Anh Có Thể Hay Không Hống Hống Em


Chương 4: Bao sách*
Edit: Jan.

Bao sách* (book cover): Thường bằng giấy, vải hoặc plastic.

Ở Việt Nam chỉ phổ biến loại dùng cho SGK.


Hai người ở bồn hoa ngồi trong chốc lát, hứng tí ánh dương, Lục Quân Tiên không có hỏi nhiều chuyện riêng của Kỷ Trình, cảm xúc Kỷ Trình cũng bình phục, tay ôm sách lại bắt đầu run theo biên độ nhỏ, trộm nhìn Lục Quân Tiên, nhưng mà trước sau không hề mở mồm nói gì.

Lục Quân Tiên quan sát đến rất vui, cậu trai lạnh nhạt âm trầm lại bắt đầu kích động run run lên.

Lúc này, cửa phòng làm việc lục tục tới không ít người.

Lục Quân Tiên nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa thì tới hai giờ.

"Đi vào thôi, tôi ký tên cho cậu.

" Một bên nói, Lục Quân Tiên một bên hướng Kỷ Trình vươn tay.

Tay Kỷ Trình ôm sách hơi run chợt khựng lại, nhìn nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Lục Quân Tiên, lại nhìn nhìn bìa sách bị xé hư.

Cậu không có giống hồi nãy vì Ngu Tự Quần muốn chạm vào sách mà sinh khí như vậy, ngược lại cả người mạc danh đều an tĩnh xuống, lỗ tai đỏ ửng.

Lại sờ sờ bìa sách lần nữa, như thể muốn đem nó sờ cho phẳng thêm một chút, Kỷ Trình nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, đôi tay chậm rãi đem sách đưa cho Lục Quân Tiên.

Biết cậu rất thích sách này, Lục Quân Tiên sắc mặt nhu hòa, thập phần ôn nhu cẩn thận mà nhận lấy, nhẹ nhàng mà đem sách ôm trong ngực, giống như Kỷ Trình vừa rồi vậy, xoay người đi vào phòng làm việc.

Kỷ Trình vừa mới buông tay lần này là thật sự run thật sự kích động, chính cậu đều phát giác.

Yên lặng mà tay tự đan tay, bối ở sau người, tận lực làm cho chính mình trông có vẻ tự nhiên một chút, đôi tai Kỷ Trình đỏ càng thêm đỏ, theo sau Lục Quân Tiên.

Vào phòng làm việc, sảnh lớn đã khôi phục bình thường, nhân viên công tác đưa các diễn viên đến casting tới phòng chờ.

Ngu Tự Quần còn ngồi ở trên sô pha, Mạnh Qua bên người đã không thấy nữa, chỉ có vài người đại diện đang ân cần cùng anh ta nói cái gì.

Nhìn đến Lục Quân Tiên đem cơm hộp tiểu ca trở lại, Ngu Tự Quần đuôi lông mày giật nảy một cái.


"Quân Tiên, nên chuẩn bị cho casting thôi.

"
Lục Quân Tiên đang cùng mấy tiểu diễn viên và người đại diện khách sáo chào hỏi, nghe vậy, liếc Ngu Tự Quần một cái, chỉ chỉ cuốn sách bị xé hư bìa trong lòng.

"Đền.

"
Nhàn nhạt nói xong, Lục Quân Tiên dẫn Kỷ Trình hướng văn phòng mà bước, toàn bộ hành trình Kỷ Trình ngoan ngoãn đi theo, chưa từng đem ánh mắt phân cho Ngu Tự Quần, phảng phất như vừa rồi người đánh nhau không phải là cậu.

Một chữ "Đền.

" khinh phiêu phiêu bay vào lỗ tai, Ngu Tự Quần cả người đều dại ra, hoài nghi chính mình nghe lầm.

Anh ta xoa khóe miệng bị Kỷ Trình đánh đau, trong lòng nghẹn khuất, rốt cuộc ai nên đền ai a???
Văn phòng của Lục Quân Tiên phi thường sạch sẽ, hắn ngày thường không ở lại nơi này làm việc, nhưng mà trong văn phòng vật nên có đều có, đặc biệt là một loạt tinh xảo kệ sách, có một khối khu vực chuyên trưng bày sách hắn xuất bản.

Sau khi Kỷ Trình tiến vào liền nhìn chằm chằm khối khu vực kia không dời mắt.

Cậu thoáng tiến lên trước, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, tỉ mỉ mà nhìn một lần, sau đó dường như như là nhẹ nhàng thở ra, khẽ nói thầm: "Mình đều có.

"
Đang cầm sách đi đến trước bàn làm việc Lục Quân Tiên sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ thành tiếng, mê đệ* bổn đệ*.

Mê đệ*: Fan cuồng.

Bổn đệ*: Đọc giả.

"Cậu thích sách tôi vì cái gì?"
Lục Quân Tiên thuận miệng hỏi, từ trong ngăn kéo lấy ra băng dán cùng bao sách bằng giấy tinh mỹ.

Kỷ Trình đi qua đó, nhìn Lục Quân Tiên nghiêm túc mà đem bìa sách bị rách chắp nối lại, dùng băng dán cố định từ trong sườn, sau đó lấy bao giấy đo kích cỡ rồi cắt, lỗ tai vừa mới hết đỏ lại ửng hồng lên.

"Thích, thích chúng nó bồi* tôi.

" Kỷ Trình thấp giọng đáp lời.

Bồi*: Làm bạn.


Động tác cắt của Lục Quân Tiên dừng một chút, ngẩng đầu xem Kỷ Trình, liền thấy biểu tình cậu thập phần nghiêm túc, ánh mắt nguyên bản lạnh nhạt tựa hồ cũng lộ ra nhu hòa, cứ như thứ cậu nhìn không phải là một quyển sách chết, mà là một sinh mệnh khiến cậu yêu thích.

Tiếp tục cắt giấy, Lục Quân Tiên gật đầu cười nói: "Cậu nói rất đúng, tôi cũng thích chúng nó bồi tôi, nghĩ như vậy thật khiến cho người ta cao hứng, sáng tác thật là mỹ diệu.

"
Kỷ Trình nghe lý giải hầu kết trên dưới hoạt động một chút (nuốt nước bọt), yên lặng hít sâu bình phục cảm xúc kích động của mình.

Vốn chỉ là giao tiếp thực bình thường, Lục Quân Tiên không có nhìn cậu nữa, nhưng mà lúc bao sách, khóe mắt hắn liếc thấy Kỷ Trình bắt tay chống lên trên bàn, hơn nữa còn đang run! !
May mắn bàn làm việc của hắn rất dày trọng, không có bị run theo.

Không ghẹo chọc mê đệ khẩn trương, Lục Quân Tiên cong eo, rũ mắt, nghiêm túc mà đem sách bao hảo.

"Xong rồi.

"
Bao giấy trên bìa sách, vốn bị phiên cũ, bìa mặt cũng hỏng rồi tức khắc rực rỡ hẳn lên.

"Đẹp.

" Bàn tay Kỷ Trình chống mặt bàn hơi hơi cử lên, cậu khống chế lại run rẩy, gấp không chờ nổi mà muốn lấy sách lại đây xem.

Lục Quân Tiên cầm sách tránh đi tay Kỷ Trình, nhịn không được cười hỏi: "Đừng nóng vội, không ký tên?"
Tay Kỷ Trình chợt khựng ở giữa không trung, yên lặng mà buông xuống, vòng đến phía sau, chờ hắn ký tên.

Đem sách thả lại trên bàn, Lục Quân Tiên lấy bút từ trong ống đựng, lật bìa mặt ra, lại khép bìa mặt vào, nhìn tới nhìn lui.

"Cậu muốn ký ở đâu?"
(Ghẹo chọc không ???? tội bé.

)
Kỷ Trình nhìn vẻ thanh nhã của bìa sách, ngón tay giương lên.

Lục Quân Tiên liền ở trên bìa ký tên của mình, lại tặng cậu một câu -- cảm ơn cậu đã thích sách của tôi, hy vọng chúng không chỉ là một người bạn mà còn giúp cậu cảm thấy khuây khỏa.

Vẽ thêm một cái icon mặt cười ????, Lục Quân Tiên đem sách giơ lên, thổi thổi mực bút lông, sau đó đưa cho Kỷ Trình.


Kỷ Trình nhìn hắn viết xuống câu nói kia, tâm tình kích động khỏi phải bàn, tay cậu bối ở sau người không dám vươn ra nhận sách, liền cứ như vậy nhìn sách trong tay Lục Quân Tiên, khẩn trương.

Lục Quân Tiên thật sợ cậu sẽ khẩn trương mà ngất xỉu đi, cười duỗi tay đem đôi tay run run bối sau người cậu kéo lại đây, chủ động đem sách nhét vào trong tay cậu.

Nhìn tay cầm sách cậu run, Lục Quân Tiên cười hỏi: "Chúng ta đã gặp qua rất nhiều lần, cậu còn như vậy khẩn trương sao? Tôi cũng chỉ là một người rất bình thường.

"
Kỷ Trình lắc đầu, một bên đem sách ôm hảo, thưởng thức chữ trên đấy, một bên lầm bầm lầu bầu nói: "Anh là ánh sáng.

"
Lục Quân Tiên lại lần nữa bị siêu cấp mê đệ làm cho ngơ ngẩn.

Lúc này, có nhân viên công tác gõ cửa văn phòng, tiến vào.

"Lục ca, đã đến giờ casting.

"
Lục Quân Tiên gật gật đầu, "Đã biết, tôi tới ngay, bảo Ngu đạo bắt đầu trước đi.

"
Nhân viên công tác theo tiếng lui đi ra ngoài, Lục Quân Tiên sửa sang lại quần áo, nhìn nhìn Kỷ Trình, mới chú ý tới trên người cậu còn mặc đồng phục của cơm hộp tiểu ca*.

Cơm hộp tiểu ca*: Tiểu ca ở đây m.

n có thể hiểu như cách nói "mấy ông ship cơm", !
"Cậu còn kiêm chức giao cơm hộp?"
Kỷ Trình nghe vậy, đem ánh mắt từ trên sách dời đi, đem nó ôm ấp kĩ, gật gật đầu.

"Nhiều kiêm chức như vậy không mệt sao? Như thế nào không tìm một công việc ổn định?"
"Gần đây tôi đang viết luận văn tốt nghiệp, sau khi viết xong sẽ tìm chỗ thực tập.

" Kỷ Trình nhàn nhạt mà đáp.

Lục Quân Tiên hiểu rõ gật gật đầu, thì ra là sinh viên năm tư.

"Vậy hiện tại cậu có đi giao cơm hộp không? Hay là giao xong rồi? Tôi hiện phải đi xem casting, cậu thì sao?"
Kỷ Trình ôm chặt sách, có chút mất tự nhiên nói: "Tôi không có việc gì, liền ở chỗ này chờ.

"
Không đi làm việc khác, cũng không quay về viết luận văn, liền ở chỗ này ngồi chờ ba tiếng?
Lục Quân Tiên không biết tâm tư của mê đệ là cái gì, chỉ là cảm thấy để người ta ở chỗ này chờ khẳng định không được.

"Nếu không cậu cùng tôi đi xem diễn thử đi? Ta rất muốn khai thác góc độ quan sát của người đọc.


"
Kỷ Trình guyên bản đích xác chuẩn bị ngồi chờ ba tiếng sửng sốt, có chút kinh ngạc mà nhìn Lục Quân Tiên, sau đó lại bắt đầu kích động.

Lục Quân Tiên nhìn đến tay ôm sách của cậu lại bắt đầu run, liền biết là cậu nguyện ý, hơn nữa là cực kỳ nguyện ý.

"Đi thôi, tôi thấy cậu đọc sách thực nghiêm túc, đối mỗi người vật đều có giải đọc, hẳn là sẽ giúp ích cho buổi casting rất nhiều.

" Lục Quân Tiên cười nói, mang theo cậu đi ra ngoài.

Kỷ Trình đi theo sau hắn, nghe vậy có chút kiêu ngạo, gật gật đầu.

"Tôi thích mỗi nhân vật dưới ngòi bút của anh.

"
"Tôi cũng thích.

" Lục Quân Tiên nhịn không được cười cong mắt, quay đầu lại đối Kỷ Trình gật đầu khẳng định.

Lại một lần nhận được lý giải khẳng định, Kỷ Trình hồng lỗ tai vô pháp lui ôn.

Lục Quân Tiên vừa đi, một bên cười, "Cậu rốt cuộc đang khẩn trương cái gì? Chờ lát nữa đi ăn cơm cậu cũng sẽ run sao?"
Kỷ Trình có chút xấu hổ, siết chặt lấy sách trong ngực, lắc đầu.

"Sẽ không, không thể đói bụng.

"
Lục Quân Tiên ha ha cười thành tiếng.

Vì thế, trong phòng casting, Ngu đạo và Phó đạo đã yên vị, cùng diễn viên mới vừa tự giới thiệu xong chuẩn bị diễn thử, liền nhìn sản xuất Lục tâm tình thư sướng, mang theo một tên cơm hộp tiểu ca vào tới.

Ngu Tự Quần:! !
Thằng ranh con này, tốc độ thượng vị có điểm nhanh a???
------
《 tiểu kịch trường 》
Lục Quân Tiên: Cậu vì cái gì mỗi khi ở cùng tôi đều run vậy?
Kỷ Trình: Bởi vì anh là ánh sáng.

Lục Quân Tiên: Mắc! ! mắc chứng sợ ánh sáng?
#04-03-2019.

EDIT BY © Jan'decem.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận