Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?


Rời khỏi khách sạn, hai người ở phòng bản quyền quay về khu triển lãm, còn Lăng Lực kéo Mạc Đồng ra ngoài cùng anh, nói có chuyện cần giải quyết. Lăng Lực không nói là chuyện gì, Mạc Đồng cũng không tiện hỏi, cuối cùng mới nhận ra Lăng Lực dẫn cô tới đường Zeil.
Ban ngày mọi người đều đi làm nên mật độ lưu thông cũng ít hơn. Cô đi theo Lăng Lực, chỉ thấy anh dừng lại trước một cửa hàng thời trang cao cấp, cửa hàng này có mặt tiền rất lớn, gấp hai, ba lần những cửa hàng bên cạnh, được trang trí sang trọng, thanh nhã, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài đã biết đồ ở đây không rẻ chút nào, ngẩng đầu nhìn về phía biển hiệu, trên đó chỉ viết một chữ Joop đơn giản, cô vốn là người không am hiểu về thời trang và mỹ phẩm nên cũng không quá để ý.
Cô buồn bực không biết Lăng Lực đưa cô tới đây làm gì, chẳng lẽ để mua quần áo? Không để cô nghĩ quá lâu, Lăng Lực đã mở cửa bước vào trong. Sau khi bước vào, Mạc Đồng mới nhận ra đây là cửa hàng thời trang nữ.
Nhân viên bán hàng thấy có khách tới vội vàng bước ra tiếp đón. Lăng Lực đút một tay vào túi quần, chậm rãi tìm kiếm trong dãy quần áo nữ, một lúc sau mới lựa được ba món, một bộ tơ tằm màu trắng bạc, một bộ sa-tanh màu đỏ, một bộ ren hoa màu đen đưa cho nữ nhân viên bán hàng, sau đó chỉ vào Mạc Đồng. "Đưa cô ấy đi thử."
Mạc Đồng kinh ngạc mở to mắt nói. "Tôi? Tại sao?"
"Bảo em mặc thì mặc đi, sao nói nhiều như vậy?"
Mặc dù Mạc Đồng biết làm cấp dưới phải biết giữ mồm giữ miệng, chuyện gì không nên hỏi thì không được hỏi, nhưng thái độ lần này của cô vô cùng kiên quyết, cô liên tục khoát tay nói. "Tôi không thử, tôi không mua quần áo, hơn nữa loại quần áo này cũng không mặc được."
Thì ra ba món Lăng Lực lựa chọn đều là lễ phục hở ngực hở lưng. Xem ở trong nước, có ai mặc mấy món đồ gần như không mặc gì đi trên đường không?
"Triển lãm sách Frankfurt năm nay có tổ chức tiệc rượu mời đại diện các nước tham gia triển lãm lần này, tập đoàn chúng ta cũng nhận được thiệp mời, tối nay em đi cùng tôi."
Mạc Đồng ngây người, do dự chốc lát, thử hỏi. "Tôi có thể không đi được không?" Cô chưa từng tham gia những bữa tiệc thượng lưu này, cũng không hiểu lễ nghi xã giao.
"Em không đi, đến lúc khiêu vũ tôi phải nhảy với ai?"
"Còn phải khiêu vũ nữa sao?" Mạc Đồng càng thêm rụt rè. "Tôi không biết khiêu vũ."
Lăng Lực làm như không có việc gì, đưa mắt nhìn cô. "Không biết nhảy cũng không sao, đến lúc đó cứ bước theo tiếng nhạc là được, không thể không đi."
Anh nói dễ nghe thật, Mạc Đồng thầm nói trong lòng. Cô kì kèo một hồi, mong Lăng Lực đổi ý, nhưng thấy anh nhìn mình chằm chằm, thái độ kiên quyết, biết nhiều lời vô ích, phản kháng không có hiệu quả, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo nữ nhân viên phục vụ tới căn phòng thay quần áo phía sau.
Mạc Đồng mặc thử bộ tơ tằm màu trắng bạc trước, lúc cô bước ra, người có định lực cao như Lăng Lực cũng thoáng thất thần.
Màu trắng bạc bó sát vào người, tôn lên bộ ngực đầy đặn, trước ngực có những sợi dây tua và hoa văn tinh xảo kéo dài đến eo lộ ra làn da trắng nõn như tuyết, Mạc Đồng vốn gầy, eo mảnh, mặc đồ bó nhìn eo chưa đầy gang. Bộ lễ phục này như được cắt may từ số đo của cô vậy. Lăng Lực không ngờ bình thường trông cô gầy gò yếu ớt như vậy, khi trổ mã lại rất cân đối, chỗ lồi chỗ lõm, hoàn toàn phù hợp với bộ lễ phục này.
Cảm giác rất hoàn mỹ, nhưng viên ngọc Phật màu đỏ đeo trên cổ lại quá chói mắt, Lăng Lực đã từng thấy cô đeo thứ này, nhưng bình thường nó vẫn bị chôn trong mấy lớp áp khoác, chỉ khi mặc váy mới thỉnh thoảng rớt ra ngoài. Hình như cô luôn đeo nó mà chưa bao giờ tháo xuống. Viên ngọc kia nhìn qua trông cũng rất bình thường, cũng không đẹp mắt, nhưng cô luôn khăng khăng đeo nó như vậy, xem ra vật này rất có ý nghĩa với cô.
Thử cả ba chiếc, chiếc sa tanh màu đỏ thì quá chói mắt, chiếc ren màu đen có điểm hoa hồng trước ngực, nhìn hết sức hấp dẫn, nhưng Lăng Lực ghét việc trước ngực cô xuất hiện mấy chỗ hở nhỏ, nên quyết định chọn bộ thứ nhất.
Chọn xong lễ phục, lúc Mạc Đồng mặc thử quần áo thì Lăng Lực đã ngắm được mấy đôi giày kết hợp với lễ phục, nữ nhân viên bán hàng dẫn Mạc Đồng ngồi lên ghế thử. Mạc Đồng bỏ dép ra thử đôi giày đầu tiên, đó là một đôi giày màu vàng nhạt, cao khiến người khác suýt xoa, Mạc Đồng rất sợ đi loại giày này, cảm giác mạo hiểm như đi cà kheo, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nhắm mắt đi bừa, chỉ hy vọng Lăng Lực sẽ không chọn đôi này. Lễ phục bó sát vào người, ghế ngồi lại cao. Cô vừa cố gắng chạm được vào đôi giày, Lăng Lực đã đi tới ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy một chiếc giày nói. "Để tôi đi cho."
Tư thế này của anh rất giống như đang cầu hôn, Mạc Đồng giật mình, vội vàng lắc đầu nói. "Không, giám đốc Lăng, để tôi tự làm." Nói xong liền đưa tay ra giằng lại, nhưng không đủ sức chống lại anh, trong lúc tranh chấp, hai bàn tay khẽ chạm vào nhau, ngoài đau còn có cảm giác nóng ấm. Giằng co mấy lần, Mạc Đồng tự lượng sức mình mà buông tay ra, cùng lúc đó vô nghe thấy có tiếng cười cố nén, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba nữ nhân viên bán hàng đang che miệng khẽ cười.
Lăng Lực làm như không nghe thấy, một tay anh cầm giầy, một tay khác giữ chặt lấy chân cô, nâng lên, từ từ xỏ vào. Sau đó, lại giúp cô đi một chiếc khác.
Cảm giác xấu hổ mãnh liệt ập tới khiến cô che giấu cách nào cũng không xong, cả gương mặt đỏ bừng trong nháy mắt. Cô không muốn nghĩ tới cảnh anh đang cầm chân cô, cũng không muốn nghĩ liệu anh có ngửi thấy mùi chân của cô không, nhưng vẫn không nhịn được mà suy nghĩ linh tinh. Cô kinh ngạc nhìn nhìn anh quỳ một gối trước mặt mình, vẻ mặt nghiêm trang giống như mỗi lần anh trầm tư vậy, cứ như không phải anh đang giúp cô thử giày mà đang suy nghĩ tới một công việc vô cùng trọng đại.
Rất nhiều năm sau, cô vẫn nhớ rất rõ tình cảnh lúc đó. Một người đàn ông luôn cao ngạo trước mặt người khác đã quỳ trước mặt cô, dùng tay nắm lấy cổ chân cô, ba cô gái trẻ người Đức đứng sau anh che miệng người trộm, mà anh lại không hề hay biết. Dáng vẻ cao lớn, kiên quyết, thâm trầm như vị thần mặt trời Apolo anh tuấn nhất trong thần thoại Hy Lạp.
Lúc đó cô đã cảm thấy rất lo sợ, nhưng đến mãi sau này cô mới biết, dù người đàn ông trước mặt có thân phận tôn quý tới mức nào, cuồng ngạo tới mức nào, dù dưới chân anh là toàn bộ thế giới nhưng khi đứng trước mặt cô, anh lại trở nên vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé như một hạt bụi, có thể mặc cho cô định đoạt.
"Đứng lên để tôi nhìn xem." Anh đứng lên nói.
Mạc Đồng theo lời đứng lên, gót giày quá cao khiến cô đứng không vững.
Lăng Lực lùi lại phía sau quan sát, cô khẽ cúi đầu tránh cái nhìn của anh, anh nghĩ nghĩ một chút rồi ngồi xuống tháo giày cho cô. Dù đôi giày cao gót màu tím khá cao, nhưng màu sắc lại không phù hợp với áo dạ tiệc.
Anh quỳ gối xuống lần nữa, cầm một chiếc giày màu đỏ lên lặp lại động tác vừa rồi, đi vào cho cô. Lần này trông đỡ hơn một chút. Nhưng dạ phục trắng đi với giày đỏ, sự tương phản màu sắc quá mạnh, phối hợp kiểu này có phần táo bạo. Anh đang do dự chưa quyết, nữ nhân viên phục vụ đứng bên liền dùng tiếng Anh đề nghị. "Thưa ngài, hay dùng màu đơn giản hơn, dạ phục màu trắng phối với giày màu trắng sẽ đem lại hiệu quả tốt hơn."
Lăng Lực ngẫm nghĩ một hồi, lần thứ ba ngồi xổm xuống để đi thử cho Mạc Đồng, quả nhiên rất giống lời nữ nhân viên phục vụ kia nói, màu trắng thuần khiết khiến Mạc Đồng giống như một thiên sứ đang đứng trước gương.
"Cứ như vậy đi." Lăng Lực hài lòng nói với nữ nhân viên phục vụ.
Lăng Lực quẹt thẻ thanh toán hóa đơn xong liền rời khỏi cửa hàng thời trang. Mạc Đồng không biết đã tiêu hết bao nhiêu tiền, vừa rồi cô mới chỉ kịp nhìn thoáng qua, phía sau ba chữ tên nhãn hiệu là một dãy số rất dài khiến cô hoa mắt.
Đợi đến khi chuẩn bị xong đã gần hết buổi chiều. Lăng Lực cũng đã mua ình một bộ âu phục. Dáng người vốn đã anh tuấn, mặc chiếc áo sơ mi màu lam và chiếc áo vest càng tôn thêm vẻ bất phàm.
Trên đường tới tiệc rượu buổi tối, Lăng Lực đột nhiên hỏi. "Tôi thấy em luôn đeo viên ngọc kia trên cổ, chắc nó rất có ý nghĩa với em?"
Mạc Đồng trả lời không chút do dự. "Vâng, đúng vậy, đây là viên ngọc Phật Bùi Văn tặng tôi khi còn học đại học, là viên ngọc anh ấy đeo từ nhỏ. Anh ấy nói sức khỏe của tôi không được tốt, đeo nó lên có thể giúp tôi phòng tránh bệnh tật nên đã tặng nó cho tôi. Kể ra cũng thật thần kỳ, từ sau khi đeo thứ này, sức khỏe của tôi đã khá hơn rất nhiều. Có lẽ là do sức mạnh tinh thần."
Dù đã mơ hồ biết được đáp án, nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng, anh cũng không có dũng khí hỏi xem người tên Bùi Văn đó có phải bạn trai của cô không. Thật ra, không cần anh hỏi, đáp án đã quá rõ ràng.
Anh không nói gì nữa.
Ánh sáng trong taxi lúc sáng lúc tối giống như ngọn lửa hi vọng trong lòng anh lúc cao lúc thấp. Một lúc sau, anh lấy trong túi áo ra một hộp gấm đưa cho cô. "Tháo viên ngọc trên cổ em xuống đi. Nó không hợp với dạ phục của em, tối nay hãy mang thứ này đi."
Mở hộp gấm ra, bên trong là một sợi dây chuyền pha trộn giữa hai màu vàng – trắng. Phía trên dây chuyền điểm xuyết những đóa hoa nhỏ màu vàng. Đóa hoa nằm ở chính giữa lớn nhất, cánh hoa màu trắng, nhụy hoa màu vàng nhạt, Mạc Đồng cảm thấy rất quen mắt, nhìn kỹ mới thấy giống hoa ngô đồng, nhưng cô không dám khẳng định. Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, cô tự cười tính đa nghi của mình.
Cô cẩn thận tháo viên ngọc Phật trên cổ xuống. Cẩn thận cất vào túi xách.
sssssssssssssss


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui