Nguyễn Nam Tô cảm thấy đau đầu vô cùng.
Cô thật sự rất muốn hỏi anh ta một câu rằng: Chu Thần Diệp, anh chỉ có bản lĩnh uy hiếp người khác thôi sao?
Nhưng còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, hành động tiếp theo của anh ta đã chứng thực suy đoán trong lòng cô: “Tô Tô, em đừng quên em còn có bố mẹ…”
“Đủ rồi!” Nguyễn Nam Tô đột nhiên quát lớn ngắt lời anh ta, trong lời nói không thể giấu được sự thù hận, “Lần nữa dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, anh không cảm thấy mình buồn cười lắm sao?”
Chu Thần Diệp bị cô quát lớn như thế thì cũng tỉnh táo lại vài phần sau khi tức giận đến đánh mất lý trí.
Cơ thể anh ta lắc lư, muộn màng nhận ra mình vừa làm gì.
Anh ta đang làm gì vậy? Anh ta lấy bố mẹ cô ra đe dọa như thế chẳng phải lại làm tăng thêm thù hận trong lòng cô ư?
“Tô Tô, không phải, tôi không phải có ý này…” Chu Thần Diệp tiến lên trước hai bước, giữ lấy tay cô cố gắng giải thích.
Nhưng Nguyễn Nam Tô hoàn toàn không cho anh ta cơ hội giải thích, đột nhiên đẩy anh ta ra.
Chu Thần Diệp không kịp đề phòng bị đẩy lùi lại hai bước, ngay sau đó, trên mặt lập tức cảm nhận được một cơn đau rát.
Là cô đã tát vào mặt anh ta.
Nguyễn Nam Tô ngẩng đầu, dù cô thấp hơn anh ta một đoạn nhưng khí thế không hề thua kém: “Chu Thần Diệp, anh vô liêm sỉ vừa thôi!”
Chu Thần Diệp bị đánh đến nghiêng đầu, trong mắt mang theo cảm xúc u ám nham hiểm.
Anh ta nhắm mắt lại, che đậy sự hỗn loạn dưới đáy mắt, khi lên tiếng lần nữa thì giọng nói đã rất nhẹ nhàng: “Thật lòng mà nói, tôi cũng rất bất ngờ vì xí nghiệp Nguyễn thị có thể vượt qua được nguy cơ lần này.
Nguyễn Nam Tô, tôi không ngờ cậu ta lại vì em mà làm đến bước này.”
Quan hệ giữa Tưởng Chính Trì và Tưởng Vĩnh Niên như đi trên lớp băng mỏng, anh ta cũng biết được đôi điều về chuyện này.
Theo như anh ta biết thì Tưởng Chính Trì rất hận bố của anh.
Cho nên anh ta không ngờ rằng Tưởng Chính Trì lại vì Nguyễn Nam Tô mà tìm đến Tưởng Vĩnh Niên nhờ giúp đỡ…
Nguyễn Nam Tô không biết nội tình trong đó, cho nên thấy rất khó hiểu với lời nói của anh ta: “Ý anh là sao?”
“Tưởng Chính Trì chỉ là một bác sĩ, cậu ta không phải người làm kinh doanh, em cảm thấy cậu ta có thể lấy cái gì ra để đấu với tôi? Là cậu ta đã vì em mà đi tìm người bố ruột của cậu ta! Người bố ruột đó đã tự tay giết chết mẹ ruột của cậu ta!”
Nói đến đây, Chu Thần Diệp vươn đầu lưỡi liếm nhẹ tơ máu trên khóe môi do vừa rồi bị cô tát.
Hai mắt anh ta đỏ bừng, vẻ mặt gần như vặn vẹo: “Nguyễn Nam Tô, em cũng có bản lĩnh thật đấy, có thể khiến cậu ta làm đến mức này cho em.”
Nguyễn Nam Tô đã từng thấy Chu Thần Diệp nổi giận trước mặt mình, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ dữ tợn này của anh ta.
Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ sợ hãi.
Nhưng bây giờ cô đã không còn quan tâm, hai người nhìn nhau, trong mắt cô cũng hiện rõ vẻ lạnh lùng: “Lời nói của anh không kích thích được tôi đâu.
Hôm nay mặc kệ anh có van xin hay đe họa tôi thì tôi cũng muốn ly hôn với anh.”
Giữa con người với nhau, một khi đã đi đến bước cùng đường bí lối thì làm gì còn kể đến tình cảm.
Trước kia khi cô còn yêu anh ta, những lời nói lạnh lùng thờ ơ của anh ta sẽ khiến cô thấy khó chịu rất lâu, nhưng bây giờ cho dù anh ta có mắng cô bằng những lời lẽ độc ác nhất trên đời thì trong lòng cô cũng không còn gợn sóng nữa.
“Chu Thần Diệp,” Nguyễn Nam Tô nhìn thẳng vào đôi đồng tử đang run rẩy của anh ta, “Tôi hy vọng anh có thể nhận rõ một sự thật.”
“Sự thật gì?”
“Tôi… đã không còn yêu anh nữa.”
Cô dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói với anh ta một sự thật tàn nhẫn nhất.
Trái tim Chu Thần Diệp đột nhiên đập hẫng một nhịp, giống như xương sống bỗng nhiên bị rút đi, thậm chí dưới chân còn có chút loạng choạng.
Nguyễn Nam Tô không có tâm tư đối phó với anh ta nữa, bây giờ anh ta chẳng khác gì một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào, cô không thể để mình rơi vào nguy hiểm được..