói: “Công ty có rất nhiều việc, nhà tôi lại ở khá xa nên mua tạm một phòng ở đây, đi lại cũng tiện. Mau xuống thôi.”
Mạc Đồng thầm nghĩ thì ra là vậy. Nhưng sau đó cô lại thấy không đúng, liền vội vàng hỏi: “Vậy chúng ta tới đây làm gì? Không quay về công ty sao?”
“Em vẫn còn yếu, tốt nhất là nên nghỉ ngơi.”
“Tôi về công ty nghỉ ngơi cũng được.” Mạc Đồng phản đối.
“Công ty rất ồn. Em ngủ lại chỗ tôi cũng được.”
“Không cần đâu.” Mạc Đồng bị dọa, sợ tới mức xua tay liên tục.
Lăng Lực không để ý tới cô, xuống xe, Mạc Đồng biết phản đối cũng vô dụng, chỉ có thể đi theo.
Anh ở tầng mười, phòng rất lớn, tối thiểu cũng tới ba trăm mét vuông, bên trong gọn gàng y như lấy từ tạp chí ra. Trong phòng không có lấy một hạt bụi, vô cùng gọn gàng, sạch sẽ, chắc hẳn ngày nào cũng có người tới quét dọn. Trên vách tường có treo một bức tranh sơn thủy khổ lớn, màu sắc thanh nhã. Chiếc ghế sofa bằng nhung hai màu đen trắng đan xen tỏa ra ánh sáng u tối, vừa thời thượng vừa thư thái, trên bàn có mấy tờ báo và một quyển tạp chí kinh tế tài chính, một chiếc gạt tàn sáng bóng lóa mắt không có vết khói bụi, không thể nhận ra đây là nơi ở của một người đàn ông độc thân, ngay cả một đôi dép thừa trước cửa ra vào cũng không có. Cũng may sàn nhà bằng gỗ, Mạc Đồng liền cởi giày, đi tất vào trong.
Lăng Lực dẫn cô nhìn quanh một lần, cũng chỉ có phòng ngủ và phòng vệ sinh, hỏi cô có muốn uống nước không. Mới ăn cơm xong, cũng thấy hơi khát, cô liền thành thật nói có.
Lăng lực lấy ra hai cái cốc duy nhất, đi tới máy lọc nước, Mạc Đồng nhìn anh bận rộn như vậy lại có cảm giác không thật, đáng lẽ ra giờ này cô đang phải ở trong phòng làm việc, nhưng bây giờ tất cả đã bị đảo lộn.
Anh cúi người trước máy lọc nước, căng thẳng như một cây cung chờ bắn, vẻ mặt chăm chú, mắt nhìn thấy cốc nước thứ nhất sắp đầy, anh thầm đếm ngược thời gian, nắm chắc chính xác thời gian để khóa chốt.
Mạc Đồng đứng sau anh, khoảng cách cách anh rất gần, đây là lần đầu tiên cô quan sát kỹ anh. Sống lưng cao thẳng, da thịt săn chắc, có một vẻ đẹp rất nam tính. Bỏ qua vẻ phong lưu trang trí, dáng vẻ của anh cũng rất mê người, còn có cảm giác kiên định như núi.
Cô chợt nhớ tới Dương Bùi Văn, hai người đàn ông này khác nhau tới cỡ nào. Dương Bùi Văn như mặt trời tháng ba, tỏa nắng dịu dàng, ở bên cạnh anh lúc nào cũng cảm thấy ấm áp, cũng không bị thương tổn. Còn Lăng Lực lại lạnh lẽo như băng, tâm tư sâu kín khó dò, cho dù anh ta có tốt tới đâu, cũng vẫn tạo cho người ta cảm giác xa cách không thể chạm tới.
Cô nhìn mà chợt thất thần.
"Cầm lấy đi." Thấy anh đưa cốc nước tới trước mặt, cô mới chợt tỉnh táo lại. Cô nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.
"Vậy em yên tâm ở lại đây nghỉ ngơi, tôi đi trước. Xế chiều, tan việc tôi sẽ tới chở em về."
"Giám đốc Lăng, không cần đâu. Trong công ty còn rất nhiều chuyện, tôi vẫn nên về cùng anh." Cô vội nói.
"Chuyện công ty em không phải lo lắng. Không có em, một mình tôi vẫn có thể ứng phó. Mấy ngày này, em yên tâm nghỉ ngơi, nhiệm vụ triển lãm sách tôi sẽ giao cho người khác, em cứ chuyên tâm chuẩn bị tài liệu tiếng Anh, tháng sau theo tôi đi Đức."
"Đi Đức?" Mạc Đồng kinh ngạc há hốc miệng.
"Sao vậy. Không vui sao?"
"Không phải." theo lý thuyết, chuyện tốt như vậy cô phải vui mừng mới đúng, nhưng lúc này cô lại thấy do dự. "Không phải triển lãm sách ở Frankfort chỉ có tác giả đã đăng ký bản quyền mới được đi sao, tôi đi được à?"
"Ai bảo chỉ có tác giả đã đăng ký bản quyền mới được đi? Em là thư ký của tôi, tôi đi công tác đương nhiên phải dẫn thư ký đi."
"Ừm." Lúc này Mạc Đồng mới thấy yên tâm. Cảm giác lo lắng đã bị sự vui sướng thay thế.
Sau đó, hai người im lặng uống nước.
Một lúc sau, Mạc Đồng khẽ nói. "Giám đốc Lăng, có một câu không biết tôi có nên nói không?"
"Nói đi, có gì mà không nói được."
Mạc Đồng gom hết dũng khí nói. "Anh biết đấy, trong cuộc sống chúng ta có thể vô tình gặp được những người hay vật giống nhau, nhưng dù có giống tới mức nào, mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không thể thay thế. Nếu chúng ta cứ cố chấp khăng khăng, sẽ rất dễ bị những sự vật, biểu tượng đó mê hoặc."
Trong lòng Lăng Lực đau xót, chân mày khẽ run, anh nhìn cô, thản nhiên hỏi. "Sợ ở cùng một chỗ với tôi sao? Sợ tôi nghĩ em là người thế thân?"
Mạc Đồng lúng túng cúi đầu, không nói.
"Em yên tâm, tôi phân biệt được em và cô ấy."
Sau một khoảng trầm mặc, Lăng Lực đặt cốc nước lên bàn, giọng nói như mệnh lệnh mang tính uy hiếp: "Vậy em biết điều ở lại đây một thời gian, không được đi đâu, túi của em ở phòng làm việc, em không có đồng nào, điện thoại di động cũng không mang, chạy ra ngoài chỉ tự mình chuốc khổ thôi."
Rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại, trong căn phòng trống rỗng chỉ còn một mình cô. Cô đi đi lại lại, căn phòng lớn như vậy lại khiến lòng cô càng thêm hiu quạnh. Cô không biết Lăng Lực có cảm giác này hay không.
Cuối cùng cô không có việc gì làm đi tới phòng ngủ, úp mặt xuống giường, trên giường có mùi hương đàn ông rất dễ chịu. Cô xoay người lăn một vòng, phát hiện chiếc giường này lớn quá mức quy định, thật không hiểu, anh chỉ có một mình, tại sao phải mua một chiếc giường lớn như vậy.
Mạc Đồng lăn lộn trên giường hồi lâu mà vẫn không ngủ được, đã quá thời gian ngủ trưa, đồng hồ sinh học nuôi dưỡng nhiều năm không dễ thay đổi. Cô không có cách nào khác, chỉ có thể bò dậy, cầm điều khiển mò mẫm chuyển một loạt kênh truyền hình.
Ánh nắng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, là khoảng thời gian năng lượng sinh mệnh tràn đầy nhất, cô nghĩ tới ai cũng đang bận rộn với cuộc sống mà mình lại lãng phí thời gian ở đây, cô chợt cảm thấy xấu hổ, tắt TV đi.
Hay là đi thôi, nhưng đi đâu? Cô không thể về nhà, chìa khóa nằm trong túi ở phòng làm việc, có về cũng không mở được cửa. Xem ra cô chỉ có thể về công ty trước, dù sao cũng sắp tới giờ tan tầm. Đợi khi đi giày xong, cô mới nghĩ tới lời cảnh cáo của Lăng lực, trên người cô không có tiền, di động cũng không mang, nên về hay không. Sau đó cô nhìn thấy điện thoại bên cạnh bàn uống nước, cô mừng thầm, đúng là ông trời không tuyệt đường con người. Cô nhanh chóng nhấc máy, bấm số điện thoại của Ada. "Ada, chị phải cứu em."
sssssssssssssss