“Anh Chu.
” Nguyễn Nam Tô hít một hơi thật sâu, giọng điệu đã lấy lại sự bình tĩnh, “Những gì cần nói tôi đã nói rồi, anh về đi.
”
Nói xong câu này, cô xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.
Chu Thần Diệp dựa người vào ván cửa, há miệng thở dốc giống như một con cá mắc cạn sắp ngạt thở đến nơi.
Một người đàn ông luôn lạnh lùng và kiêu ngạo lại hiếm khi chật vật đến mức bật khóc không thành tiếng…
Lúc Tưởng Chính Trì về nhà, anh nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở dưới lầu.
Anh vốn định làm như không thấy, nhưng suy nghĩ lại, anh vẫn đi qua gõ vào cửa sổ xe.
Chu Thần Diệp nghe được âm thanh, khóe mắt cũng nhìn thấy khuôn mặt anh, ý thức rời rạc của anh ta từ từ tập hợp lại.
Anh ta mở cửa bước xuống xe.
Hai người đứng đối diện nhau, chiều cao ngang bằng nhau khiến người ngoài không thể phân biệt được cảm giác áp bức trên người ai mạnh hơn, nhưng tư thái của Tưởng Chính Trì rõ ràng là ôn hòa hơn.
Trên khuôn mặt tuấn tú điềm đạm của anh không hề có một chút tức giận, thậm chí còn nở một nụ cười rất tiêu chuẩn: “Thần Diệp.
”
Giọng điệu rất bình thản.
Bình thản đến mức giống như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn là bạn bè rất thân thiết.
Chu Thần Diệp khẽ nhếch đôi môi mỏng, trái tim như bị ai đó nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Một lát sau, cuối cùng anh ta không nhịn được cười khẩy nói: “Tưởng Chính Trì, tôi thật sự đã đánh giá thấp tình cảm của cậu dành cho cô ấy.
”
Đối phương cong môi, không đáp lại lời anh ta.
Thấy anh không lên tiếng, Chu Thần Diệp càng tức giận hơn: “Không phải cậu hận Tưởng Vĩnh Niên tận xương tủy sao? Vì Nguyễn Nam Tô, cậu lại đi cầu xin ông ta?”
Tưởng Chính Trì cụp mắt, cử chỉ điềm tĩnh nhẹ nhàng.
Anh thong thả cất tiếng, gằn rõ từng chữ một: “Thần Diệp, tôi thích cô ấy.
”
Bởi vì thích cô, cho nên hy vọng cô mãi mãi hạnh phúc, không muốn cô phải lo lắng khổ sở về bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
Chỉ cần là chuyện khiến cô vui vẻ, anh thậm chí còn có thể tạm thời bỏ qua ân oán với Tưởng Vĩnh Niên.
Tâm trạng của Chu Thần Diệp lúc này không thể dùng một từ ‘tức giận’ đơn giản để hình dung nữa.
“Tưởng Chính Trì.
” Giọng nói của anh ta run rẩy, trong lòng vô cùng kích động và phẫn nộ, cảm xúc mãnh liệt mang đến cho anh ta nỗi đau đớn cùng sự lo lắng khôn tả: “Chúng ta đã là bạn bè nhiều năm mà! Con mẹ nó tôi còn xem cậu như anh em!”
Sắc mặt Tưởng Chính Trì vẫn không thay đổi, anh mỉm cười gật đầu: “Tôi biết.
”
“Cậu biết, vậy đây là cách mà cậu báo đáp tôi sao?” Trong mắt Chu Thần Diệp dày đặc tơ máu, vẻ mặt càng hung ác hơn.
“Cậu nên biết rõ một điều, không phải tôi cướp Nguyễn Nam Tô từ cậu, mà là chính tay cậu đẩy cô ấy đi.
”
Mỗi lời Tưởng Chính Trì nói ra đều giống như một cái tát thật mạnh vào mặt Chu Thần Diệp.
Mỗi cái tát là cái giá anh ta phải trả cho những lỗi lầm của mình trước đây.
Anh ta cắn chặt răng, đường quai hàm săn chắc cũng bị kéo căng.
“Cô ấy là vợ tôi.
” Trong mắt Chu Thần Diệp dâng lên lửa giận, dùng giọng nói lạnh thấu xương hỏi: “Không phải cậu thích sạch sẽ sao? Không phải cậu chưa bao giờ sử dụng những thứ người khác đã dùng qua sao? Tưởng Chính Trì, Nguyễn Nam Tô là người phụ nữ tôi đã dùng qua, cậu không ngại bẩn à?”
Tưởng Chính Trì im lặng một lúc thật lâu.
Chu Thần Diệp vốn tưởng anh đã phẫn nộ vì bị anh ta chọc trúng vào trọng điểm của sự việc, nhưng điều bất ngờ là anh không hề tức giận.
“Tô Tô là con người.
” Người đàn ông hờ hững đáp lại, “Cô ấy không phải đồ vật.
Nếu cậu tức giận thì cứ trút vào người tôi, đừng nói cô ấy như vậy.
”
Tưởng Chính Trì điềm tĩnh nói xong câu này, ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc bén: “Chu Thần Diệp, chỉ lần này thôi.
Lần sau nếu để tôi nghe thấy cậu lại sỉ nhục cô ấy, tôi sẽ bắt cậu trả một cái giá thật đắt.
”.