“Để anh được trao hết cho em tất cả tình yêu của anh, trao đi toàn bộ tình yêu của anh, cho dù thiên hoang địa lão cũng không đổi dời…”
Theo lời bài hát kết thúc, tiếng đàn piano cũng chậm rãi đi đến hồi kết.
Nguyễn Nam Tô nhìn chằm chằm dáng vẻ thong dong lười biếng của anh, sửng sốt một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Cô không hề biết anh biết nói tiếng Quảng Đông chứ đừng nói đến việc biết anh có thể hát được tiếng Quảng Đông.
Thậm chí khi những lời ca dịu dàng thâm tình như vậy thốt ra từ miệng anh cũng không hề chênh phô so với bài hát gốc.
Tưởng Chính Trì thật sự đáp ứng được tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ của các cô gái về tình yêu khi còn trẻ.
Nguyễn Nam Tô nhớ lúc mình mười tám tuổi cũng từng có giấc mơ giống như những cô gái khác, giấc mơ về tình yêu…
Nghĩ đến đây, đôi mắt cô dần dần phiếm hồng, có dấu hiệu ươn ướt.
Cuối cùng cô vẫn không kìm được cảm xúc, vội vàng đưa tay che mắt, nước mắt chảy ra từ những kẽ ngón tay.
Đây không phải là chuyện vui sao, tại sao lại khóc chứ…
Nguyễn Nam Tô âm thầm mỉa mai mình.
Trên sân khấu, Tưởng Chính Trì từ từ đứng lên, tầm mắt nhìn xuống phía dưới, vừa liếc mắt nhìn đã tìm được người trong lòng mình.
Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tôi và cô Nguyễn Nam Tô đã quen biết được hai năm rưỡi, cho đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác bồn chồn và ấm áp trong lồng ngực khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy.
Khi đó tôi đã nghĩ, thích một người là như thế nào, có phải là cảm xúc như vậy không?”
Nói đến đây, Tưởng Chính Trì thoáng dừng lại.
Sau đó anh lại nở một nụ cười ấm áp, tiếp tục nói: “Tôi không biết có phải tôi đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên hay không, nhưng tôi chắc chắn không lâu sau đó mình đã thích cô ấy.
Chỉ là khi ấy tôi rụt rè nhút nhát, không có can đảm bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy, chỉ có thể che giấu nó đi.”
Thật ra đây chỉ là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì khi đó bên cạnh cô đã có một người tên Chu Thần Diệp.
Anh tự nhận mình không phải là quân tử gì, nhưng cũng không thể làm chuyện giành giật người yêu của ai đó, huống hồ người đó còn là bạn của anh.
Nếu như…
Nếu như Chu Thần Diệp đối xử tốt với cô, Tưởng Chính Trì nghĩ, chắc chắn anh sẽ không tranh giành tình yêu này.
“Bây giờ tôi đã có được thứ mình ước ao, cuối cùng cũng đã đợi được điều mình mong muốn.”
Vẻ mặt Tưởng Chính Trì càng lúc càng dịu dàng, có ánh nắng chiếu vào rơi xuống giữa mặt mày anh, tạo thành một cái bóng nhỏ vụn.
Nguyễn Nam Tô bỏ bàn tay đang che mắt ra, ngồi dưới khán đài chăm chú lắng nghe lời anh nói.
Cô nhìn thấy gương mặt anh đang đắm chìm trong ánh sáng, tràn ngập sự ấp áp.
Ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông cách không khí chạm vào ánh mắt cô: “Tôi đứng ở đây, muốn dùng bài hát ‘Yêu Nhất’ này để cầu hôn bạn gái của tôi, cô Nguyễn Nam Tô.
Hơn nữa còn muốn nói cho cô ấy biết rằng, cô ấy sẽ là người tôi yêu nhất trong đời này.”
“Từ nhỏ đến lớn tôi sống theo kiểu ‘được chăng hay chớ’, chưa từng nhiệt tình thích thứ gì, cũng chưa từng điên cuồng theo đuổi ai, cô ấy là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời tôi.”
Nói xong, anh im lặng giây lát, sau đó lại nhếch môi.
“Tô Tô, em là người anh thích bất chấp mọi hậu quả.
Cuộc sống vẫn luôn thay đổi không ngừng, anh không đảm bảo tương lai sau này sẽ ra sao, nhưng anh có thể hứa với em rằng, chỉ cần anh còn sống một ngày thì anh sẽ đồng hành với em một ngày.
Bất kể có chuyện gì xảy ra anh cũng không bao giờ buông tay em.
Anh không phải đang nói những lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải đang làm em vui vẻ, mà là đang hứa hẹn với em, anh sẽ cho em tất cả những gì anh có.”
Anh không hề nhắc đến tình yêu, nhưng từng câu từng chữ anh nói ra đều là tình yêu.
Và đồng hành vốn là lời tỏ tình dài nhất trên đời này.
Vào giờ khắc này, Nguyễn Nam Tô nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng.
------oOo------