Chu Thần Diệp nhất thời máu huyết dâng trào, lần này thật sự không đứng vững được nữa, ngã ngồi trên mặt đất.
“Không phải chỉ bị dị ứng thuốc sao?” Anh ta không muốn tin, cũng không thể tin được, “Dị ứng thuốc sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Bác sĩ dùng thuật ngữ chuyên môn giải thích với anh ta vài câu, nhưng anh ta nghe không hiểu gì cả.
Điều duy nhất có thể hiểu được là thể chất của Nguyễn Nam Tô vốn không tốt, lần dị ứng thuốc này quá nghiêm trọng, là một trường hợp cực kỳ hiếm thấy trong y học…
Chẳng mấy chốc, giường mổ đã bị bác sĩ đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Tấm ga màu trắng che kín người nằm trên đó, im lặng chết chóc, không hề có tiếng động.
Hai tay Chu Thần Diệp hết siết chặt rồi lại buông ra, cứ thế lặp đi lặp lại động tác này.
Anh ta muốn bước tới xem thử, nhưng hai chân giống như mọc rễ trên mặt đất, không thể cất bước được.
Nói cho cùng, anh ta chỉ là đang sợ hãi mà thôi.
Anh ta là kẻ giết người.
Đúng, Phương Hành nói không sai.
Anh ta hại chết em gái của mình, hại chết vợ của mình, anh ta là hung thủ tội ác tày trời.
Thế nhưng, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hại chết Nguyễn Nam Tô……
Anh ta chỉ là, chỉ là muốn cứu Ôn Ngưng thôi…sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Giường phẫu thuật dần rời khỏi tầm mắt, Chu Thần Diệp giống như bị kích thích đột nhiên đứng phắt dậy.
Không thể nào, anh ta không tin, Nguyễn Nam Tô không thể chết được.
Phương Hành không thể nhịn được nữa, từ phía sau ngăn anh ta lại: “Anh không nghe thấy sao, bác sĩ nói Nam Tô đã chết rồi! Cô ấy oán hận anh vì bị anh hại chết, anh đừng quấy rầy cô ấy nữa, được không?”
Chu Thần Diệp nhìn chằm chằm chiếc giường giải phẫu hoàn toàn biến mất khỏi tầm tầm mắt của mình, há miệng nhưng lại đau đến nói không thành lời.
Cuối cùng anh ta không đuổi theo nữa, mà lảo đảo đi về một hướng khác.
*
Ba tháng sau.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cái lạnh kéo dài cuối cùng cũng biến mất, mùa xuân lại đến theo chu kỳ.
Sau khi Nguyễn Nam Tô “qua đời”, dì Đồng không hề nhìn thấy chút đau buồn nào trên người Chu Thần Diệp.
Anh ta vẫn đi làm, vẫn ăn uống như thường lệ, ngoại trừ trong nhà thiếu đi một bà chủ nhà thì không có gì thay đổi.
Chu Thần Diệp bảo bà ấy vứt bỏ mọi thứ liên quan đến Nguyễn Nam Tô trong nhà, đốt cùng với ảnh cưới, như thể người đó chưa từng xuất hiện trong căn nhà này.
Hôm nay nhiệt độ tăng cao, tuyết đọng dần tan, sau khi tan ca anh ta đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa mang về nhà.
Dì Đồng nhìn thấy anh ta mang hoa về thì có chút kinh ngạc: “Cậu chủ, hoa này…
“Đây là hoa sơn trà Tô Tô thích nhất.
” Chu Thần Diệp cười cắt ngang lời bà ấy, “Dì Đồng, dì còn nhớ không, đầu xuân năm ngoái cô ấy ầm ĩ muốn cháu tặng cho cô ấy một bó hoa sơn trà, nhưng cháu quá bận rộn nên quên mất chuyện này, cuối cùng cũng không tặng…”
Dì Đồng mím môi, trong lòng thổn thức.
Người đã mất rồi, còn giả vờ thâm tình gì nữa.
“Thời gian qua, cô ấy chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của cháu.
” Anh ta lẩm bẩm với bó hoa kia, “Chắc là, cô ấy còn hận cháu lắm…”
“Cậu chủ.
” Dì Đồng thở dài, mặc dù trong lòng bà ấy cũng có oán hận, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, “Cô chủ đã qua đời rồi, cậu nén bi thương.
”
“Qua đời?” Chu Thần Diệp như bị hai chữ này kích thích, đột nhiên đưa tay đẩy bó hoa sơn trà xuống khỏi bàn, “Tô Tô đâu đã chết, cớ gì cháu phải nén bi thương?”
Sau khi Nguyễn Nam Tô ‘qua đời’, anh ta ở trước mặt mọi người vẫn rất bình tĩnh.
Những đêm trằn trọc không ngủ được, ngoại trừ anh ta ra thì không có người thứ hai biết.
Một tháng trước, Chu Thần Diệp đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói cho anh ta biết anh ta bị mắc chứng rối loạn ảo tưởng, hơn nữa còn có xu hướng nghiêm trọng.
Nếu như không được kiểm soát kịp thời, bệnh sẽ phát triển sang giai đoạn sau, biến thành rối loạn loạn lưỡng cực hoặc bệnh tâm thần.
------oOo------