Nguyễn Nam Tô nằm bò trên bàn làm việc của anh ta hồi lâu, chờ cảm xúc kịch liệt dịu đi, cô mới từ từ đứng dậy đi ra ngoài.
Cô không gọi điện thoại hay nhắn tin chất vấn anh ta, mà là đi thẳng về nhà.
Còn có một nghi hoặc vắt ngang trong lòng, trăm mối ngổn ngang vẫn chưa có lời giải.
Cô không nghĩ ra lý do Chu Thần Diệp cưới mình là gì, nếu anh ta yêu cô Tống kia sâu đậm thì nên theo đuổi mới phải chứ?
Dù sao giữa bọn họ cũng không có cái gọi là quan hệ huyết thống.
Trong đầu Nguyễn Nam Tô cứ miên man suy nghĩ, nghĩ đến mức huyệt Thái Dương cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Trở lại phòng ngủ, cô mở tất cả các cửa sổ ra.
Dòng không khí lạnh len qua màn lụa thổi vào trong, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, nhưng sự lạnh lẽo lại khiến cho đầu óc trì trệ của cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nguyễn Nam Tô cởi áo khoác bông ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh.
Cô đứng bên cửa sổ hóng gió mát một lúc lâu, cảm giác máu trong người cũng lạnh xuống.
Hai tay cô chống trên bệ cửa sổ, lạnh đến run lẩy bẩy.
Những giọt nước mắt trong suốt trào ra khỏi hốc mắt, cô nhịn không được rủ hai vai xuống, giống như bị rút cạn sức lực toàn thân.
Cô nghĩ tới cái năm trước khi kết hôn với Chu Thần Diệp, vừa kết hôn xong anh ta đã dùng ảnh cưới của cô đặt làm màn hình điện thoại di động của mình.
Đối với chuyện thể hiện tình yêu này, tuy rằng Nguyễn Nam Tô cảm thấy ngây thơ, nhưng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Cô từng hỏi anh ta là tại sao một người trưởng thành ổn trọng như anh ta lại làm chuyện ấu trĩ như vậy.
Lúc ấy anh ta trả lời cô như thế nào?
À, đúng rồi, anh ta nói ——
“Anh muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy vợ của anh, cùng với tình yêu anh dành cho vợ của anh.
”
Khi đó anh ta đã chiều chuộng cô một cách trắng trợn như thế…
Vậy rồi, màn hình điện thoại của anh thay đổi từ khi nào?
Nguyễn Nam Tô rất yên tâm về anh ta, cho nên chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của anh ta, nhưng nhớ lại cách đây rất lâu, trong lúc vô tình cô nhìn thấy màn hình điện thoại của anh ta đã không còn là ảnh cưới của mình nữa.
Ngoài cửa sổ là gió lạnh gào thét, tuyết rơi cũng càng lớn, hoa tuyết bay lả tả rơi trên cửa sổ, làm mờ tầm mắt của con người.
Chu Thần Diệp tựa như biến mất khỏi thế gian, cũng không hề chủ động liên lạc với cô.
Sức khỏe của Nguyễn Nam Tô không tốt, mỗi lần đau đầu phát sốt là lại quằn quại gần nửa tháng, cũng chính vì vậy mà Chu Thần Diệp mới đặc biệt chú ý đến sức khỏe của cô, bình thường thậm chí còn không để cô dính gió lạnh.
Mà lần này cô lại hứng gió lạnh cả nửa ngày, cuối cùng dẫn đến ngày hôm sau tỉnh lại phát sốt cao.
Đêm hôm đó cô ngủ trong mộng mị, lúc thì mơ thấy quán bar nơi bọn họ gặp nhau lần đầu, lúc thì mơ thấy hôn lễ long trọng kia, lúc lại mơ thấy gương mặt cay nghiệt của Thẩm Giảo đang cười nhạo cô.
Nguyễn Nam Tô ấm ức vô cùng, cảm thấy cô ta đang châm ngòi ly gián, bèn quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Thần Diệp, cô ta nói anh không yêu em, cô ta đang nói hươu nói vượn đúng không?”
Chu Thần Diệp cúi đầu trong ánh mắt đầy chờ mong của cô.
Anh ta cúi thấp mặt, cũng không phải hôn cô mà là tiến đến bên tai cô, sau đó tuyệt tình trả lời cô: “Cô ta nói không sai, tôi quả thật không yêu em.
”
Cô ta nói đúng.
Tôi không yêu em.
Trong lúc ngủ mê, trái tim của Nguyễn Nam Tô đột nhiên đau nhức, cô mở choàng mắt ra.
Cơ thể cô nóng dữ dội, rồi lại cảm thấy rất lạnh, hơn nữa mu bàn tay cũng lạnh như băng.
Dì Đồng thấy cô mở mắt thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vừa sáng ra cô đã sốt đến 39 độ, dọa tôi sợ chết khiếp!”
Nguyễn Nam Tô há miệng muốn nói, lại phát hiện cổ họng đau dữ dội.
Cô đưa một ánh mắt biết ơn về phía dì Đồng, sau đó lại nhìn sang bên cạnh bà ấy.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, khuôn mặt ấy trước nay vẫn luôn ôn hòa, làm cho người ta có một loại cảm giác thanh lịch sâu sắc.
“Bác sĩ Tưởng…”
Nguyễn Nam Tô cố nén giọng đau nhức, mở miệng chào hỏi anh.
.