Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị mở ra, anh ta vô thức quay đầu nhìn lại, thấy Tưởng Chính Trì vội vàng bước ra ngoài.
“Thần Diệp.” Vẻ mặt Tưởng Chính Trì cực kỳ nghiêm túc, giọng nói cũng mang theo sự lo lắng, “Nguyễn Nam Tô bị dị ứng thuốc tê, sao cậu không nói cho tôi biết chuyện này sớm?”
Chu Thần Diệp giật mình: “Dị ứng thuốc mê?”
Trong hai năm bọn họ quen biết nhau, anh ta rất chú ý đến sức khỏe của cô.
Nguyễn Nam Tô rất ít khi bị va chạm, chưa từng bị thương nghiêm trọng gì nên đương nhiên cũng không cần dùng đến thuốc mê.
Cho nên, anh ta thực sự không biết……
“Trước khi phẫu thuật đã cho cô ấy làm xét nghiệm dị ứng Procain, không có vấn đề gì.” Tưởng Chính Trì cau mày, “Nhưng thuốc giãn cơ là loại thuốc gây dị ứng phổ biến, cô ấy bị dị ứng nghiêm trọng với succinylcholine và atracurium.”
Hốc mắt Chu Thần Diệp đỏ bừng, giọng nói run rẩy: “Vậy bây giờ… tình huống của cô ấy thế nào rồi?”
“Thanh quản sưng phù và hô hấp khó khăn dẫn đến sốc, đang tiến hành đặt nội khí quản để đảm bảo đường thở thông thoáng.
Tôi đã bảo y tá đi lấy thuốc vận mạch trong điều trị sốc, như vậy có thể duy trì các dấu hiệu của sự sống, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Mong muốn sống của cô ấy có vẻ yếu ớt, tôi không thể đảm bảo cô ấy có thể bình an vô sự.”
Sau khi Tưởng Chính Trì nói xong, Chu Thần Diệp giống như hóa thành pho tượng.
Anh ta đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, nhất thời không thể suy nghĩ được điều gì nữa.
Sắc mặt Tưởng Chính Trì không chút gợn sóng, thu hết biểu cảm của anh ta vào đáy mắt.
Làm bạn thân đã nhiều năm, hiểu biết của anh về Chu Thần Diệp cho dù không được mười phần thì cũng được hơn tám phần.
Cho dù anh ta có trốn tránh che giấu thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật rằng anh ta đã yêu Nguyễn Nam Tô.
Chỉ là chấp niệm trong lòng anh ta quá sâu, sâu đến mức lấn át tình cảm của anh ta, khiến cho đến tận giờ phút này anh ta cũng không phát hiện ra.
Tưởng Chính Trì cũng không có ý định nhắc nhở anh ta.
Dù sao sau chuyện này, Nguyễn Nam Tô cũng không thể tha thứ cho Chu Thần Diệp nữa, anh không cần phải làm điều thừa.
Chu Thần Diệp cảm giác trước mắt bắt đầu tối sầm, anh ta khó có thể khống chế được bản thân khi nghĩ đến từng chi tiết nhỏ trong hai năm qua.
Nguyễn Nam Tô từng nói, cô lớn lên trong một gia đình không được xem là viên mãn, cảm ơn anh ta đã cho cô một gia đình hạnh phúc, bù đắp tiếc nuối thời thơ ấu của cô.
Cô rõ ràng…… từng lệ thuộc vào anh ta như vậy.
Tại sao bây giờ ngay cả ý thức sinh tồn cũng yếu ớt?
Lồng ngực anh ta đau đến không thở nổi, không dám nghĩ đến cô nữa, gần như buộc mình dời đi suy nghĩ.
Đúng rồi, Ôn Ngưng.
Ôn Ngưng thế nào rồi?
Chu Thần Diệp vừa định hỏi, lại thấy Phương Hành đột nhiên vội vàng đi tới.
“Cậu ra đây làm gì!?” Anh ta gần như gầm lên, trút hết tức giận và oán hận của mình lên một người vô tội, “Đã là lúc này rồi mà cậu còn không lo túc trực bên con bé?”
Phương Hành ngẩng đầu nhìn anh ta.
Câu nói kế tiếp khiến Chu Thần Diệp như bị sét đánh: “Bác sĩ Tưởng, Ôn Ngưng đi rồi.”
Sắc mặt Chu Thần Diệp đột nhiên thay đổi, anh ta dồn toàn bộ sự chú ý vào Nguyễn Nam Tô, ngược lại đã quên mất Tống Ôn Ngưng.
Anh ta không buồn hỏi thêm gì nữa, trầm mặt bước nhanh đến phòng bệnh của Tống Ôn Ngưng.
“Cô ấy đi rồi? Cô ấy đi đâu?” Chu Thần Diệp tiến lên túm lấy cổ áo Phương Hành, “Cô ấy bệnh nặng như vậy, sao cậu không trông chừng cô ấy cẩn thận, còn để cô ấy chạy mất?”
“Cô ấy không chạy đi đâu cả.” Phương Hành bình tĩnh đáp, chỉnh lại cặp kính gọng vàng trên sống mũi, “Ý tôi là, cô ấy qua đời rồi.”
------oOo------