Sau khi cô nói xong, Chu Thần Diệp mãi lâu vẫn không trả lời.
Một lúc sau, một tiếng cười khinh bỉ thoát ra khỏi kẽ răng của người đàn ông.
Nguyễn Nam Tô đã hết kiên nhẫn, dù sao những gì cần nói cô cũng đã nói rõ ràng rồi, không cần phải dài dòng nữa.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì quay về đi.
”
“Tô Tô.
” Chu Thần Diệp hít sâu một hơi, áp chế mọi cảm xúc kích động, nói: “Anh hỏi lại lần nữa, rốt cuộc em có muốn quay về với anh không?”
Chỉ cần cô đồng ý, chỉ cần cô đi theo anh ta.
Anh ta có thể coi như giữa cô và Tưởng Chính Trì chưa từng xảy ra chuyện gì……
Nguyễn Nam Tô ngoảnh mặt làm ngơ trước câu hỏi của anh ta, chỉ lặp lại câu nói: “Về đi.
”
Một người kiêu ngạo như Chu Thần Diệp đã khi nào bị người ta từ chối hết lần này đến lần khác như thế.
Anh ta cười khẩy nói liền vài tiếng “Được”, sau đó ép mình xoay người rời đi.
Đôi tay buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm, anh ta cắn chặt răng, miễn cưỡng không để mình hoàn toàn mất đi khống chế.
Chu Thần Diệp kéo lê thân thể nặng nề bước từng bước một, mỗi một bước đi, trong đầu anh ta lại hiện lên một số cảnh tượng trong quá khứ.
Khi đó Nguyễn Nam Tô cũng yêu anh ta như vậy…
Cô biết anh ta có vấn đề về dạ dày nên luôn giám sát chặt chẽ chuyện ăn sáng của anh ta, lúc anh ta đau dạ dày cũng sẽ theo dõi xem đã uống thuốc hay chưa, sẽ làm điểm tâm cho anh ta, sẽ luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt yêu thương nồng đậm.
Vậy, là bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Chu Thần Diệp biết là từ khi nào, nhưng anh ta không dám suy nghĩ.
Suy cho cùng con người sẽ luôn vô thức lảng tránh sai lầm mình phạm phải, bởi vì một khi đã đối mặt với chúng thì cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận sự thật rằng mình không thể chịu nổi.
Anh ta không dám thừa nhận rằng mình đã tàn nhẫn với cô như thế nào…
Nguyễn Nam Tô đi theo sau anh ta, cũng từng bước một trở về.
Chu Thần Diệp đi tới trước xe của mình thì ngừng bước, nhưng không quay đầu lại mà đứng đưa lưng về phía cô, nói: “Nếu như không có cậu ta, liệu em có còn….
”
“Sẽ không.
”
Cho dù không có Tưởng Chính Trì thì cô cũng sẽ không tha thứ cho anh ta và trở lại bên cạnh anh ta.
Cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa hiểu được nguyên nhân khiến cô quyết tâm rời xa anh ta không phải là Tưởng Chính Trì, mà là những sai lầm anh ta đã gây ra cho cô khiến cô không thể tha thứ.
“Lúc trước tôi đau khổ cầu xin anh buông tha cho bố mẹ tôi, anh đã làm gì?” Nguyễn Nam Tô cất giọng hỏi lại anh ta, “Chu Thần Diệp, tình cảm của tôi dành cho anh đã cạn kiệt trên bàn mổ rồi…”
Hai chân Chu Thần Diệp mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững ngã xuống đất.
Anh ta rốt cuộc cũng không nhịn được quay đầu lại, khóe mắt đỏ bừng, tất cả những tức giận và thù địch đều bị đau đớn thay thế.
Nguyễn Nam Tô cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu có thể, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.
”
Ý tứ là cả đời này cô không muốn gặp lại anh ta nữa.
Chu Thần Diệp há miệng, lại đau đến không thể nói nên lời.
Cuối cùng anh ta không nói một lời, mở cửa xe lên xe.
Tiếng động cơ gầm lên, anh ta nhìn con đường dài đằng đẵng phía trước, chợt cảm thấy bản thân gần như bị nỗi bi ai bao phủ.
Chu Thần Diệp không dám quay đầu lại nhìn Nguyễn Nam Tô, anh ta dùng sức đạp chân ga, đuôi xe cuốn theo bụi băm rời khỏi nơi này.
Nguyễn Nam Tô đứng ở nơi đó nhìn cả người lẫn xe dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đã có lần cô cho rằng mình rời khỏi Chu Thần Diệp sẽ sống không nổi.
Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ nhẹ nhàng như chiếc thuyền nhỏ vượt qua muôn ngàn núi.
Trong lúc ngơ ngác, Nguyễn Nam Tô nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, từng bước từng bước một, trầm ổn lại kiên định.
Cô thôi không nhìn nữa, quay đầu cười với người đàn ông phía sau: “Tưởng Chính Trì…”
------oOo------