Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?


Mạc Đồng nghĩ mình đi làm cảnh là chính nên đã đồng ý, trong lòng thầm mong Lăng Lực sẽ quen được bạn nhảy mới. Không ngờ lại gặp được Phùng Linh Linh ở trước cửa khách sạn. Cô cũng không ngờ lần này lại vô tình gặp được mầm tai họa trong tương lai, khiến cô thanh bại danh liệt, thậm chí, thiếu chút nữa là chết không rõ ràng.
Phùng Linh Linh mặc một bộ lễ phục bó sát màu xanh, cổ chữ V màu hồng cánh sen, phía trước lộ ra một mảng ngực lớn trắng nõn, dám mặc như vậy đủ để thấy cô là người kiêu ngạo và tự tin tới mức nào. Trên tai cô đeo một đôi hoa tai hình quạt tinh xảo rũ xuống, màu xanh trong suốt như bạc hà, lay động theo cơ thể, phối hợp với bộ lễ phục kia càng làm tăng thêm phần quyến rũ, trong rất đẹp mắt.
Cô vừa thấy Lăng Lực liền đi tới chào hỏi. Lăng Lực nhìn thấy cô thì khách sáo lên tiếng chào hỏi thông thường. "Khéo thật, không nghĩ cô sẽ tới đây."
"Đúng vậy," Phùng Linh Linh nói: "Thật khéo", đôi mắt quyến rũ kia lại chuyển hướng nhìn về phía Mạc Đồng đứng bên cạnh anh.
Xưa nay, trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác. Cái nhìn của Phùng Linh Linh về phía Mạc Đồng mang đầy thái độ thù địch. Lăng Lực nói anh xem Phùng Linh Linh như em gái, nhưng theo tình cảnh này thì chắc chắn là Phùng Linh Linh không xem anh là anh trai. Nghĩ lại tình huống họ nói chuyện lúc nảy, Mạc Đồng cảm giác như mình bị lừa, lần trước ở Đức chắc chắn hai người họ đã từng gặp mặt, vậy Lăng Lực nói không tìm được bạn nhảy là nói dối. Chẳng qua anh ta ghét bị Phùng Linh Linh quấy rầy nên mới lấy mình làm lá chắn. Nghĩ như vậy, cô thấy hơi oán giận. Không ngờ anh lại để cô đóng vai ác, làm không khéo còn đắc tội với cả hai người.
Lúc cô đang trầm tư suy nghĩ, không biết cái người mang ý thù địch phía đối diện đã nhìn lướt từ trên xuống dưới cơ thể cô bao nhiêu lần. Xưa nay Phùng Linh Linh luôn tự nhận mình là người có gương mặt đẹp, nếu không phải có một không hai thì cũng là hiếm có. Nhưng cô gái bên cạnh Lăng Lực tối nay lại làm cho cô có cảm giác bị uy hiếp mạnh mẽ.
Ấn tượng đầu tiên, Mạc Đồng không phải là một cô gái xinh đẹp động lòng người, hoàn toàn khác với vẻ đẹp của cô. Vẻ đẹp của Mạc Đồng là vẻ đẹp nội tâm, dịu dàng khả ái, càng nhìn càng thú vị. Lúc đứng cạnh Lăng Lực cũng không tỏ vẻ kiêu căng, cũng không cảm thấy xấu hổ tự ti, cô ấy giống như hoa Dạ Hương, vẻ đẹp và hương thơm phát ra từ bên trong, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.
"Vị này là..." Phùng Linh Linh hỏi.
"À, tôi là thư ký của giám đốc Lăng."Mạc Đồng vội vàng bước lên trước tự giới thiệu. Lăng Lực muốn lấy cô làm lá chắn, cô sẽ không cho anh toại nguyện.

"À...?" Phùng Linh Linh nhướng mày, tỏ vẻ nghi ngờ. Cô quay lại nói với Lăng Lực: "Tôi nhớ vị trí thư ký của anh bỏ trống lâu rồi mà, tuyển chọn khắp nơi cũng chưa tìm được người thích hợp, đây là người tuyển chọn bao lâu đó sao?"
"Cũng vì nhất thời chưa tìm được người vừa ý, nên giao ột biên tập trong công ty tạm thời đảm nhận. Tên của cô ấy là Mạc Đồng."
"Xin chào." Mạc Đồng nghe Lăng Lực giới thiệu mình liền chủ động vươn tay ra.
Nhưng Phùng Linh Linh lại không hề có phản ứng, cô làm như không thấy Mạc Đồng đưa tay ra, mãi một lúc sau mới dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào tay cô, nói: " Xin chào". Sau đó liền rút tay về.
Mạc Đồng biết chắc cô ấy đang nghi ngờ quan hệ giữa mình và Lăng Lực, coi mình là cái gai trong mắt, mất hứng cũng là chuyện dễ hiểu, bởi vậy nên cô cũng không để ý, rộng lượng thu tay về.
Trong khách sạn là một thế giới huy hoàng Mạc Đồng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Ánh đèn rực rỡ tràn ngập đủ loại màu sắc, rượu ngon sóng sánh, những người có thân phận cao quý của mỗi quốc gia đều đang tập trung ở đây, người đẹp như mây.
Khi đi vào, Lăng Lực dặn dò cô vài câu rồi đi giao thiệp với những người khác. Mạc Đồng không quen biết ai, cũng không giỏi việc giao tiếp, liền chọn một bàn ăn hơi vắng vẻ, ngồi xuống cầm ly rượu từ từ thưởng thức.
Cô ngồi một mình ở nơi này, vắng vẻ, buồn chán, tầm mắt ngẫu nhiên lại lướt qua đám đông tìm bóng dáng của Lăng Lực. Cô thấy anh đang trò chuyện vui vẻ với các thương nhân khác. Cô tỉ mỉ đánh giá, với tuổi của anh, trong những người đàn ông trung niên có mặt tối nay, chỉ e không có người nào nhỏ tuổi hơn anh. Nhưng nếu so về độ trầm ổn thận trọng thì không ai dám xem thường anh. Anh là một thương nhân có ảnh hưởng lớn, cáchnói chuyện rất phong độ, thành thục.
Ở đây, e rằng không chỉ có đàn ông bị anh chinh phục. Mạc Đồng đưa mắt nhìn quanh, có không ít mỹ nhân ngoại quốc đang nhìn chằm chằm vào anh như sói đói đang thưởng thức món ăn ngon. Mà trong tất cả quá trình này, Phùng Linh Linh đều đi bên cạnh, không rời anh nửa bước. Xem ra Lăng Lực muốn thoát khỏi cô ấy cũng không dễ dàng như vậy.
Lại nghĩ, cô phải cảm thấy vui mừng thay cho Lăng Lực chứ. Bất luận là ở phương diện nào, hai người đều vô cùng xứng đôi. Không chỉ là trai tài gái sắc mà còn môn đăng hộ đối, đúng là một đôi trời sinh. Nếu Phùng Linh Linh có thể dùng chân tình làm anh ta động lòng, giải tỏa khúc mắc trong lòng của anh, khiến anh quên được hình bóng người xưa, đó đúng là một chuyện tốt.

Lúc cô còn đang suy nghĩ miên man, không biết tiếng nhạc trong đại sảnh đã vang lên từ lúc nào. Tiết mục khiêu vũ đã bắt đầu. Giờ phút này, Phùng Linh Linh vẫn đang bám sát lấy Lăng Lực, Mạc Đồng thật hi vọng anh có thể bỏ qua cho cô. Nhưng bản chất của Lăng Lực là thương nhân, anh sẽ không lãng phí vốn đầu tư vô ích. Dường như anh biết cô ở đâu, anh đặt ly rượu xuống, bỏ lại Phùng Linh Linh, đi thẳng về phía cô. Ở cách nhau một đoạn, Mạc Đồng vẫn có thể cảm nhận được sự ảo não của Phùng Linh Linh, cô ta đang cắn chặt môi, vẻ mặt cô đơn. Mạc Đồng cảm thấy cô ta đang rất khổ sở.
Lăng Lực dẫn cô đi vào sàn khiêu vũ. Thứ nhất là cô không biết nhảy, thứ hai là trong lòng đang bực bội, vì thế, mặc cho vô tình hay cố ý, cô không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để giẫm lên chân của anh, còn dùng lực không nhẹ, chỉ muốn anh từ bỏ hi vọng.
Nhưng Lăng Lực không hề tức giận, ngược lại còn kiên nhẫn tự tay hướng dẫn cô, cuối cùng còn khiến cô cảm thấy xấu hổ với hành vi giẫm lên chân và ý định trả thù của mình.
“Năng khiếu của tôi chỉ đến thế thôi. Anh cũng thấy đấy, sao anh không mời Phùng Linh Linh khiêu vũ?” Mạc Đồng nhân cơ hội khuyên bảo.
Lăng Lực bất mãn lườm cô, sắc mặt có phần khó coi. "Suy cho cùng thì thư ký của tôi là cô hay là cô ấy? Nhiệm vụ đêm nay của cô là gì?"
Mạc Đồng bất mãn nói thầm. "Chuyện này và chuyện làm thư ký đâu có quan hệ với nhau. Hơn nữa, đây chỉ là chức vụ tạm thời thôi."
Lăng Lực không ngờ cô ngang bướng như vậy, tức tới xanh mặt, trừng mắt như muốn lột da cô.
Mạc Đồng vốn không sợ anh. Sau mấy ngày ở chung, Mạc Đồng đã nắm được tử huyệt của anh, biết anh không dám làm gì cô, vì thế, cô còn nhân cơ hội giẫm mạnh lên chân anh thêm một cái.
Phụ nữ luôn tỏ ra mình phái yếu trong mắt đàn ông, chỉ khi người đàn ông này theo đuổi mình, cô sẽ tỏ vẻ không biết sợ, được một tấc lại lấn thêm một thước. Rất lâu sau đó, mỗi lần nhớ lại buổi tối hôm nay cô lại thấy mình thật nhỏ mọn, lúc đó cô chỉ nghĩ tới chuyện anh nhớ mãi không quên người xưa, nhưng không ngờ anh đã sớm bày tỏ tình cảm với cô, chỉ là cô ngu ngơ không rõ.

Lăng Lực biết cô cố ý, đang muốn nổi cáu thì cũng đúng lúc tiếng nhạc ngừng lại, kết thúc bài hát đầu tiên, Mạc Đồng cười cười, nói: "Giám đốc Lăng, tôi có thể đi vệ sinh không?"
Lăng Lực nghẹn họng, không có chỗ phát tác, mất kiên nhẫn quát: "Đi nhanh đi."
Mạc Đồng làm như không nhìn thấy cơn giận của anh, nhấc chân rời đi, nhìn quanh tìm một người bồi bàn hỏi nhà vệ sinh ở đâu, được cậu ta hướng dẫn, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ cần đến. Cô cố ý kéo dài thời gian trong nhà vệ sinh, đến khi bước ra lập tức giật mình, cô không ngờ Phùng Linh Linh đang đứng ở ngoài chờ cô.
Cô lúng túng cất tiếng chào hỏi. "Phùng tiểu thư, cô cũng đi vệ sinh sao?" Đưa mắt nhìn quanh, trong nhà vệ sinh còn nhiều chỗ trống như vậy, chắc là Phùng Linh Linh đang nhắm vào cô rồi.
"Tôi không đi vệ sinh, tôi tới đây tìm cô." Phùng Linh Linh nói thẳng.
"Cô tới tìm tôi là..."
"Chắc chắn lúc trước cô đã từng gặp tôi? Tại bữa tiệc đón tiếp giám đốc Lăng ."
"Vâng, đúng vậy."
"Vậy chắc chắn cô biết quan hệ của chúng tôi."
"À, có nghe nói qua." Nhưng chỉ sợ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Cô nghĩ thầm.
"Vậy cô giúp tôi một việc."

"Việc gì?"
"Nếu Lăng Lực đã mang cô đến làm bạn nhảy, cô mà ở lại đây, chắc chắn anh ta sẽ không nhảy với tôi. Tôi muốn cô về trước."
"Tôi cũng muốn như vậy, Phùng tiểu thư." Mạc Đồng vội vàng nói, "Cô cũng thấy đấy, tôi hoàn toàn không biết khiêu vũ, nhưng anh ấy không đồng ý. Tôi sợ anh ấy không đồng ý cho tôi về trước."
"Vậy...." Phùng Linh Linh cúi đầu trầm ngâm, sau đó dùng ánh mắt sắc bén lướt qua người cô. "Không bằng như thế này đi." Phùng Linh Linh đi vòng ra sau lưng cô, đưa tay giật mạnh chiếc khóa bộ lễ phục, một tiếng "xoẹt" vang lên, nói thì chậm mà diễn biến thì nhanh, Mạc Đồng còn chưa kịp phản ứng, bộ lễ phục màu trắng đã rơi xuống, cô thét lên một tiếng kêu đầy sợ hãi, vội vàng kéo lễ phục lên, hai tay ghì chặt trước ngực.
"Lần này có muốn đổi ý cũng không được." Phùng Linh Linh nhìn kiệt tác của mình, hết sức hài lòng vỗ tay. Sau đó quay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Phùng Linh Linh vừa đi thì Mạc Đồng cũng vội vàng bước vào một phòng nhỏ, một tay che trước ngực, một tay khó khăn lần khóa kéo phía sau, trong lòng thầm oán Phùng Linh Linh thật quá độc ác, cô ta xé rách bộ lễ phục tới tận eo, chỉ thêm một chút nữa là lộ cả quần lót. Bây giờ cô chỉ có thể cố gắng che tạm những chỗ cần che, dù gì cô cũng không thể khỏa thân đi ra ngoài.
Trước tiên phải gọi điện cho Lăng Lực. Một tay giữ bộ lễ phục, một tay lấy di động ra ấn số của Lăng Lực, sau khi bên kia nhận cuộc, cô liền nói mấy câu tóm tắt: "Giám đốc Lăng, tôi ngã trong nhà vệ sinh làm rách khóa áo lễ phục rồi, tôi phải đi về trước đây."
Lăng Lực kinh hãi nói. " Vậy cô đang ở đâu?"
"Tôi vẫn đang ở trong nhà vệ sinh, anh không cần đến đâu, tôi có thể tự đi về được." Mạc Đồng vội nói.
Lăng Lực ra lệnh. "Cô ở yên đó chờ tôi, tôi đến xem rồi nói." Nói xong vội vàng ngắt máy.
sssssssssssssss


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận