Tưởng Chính Trì nhìn chằm chằm cảnh tượng này, vệt đỏ sậm ở đuôi mắt càng lúc càng đậm.
Anh ngồi thẳng lưng lên, một tay đỡ cơ thể cô, một tay cầm lấy cậu bạn nóng bỏng và cứng rắn của mình, lần nữa ấn quy đầu vào cửa động của cô rồi dứt khoát đẩy mạnh vào trong.
“A....” Nguyễn Nam Tô lại run rẩy kêu lên, khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy nét quyến rũ.
Người đàn ông không biết mệt mỏi chơi đùa với cơ thể cô, dùng vật nam tính của mình tạo ra từng đợt sóng dục vọng trong cô.
Nguyễn Nam Tô vừa hưởng thụ vừa cảm thấy tư thế như vậy quá mức xấu hổ, thừa nhận cả tinh thần lẫn thể xác đều bị tra tấn, gần như sắp bị anh làm cho phát điên.
Tưởng Chính Trì dùng hết sức lực, ra vào trong động hoa của cô bằng những cú thúc cực mạnh.
Lực tác động của anh vừa nặng nề vừa mạnh mẽ, mỗi lần tiến vào đều chạm đến cổ tử cung đang siết chặt của cô.
Chất lỏng nhớp nháp bị ma sát thành bọt trắng mịn, sau đó lại được nước ấm rửa sạch theo động tác ra vào của anh.
“Không, không được...A...!Như vậy....!Không thoải mái...ưm...huhu...” Nguyễn Nam Tô lại không chịu nổi bắt đầu xin tha, nước mắt sinh lý trào ra khỏi khóe mắt.
Không phải đau, mà là bởi vì sảng khoái.
Cảm giác chua xót xen lẫn với từng cơn run rẩy tê dại, hai loại cảm giác này đan xen vào nhau, tự do rong ruổi khắp các dây thần kinh trong cơ thể cô.
Trong nháy mắt, Nguyễn Nam Tô thật sự cảm thấy mình sắp chết đến nơi.
Cô khóc lóc kêu rên, run rẩy xin tha, nước mắt nơi khóe mắt càng chảy dữ dội, nhưng dù thế nào thì Tưởng Chính Trì vẫn thờ ơ.
Động tác của anh vẫn dữ dội như trước, trong đó còn mang theo chút trút giận.
Vật nam tính màu đỏ tím với kích thước đáng sợ liên tục thúc mạnh vào cơ thể cô, quy đầu chui vào chỗ sâu nhất trong cô, cắm sâu vào cổ tử cung chật hẹp.
Có lẽ vì thay đổi địa điểm nên cảm giác kích thích lại được nhân đôi, lần cao trào thứ hai đến nhanh hơn Nguyễn Nam Tô dự đoán.
Khoái cảm dâng trào mãnh liệt, nhanh chóng nuốt chửng lấy phần ý thức còn sót lại của cô.
Mọi tiếng la hét của cô đều bị nghẹn lại trong cổ họng, cơ thể như bị anh làm hỏng, mật dịch không ngừng chảy ra ngoài.
Lần này Tưởng Chính Trì không dừng lại ở bên trong để tận hưởng nữa mà thừa dịp động hoa đang co bóp dữ dội để đẩy nhanh tốc độ ra vào, tạo ra những âm thanh “bốp bốp” dày đặc không ngơi nghỉ.
Anh cúi đầu nhìn lối vào sưng đỏ của cô, đôi mắt đỏ hoe vì dục vọng dâng trào.
“A...ưm...em không muốn nữa..
huhu...”
“Em có gan quyến rũ người khác mà không có gan gánh chịu hậu quả sao?” Một tay Tưởng Chính Trì giữ lấy chân cô, vì quá hưng phấn nên tay anh hơi dùng sức, để lại vết ngón tay thật sâu trên làn da trắng nõn mềm mại của cô.
Trong đầu anh như có một giọng nói đang liều mạng gào thét rằng phải ép chết cô...
Nguyễn Nam Tô mặc dù không bị anh ép chết nhưng cũng thiếu chút nữa gần ‘chết’, hai mắt mở to lại trống rỗng, trong đầu cũng trắng xóa, không thể suy nghĩ được gì.
Chỉ có cơ thể là dán sát vào vách bồn tắm, bầu ngực lắc lư theo mỗi nhịp thúc của anh, đôi chân gầy gò thon dài đang run rẩy trong nước.
Tưởng Chính Trì đã từng nhìn thấy cô như thế này, là dấu hiệu trước khi cô ngất xỉu.
Anh không thể chỉ quan tâm đến khoái cảm của bản thân, nếu cô bị ‘yêu’ đến ngất đi thì cũng không còn thú vị gì nữa.
Anh cắn chặt răng, dùng chút lý trí còn sót lại kiềm chế dục vọng hoang dã của mình, sau khi thúc mạnh vào lần nữa, anh dừng lại ở bên trong.
Nguyễn Nam Tô đã cao trào hai lần nhưng anh vẫn chưa có cảm giác muốn xuất tinh.
Vừa rồi cô dùng miệng giúp anh, anh đã hơi muốn bắn ra, cũng may hiện tại đã bình tĩnh lại được.
Anh ôm lấy bả vai cô, ghé vào tai cô hỏi: “Ở phòng tắm không tiện lắm, chúng ta về phòng ngủ tiếp tục nhé?”.