Anh Cũng Có Ngày Này

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.coM

"Nhưng mà cô ấy chưa từng nói với chúng tôi!"

Thành Dao vô cùng kinh ngạc, nhưng cô phát hiện, Tiền Hằng ngồi ở bên cạnh cô, lại hết sức bình tĩnh.

"Nói chính xác là, bệnh trầm cảm của Từ Tuấn, cũng bởi vì Bạch Tinh Manh mới bị." Cố Bắc Thanh cúi đầu xuống, "Trong cuộc hôn nhân này, anh ấy bị lừa gạt, vẫn luôn rất thống khổ, còn phải đối mặt với sự châm chọc và lời nói công kích của Bạch Tinh Manh, áp lực công việc lại lớn, cảm xúc không thể giải tỏa, nên phát triển thành bệnh trầm cảm."

"Nhưng, nhưng mà Bạch Tinh Manh nói, cô ấy mới là người bị cuộc hôn nhân này lừa! Cô ấy mới là người bị châm chọc công kích bởi Từ Tuấn, thậm chí bị bạo hành gia đình!"

Cố Bắc Thanh tức giận: "Thật không hỗ là diễn viên nổi tiếng, kỹ năng diễn xuất thật tuyệt vời, cô ta vậy mà còn có mặt mũi làm đẹp bản thân? Cô ta có cho em xem chứng cứ gì không? Nhất định không đưa, nhưng anh lại có thời gian chẩn đoán bệnh trầm cảm của Từ Tuấn, còn có bằng chứng của bác sĩ tâm lý, bao gồm lịch sử nói chuyện của Từ Tuấn và Bạch Tinh Manh, Bạch Tinh Manh không hề vô tội, dùng từ dữ dội, đặc biệt thích dùng lời lẽ có tính làm nhục, mắng Từ Tuấn là đồ hèn nhát, phế vật, hở một tí là bảo anh ấy đi chết."

Thành Dao thật sự kinh ngạc, Bạch Tinh Manh trong miệng của Cố Bắc Thanh, và Bạch Tinh Manh cô tiếp xúc, thật sự là một người sao?

Tiền Hằng nãy giờ vẫn không phát biểu ý kiến, cuối cùng cũng mở miệng, anh quay sang Thành Dao: "Bạch Tinh Manh nói cô ta mới là người bị hại trong cuộc hôn nhân lúc nào? Tại sao tôi không có chút ấn tượng."

Thành Dao có hơi ngập ngừng: "Khi ở riêng với tôi, có một lần sau cuộc họp, không phải là cô ấy ở lại trong phòng họp với một mình tôi xác nhận chứng cứ khởi tố sao, chính là khi đó."

Lần này Cố Bắc Thanh cũng tìm được điểm mấu chốt: "Cho nên em vẫn cho rằng Bạch Tinh Manh là người bị hại trong đoạn hôn nhân này?"

Mặc dù rất xấu hổ, nhưng Thành Dao vẫn gật đầu: "Cho nên em mới đồng ý với Bạch Tinh Manh, ngăn Từ Tuấn quấy rầy cô ấy."

"Căn bản không phải, bài Weibo Từ Tuấn đăng trước khi chết là thật, căn bản không phải vì lòng chẳng cam nguyện trước khi chết mà bôi nhọ nhắm vào Bạch Tinh Manh."

Cố Bắc Thanh thở dài: "Lúc ban đầu là Bạch Tinh Manh làm ra vẻ dịu dàng trang nhã hiền lành tiếp cận Từ Tuấn, Từ Tuấn là một người đàn ông dân khoa học công nghệ, trước kia chưa từng yêu đương, nên lập tức rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, quyết một lòng với Bạch Tinh Manh, cảm thấy bản thân thật sự đã vươn tới các vì sao. Kết quả sau này mới biết, điều Bạch Tinh Manh "nhìn trúng" không phải anh ấy, là công ty của anh ấy, bởi vì lúc ấy trong ngành có dự đoán, Trực tuyến Đoàn Đoàn cuối cùng cũng sẽ niêm yết trên thị trường, triển vọng phát triển rất tốt, sau đó anh ấy mới phát hiện, Bạch Tinh Manh để tâm đến công ty, còn hơn anh ấy."

"Kết quả sau khi cưới phát hiện ra không chỉ có một chuyện. Thứ nhất, Từ Tuấn không phải cổ đông duy nhất của Trực tuyến Đoàn Đoàn, không có tiền như tưởng tượng của Bạch Tinh Manh; thứ hai, ít nhất vào thời điểm đó việc niêm yết trên thị trường với Trực tuyến Đoàn Đoàn có vẻ còn xa vời, mà Từ Tuấn làm CEO của một công ty khởi nghiệp, bởi vì vốn eo hẹp, nên thật ra cuộc sống khó khăn, căn bản không thể nào đưa nhiều tiền dâng cho Bạch Tinh Manh phung phí, cho nên Bạch Tinh Manh lộ nguyên hình ra, thay một khuôn mặt với Từ Tuấn, vội vàng muốn ly hôn." Tiền Hằng quơ quơ ly rượu trong tay, "Đúng không?"

Cố Bắc Thanh có hơi bất ngờ, anh ta gật đầu, Tiền Hằng nói tình huống, vậy mà lại không chênh lệch chút nào.

"Anh cũng đã điều tra sự tình thật sự?"

Tiền Hằng bày ra vẻ mặt "điều này cần điều tra sao": "Căn bản không cần thiết điều tra, same old story, quá cũ rồi, kiểu vụ kiện giống vậy tôi đã làm ít nhất năm vụ, đều không có chút ý tưởng mới."

"..."

"Vậy cho nên, Bạch Tinh Manh nói, trước kia Từ Tuấn lợi dụng cô ta không ngừng sao tác scandal, kéo Trực tuyến Đoàn Đoàn nổi lên, tung tin tình cảm của bản thân, cũng là nói dối?"

Cố Bắc Thanh khẽ gật đầu với Thành Dao: "Đây cũng là Bạch Tinh Manh đề ra, Từ Tuấn là một người đàn ông dân khoa học công nghệ gây dựng sự nghiệp, nào có nhiều tài nguyên marketing ngành giải trí như vậy chứ. Dù gì cũng kết hôn rồi, mặc dù ban đầu sau khi Bạch Tinh Manh phát hiện Từ Tuấn không có nhiều tiền như vậy, đã từng sụp đổ, nhưng cũng muốn đưa Trực tuyến Đoàn Đoàn ra ngoài, liều mình đưa ra thị trường, kết quả tự sắp đặt sao tác scandal, cuối cùng lại không mang lại hiệu quả rõ rệt gì cho việc đưa Trực tuyến Đoàn Đoàn ra thị trường, cô ta lại không có kiên nhẫn dùng tuổi thanh xuân của mình chờ đợi Từ Tuấn, cho nên mới vội vàng đề ra ly hôn với Từ Tuấn."

Đối với việc nhận thức nội tình đảo ngược như vậy, biểu cảm của Tiền Hằng vẫn thờ ơ như vậy, tựa như tất cả vốn nên như vậy.

Cố Bắc Thanh thở dài: "Nếu như nói trong đoạn hôn nhân này Từ Tuấn có vấn đề gì, thì đó chính là lúc ly hôn anh ấy đã làm giả tài sản của mình thành lỗ vốn, giấu tài sản. Là người bị hại trong cuộc hôn nhân, không muốn chia tiền cho người vợ trước đã giày vò và làm nhục anh ấy, trên tình lý có thể hiểu, nhưng pháp luật lại không nói nhân tình."

Giờ phút này Thành Dao hoàn toàn không biết dùng từ gì để hình dung cảm nhận của mình.

Cô vốn tưởng rằng trong bài thanh minh Bạch Tinh Manh ném nồi [1] cho cô, chỉ vì trốn tránh tác động tiêu cực từ cái chết của Từ Tuấn, sợ ảnh hưởng sự nghiệp và nhân khí của bản thân, mới ra sách lược này. Mặc dù bỉ ổi, nhưng cũng là chuyện thường tình của con người, nhưng ở trong đoạn hôn này, cô ấy vẫn là phía bị tổn thương.

[1] Ném nồi (甩锅): ném vấn đề, trách nhiệm cho người khác.

Cô không nghĩ tới, hóa ra từ đầu đến cuối, những gì Bạch Tinh Manh nói, đều là giả.

Bạch Tinh Manh không hề vô tội, thậm chí có thể nói là tâm cơ kín đáo, đầu tiên là khoe cái sự thảm thương để kéo quan hệ gần lại với Thành Dao.

Biết rõ Từ Tuấn bị bệnh trầm cảm, biết rõ việc niêm yết lên thị trường có ý nghĩa với anh ta, rõ ràng trong lòng căn bản không chấp nhận hòa giải, nhưng vẫn còn báo với luật sư để cho Từ Tuấn hiểu sai, để cho anh ta không ngừng đi sửa mấy bản thỏa thuận hòa giải, kéo dài thời gian, làm cho Từ Tuấn liên tục lặp lại nỗi đau trong lòng, cho anh ta hy vọng, sau đó từ từ hành hạ.

Cuộc hôn nhân chưa đến một năm này, mặc dù rất ngắn, nhưng cũng đủ để hiểu một người, có lẽ từ lúc đầu, Bạch Tinh Manh đã đoán được Từ Tuấn có thể sẽ sụp đổ, cho nên vào lúc cuối cùng, cô ta mượn tay của Thành Dao, phủi sạch bản thân.

Chỉ là cô ta đã đoán trước anh ta sẽ tự tử sao?

Thành Dao không biết, cũng không dám đoán lòng người.

Cô chỉ có thể chắc chắn một điểm, Bạch Tinh Manh chưa từng là người bị hại trong cuộc hôn nhân này, mà là người làm hại.

Trước kia bản thân cô đã sai lầm khi cho rằng, phụ nữ chắc chắn là phe bị tổn thương yếu thế trong cuộc hôn nhân.

Cố Bắc Thanh thở dài: "Từ Tuấn anh ấy đối với tình cảm quá mức ngây thơ."

"Không phải ngây thơ, là tự cho thông minh." Tiền Hằng nhìn Cố Bắc Thanh, "Anh ta cũng không thể nói là người bị hại hoàn toàn. Bởi vì anh ta là một người đàn ông có tiền có tài nguyên, cho dù chưa từng yêu đương, nhưng những gì trải qua trên thương trường kia, là vô ích sao? Chẳng lẽ không biết đạo lý không có đồ ăn ngon nào từ trên trời rơi xuống sao? Một nữ minh tinh xinh đẹp tại sao lại đột nhiên đối với anh ta "vừa gặp đã yêu" chứ? Anh cho rằng trong lòng anh ta không có một chút tính toán nào sao??"

"Anh ta dĩ nhiên biết Bạch Tinh Manh đang định làm gì, anh ta dĩ nhiên biết Bạch Tinh Manh ôm tâm tính gì tiếp cận anh ta, nhưng anh ta thì sao? Chẳng lẽ anh ta không có ý đồ với Bạch Tinh Manh sao?" Tiền Hằng hừ cười, "Chỉ là anh ta quá đánh giá cao bản thân, tự tin quá đáng, cảm thấy dựa vào năng lực của mình, có thể đạt được cả sắc lẫn tài, vừa có thể có khuôn mặt đẹp và thể xác của Bạch Tinh Manh, còn có thể lấy được sức ảnh hưởng của cô ta, sau đó nhảy vọt đưa Trực tuyến Đoàn Đoàn ra thị trường."

"Lúc đầu khi anh ta qua lại với Bạch Tinh Manh đã tiêu tiền như nước, rõ ràng vào thời điểm đó dựa vào thực lực của anh ta căn bản không chống đỡ nổi cuộc sống như vậy, nhưng vì sáo lộ Bạch Tinh Manh, thật đúng là bỏ hết cả vốn liếng, mượn không ít tiền khắp nơi, chỉ vì dùng tiền để làm Bạch Tinh Manh đổ. Chi tiếc anh ta không ngờ tới năng lực mình có hạn, mà Bạch Tinh Manh cũng không phải đơn thuần, cuối cùng anh ta cũng không thể xoay chuyển ván bài này nữa." Tiền Hằng nhướng mày, "Những chuyện làm ra vẻ hào phóng tán gái này, Bạch Tinh Manh không chỉ dùng để nói trên tòa án trong lần kiện ly hôn lúc đầu, mà trong tờ báo bát quái giải trí nhỏ cũng ghi lại Từ Tuấn lúc đó "hào phóng" như thế nào, nhưng phần lớn mọi người đều hiểu chuyện này thành Từ Tuấn đối với Bạch Tinh Manh là "tình sâu mãi mãi" nguyện ý bỏ nhiều tiền để theo đuổi, nhưng mà suy nghĩ sâu vào thì sao? Từ điểm đó mà nói, chẳng lẽ lúc đó Bạch Tinh Manh không phải cũng là người bị hại sao?"

Cố Bắc Thanh có hơi bất mãn: "Cô ta ham tiền như vậy, xem là người bị hại như thế nào chứ? Cho dù Từ Tuấn sáo lộ cô ta, thì cũng là bản thân cô ta tam quan bất chính muốn đi đường tắt gả cho phú thương mới có thể bị mắc lừa, đây không phải là đáng đời sao? Điểm này tôi không cảm thấy cô ta vô tội."

Nhưng mà Tiền Hằng lại không đồng ý, anh liếc nhìn Cố Bắc Thanh: "Tôi không cảm thấy đây là đáng đời, mỗi người đều có tam quan và tiêu chuẩn kén vợ kén chồng khác nhau, Bạch Tinh Manh không trộm không cướp, lại không thương thiên hại lý [2], chỉ là muốn gả cho người đàn ông có tiền, điều này không có gì đáng chỉ trích. Giống như anh, chẳng lẽ anh muốn kết hôn với người phụ nữ trông xấu xí lại ngu ngốc làm vợ sao?"

[2] Thương thiên hại lý (伤天害理): chuyện xấu, nhẫn tâm, không có tính người.

"..."

Tiền Hằng cười: "Anh cũng đồng cảm chút đi, nếu như anh muốn tìm một cô vợ xinh đẹp, nhưng kết quả có một người phụ nữ xấu xí phẫu thuật thẫm mỹ thành người đẹp để lừa gạt anh, đợi sau khi anh với cô ta sinh ra một đứa con xấu xí, thì anh không cảm thấy mình bị lừa gạt sao? Sau khi cưới Bạch Tinh Manh phát hiện, Từ Tuấn cũng không có nhiều tiền, không phải là loại cảm giác bị lừa gạt này sao?"

Cố Bắc Thanh ngẩn người, không lời chống đỡ.

"Huống chi Từ Tuấn, cũng chưa chắc hiền lành. Lợi dụng sự khác biệt của tính hiệu lực công nhận đăng ký kết hôn trong và ngoài nước, trước khi thành lập doanh nghiệp, để cho Bạch Tinh Manh nhầm tưởng đó là tài sản chung, vừa lấy chồng vừa góp vốn, kết quả cuối cùng là rổ tre đựng nước cũng bằng không. Chưa kể đến lúc ly hôn anh ta còn ngụy tạo thua lỗ. Nếu như tính việc dồn Từ Tuấn vào đường cùng, thì Bạch Tinh Manh 8 điểm, sự tính toán của Từ Tuấn trước khi cưới sau khi cưới, tối thiểu cũng ngang 7.5 điểm."

Lời lẽ của Tiền Hằng quá sắc bén, Cố Bắc Thanh không thừa nhận cũng không được, phân tích như vậy càng thỏa đáng hơn. Bạch Tinh Manh và Từ Tuấn, đều không phải là dạng tầm thường gì, chỉ là kẻ gian gặp phải kẻ gian, hai bên cùng thiệt hại.

Tiền Hằng không chừa chút mặt mũi cho Cố Bắc Thanh, anh dù bận vẫn ung dung cười: "Anh xem, anh và Thành Dao của chúng ta, ở phương diện khác cũng là kẻ tám lạng người nửa cân à. Trong vụ kiện hôn nhân, thật sự vẫn tin rằng nhất định có một người bị hại còn bên kia là người hại người sao? Loại chuyện hôn nhân này, rất khó nói ai đúng ai sai, xác suất là cả hai bên đều sai. Vừa là người bị hại, vừa là người hại người."

Sắc mặt của Cố Bắc Thanh tái xanh, mơ hồ hơi có khuynh hướng biến thành màu đen. Mặc dù không từng trải như Tiền Hằng, nhưng Cố Bắc Thanh cũng là một luật sư có lý lịch vô cùng xuất sắc từng có kinh nghiệm du học trường nổi tiếng...

Nhưng mà Tiền Hằng lại không để ý đến cơn giận của anh ta, anh dửng dưng nhìn lướt qua Thành Dao, vừa liếc nhìn Cố Bắc Thanh: "Cho nên cô xem, cô tìm anh ta phụ đạo kỳ thi tư pháp, chỉ có thể thi được 360 điểm, nhưng nếu như cô tìm tôi phụ đạo, thì không thể thấp hơn 400 được."

"..."

*****

Bầu không lại lúng túng một lần nữa, Thành Dao suy nghĩ, vẫn là bất chấp khó khăn phá vỡ yên lặng: "Nhưng mà tại sao Bạch Tinh Manh phải làm như vậy?"

Tiền Hằng mở to mắt, mỗi một tế bào toàn thân phảng phất như đều xem thường câu hỏi ngu ngốc của Thành Dao, anh kiệm lời nói: "Đương nhiên là vì lợi ích."

"Vậy tại sao phải đối với Từ Tuấn đuổi tận giết cùng như vậy? Nếu như yêu tiền, thì Từ Tuấn cũng đã sớm đồng ý cho cô ấy đủ tiền hòa giải để thỏa mãn rồi mà, thậm chí uy hiếp nhân lúc công ty của Từ Tuấn đang nóng lòng đưa ra thị trường, có thể yêu cầu tỷ lệ tài sản cao hơn phán quyết bình thường, trước khi báo thù cũng có thể dằn vặt nội tâm của Từ Tuấn, tại sao cô ấy phải lựa chọn bức tử Từ Tuấn chứ?" Thành Dao hoàn toàn không thể nào hiểu, "Tôi thấy trước đó Từ Tuấn thậm chí còn ôm hy vọng có thể hòa giải, điều đó cho thấy ban đầu hai người ly hôn cũng không không đến mức anh sống tôi chết mà, bây giờ Bạch Tinh Manh làm như vậy, cho dù là ụp nồi lên đầu tôi, thì đối với cô ấy mà nói có gì tốt có lợi ích gì chứ? Chỉ đơn thuần vì trả thù sao?"

Tiền Hằng liếc Thành Dao: "Cô cho rằng mình là ai? Thám tử lừng danh Conan? Thành Dao, cô chỉ là một luật sư, đừng lo chuyện bao đồng. Lòng người là phức tạp, khi cô không có năng lực đoán được suy nghĩ của đương sự, thì đừng đi đoán. Bạch Tinh Manh có thể làm như thế, là bởi vì cô ta có thể nhận được lợi ích, lớn hơn những tác dụng tiêu cực từ việc Từ Tuấn tự sát, về phần lợi ích gì, cô còn chưa biết mà thôi. Nhưng thời gian sẽ nói rõ tất cả."

"Lần này Thành Dao bị liên lụy, nếu như có thể công khai những thông tin này, là có thể tẩy trắng tiếng xấu của em ấy." Cố Bắc Thanh ho khan một tiếng, chuyển đề tài này về đề tài chính, anh ta có hơi khó xử, "Nhưng mà tôi cũng không phải là Từ Tuấn hoặc người thân của anh ấy, cũng không phải đương sự trong chuyện này, căn cứ vào lập trường và đạo đức nghề nghiệp của tôi, tôi không thể công khai điều này, nhất là những chứng cứ lịch sử nói chuyện kia, đều là thuộc về phạm vi hợp đồng bảo mật. Tôi chỉ có thể nói cho hai người, thất bại của đoạn hôn nhân này, cái chết của Từ Tuấn, trách nhiệm của Bạch Tinh Manh phải chịu là không thể chối cãi."

"Không cần anh công khai, không có liên quan gì đến anh."

"Vậy hôm nay anh tìm tôi tới chẳng lẽ không phải vì bàn phương án giải quyết sao?"

Tiền Hằng bày ra nét mặt không thể tưởng tượng nổi: "Tôi cần bàn phương án giải quyết với anh? Anh có phải có hiểu lầm gì với năng lực chuyên môn của tôi hay không?"

"..."

"Vậy cho nên, hôm nay anh tới tìm tôi, ngoại trừ những điều này ra, không muốn hỏi gì khác nữa?"

"Chỉ những điều này?" Tiền Hằng nhìn ly rượu của Cố Bắc Thanh, "Nếu anh đã uống rượu xong rồi, vậy anh có thể đi."

Mặt Cố Bắc Thanh đầy vẻ không tưởng tượng nổi: "Ngay cả khách sáo một chút cũng không có sao? Dùng tôi xong thì đạp? Dù sao cũng là đồng nghiệp, sau này không chừng còn hợp tác, cũng không giữ tôi lại tiếp tục tán gẫu một chút giữ mối quan hệ sao?"

"Hóa ra giữa tôi và anh lại có cảm tình có thể thể giữ?"

"..."

Tiền Hằng nói khoác không biết ngượng tiếp tục nói: "Hơn nữa tiếp theo tôi muốn cùng nhân viên của tôi thảo luận chuyện nội bộ công ty chúng tôi, không tiện cho người ngoài." Anh không có thành ý nói, "Hay là anh có ý định gia nhập Quân Hằng đi nhờ vả tôi?"

"..."

Cuối cùng, Cố Bắc Thanh để lại một câu "Lần khác gặp" với Thành Dao, rồi mặt đen rời đi.

*****

Thành Dao không ngốc, cô gần như là sau khi Cố Bắc Thanh đi rồi mới bày tỏ cảm ơn với Tiền Hằng.

"Cám ơn sếp."

Tiền Hằng nhấp ngụm rượu, nhìn về phía Thành Dao: "Cám ơn tôi cái gì?"

"Cám ơn anh để cho tôi biết rõ Bạch Tinh Manh trong vụ kiện này, mặc dù tôi đã làm sai, nhưng không đáng tội chết, cũng không phải là tôi đẩy Từ Tuấn về phía bi kịch, trong lòng tôi bây giờ dễ chịu hơn nhiều."

Trước đó, trong lòng Thành Dao quả thật có một bậc cửa áy náy, cô cảm thấy hổ thẹn mà tự trách, luôn cảm thấy nguyên nhân đều do mình, mới dẫn đến kết cục vô cùng thê thảm như vậy.

Cô vốn tưởng rằng Tiền Hằng đưa cô tới đây để uống rượu an ủi khuyên cô, lại không nghĩ rằng, anh dùng phương thức hoàn toàn khác biệt như vậy dứt khoát làm tan đi áp lực trong lòng cô.

"Cô suy nghĩ nhiều rồi." Tiền Hằng có hơi mất tự nhiên dời đầu đi chỗ khác, giọng nói vẫn lãnh đạm và cao ngạo như trước, "Tôi hẹn Cố Bắc Thanh đi ra, đơn thuần là muốn nói cho cô, trong vụ kiện này, một điểm cô làm sai nhất là ở chỗ nào."

Thành Dao có hơi mờ mịt ngẩng đầu lên.

"Bây giờ cô cảm thấy chân tướng vụ kiện là gì?"

"Trước kia tôi chỉ nghe Bạch Tinh Manh, nên hoàn toàn bị lừa gạt, bây giờ nghe nhiều người thì sáng, tôi mới biết đầu đuôi câu chuyện."

Tiền Hằng bày ra vẻ mặt "quả nhiên cô sẽ nói như vậy", anh ghét bỏ nhìn Thành Dao: "Tôi chỉ điểm cho cô nhiều như vậy, cho rằng cô có thể trả lời được, kết quả đã bỏ quên một điểm, giữa người và người là có chênh lệch, tôi không nên dùng năng lực của mình để suy đoán cô."

"..."

"Thành Dao, có phải cô cảm thấy bây giờ cô đã nắm giữ sự thật cơ bản trong vụ của Bạch Tinh Manh rồi không? Ai đúng ai sai, ai bị hại ai làm hại rồi?"

Thành Dao sợ đáp sai sẽ bị Tiền Hằng giễu cợt, sáng suốt lựa chọn im miệng.

"Thành Dao, tôi hy vọng cô nhớ kỹ một điểm, trong vụ kiện, nhất là vụ kiện gia đình, có lúc chân tướng không chỉ có một."

"Tại sao?"

"Định nghĩa của chân tướng quá rộng, chân tướng trên thực tế, chân tướng trên mặt pháp luật cùng với cái cô cho là chân tướng, ba cái này, cũng không nhất định giống nhau."

Tiền Hằng khẽ đè mi tâm, lông mi theo lúc nói chuyện mà chớp động hơi run run, môi mỏng khẽ mở, gò má anh tuấn thật sự là khiến cho người khác tim đập thình thịch, cảnh tượng này, nhìn vô cùng lãng mạn, nhưng từ ngữ Tiền Hằng nói hoàn toàn nghiêm túc thảo luận vụ kiện...

"Trong vụ kiện này, cái cô cho là chân tướng, là thành kiến của cô trong cuộc hôn nhân phụ nữ nhất định bị lợi dụng bị làm hại, cảm thấy Bạch Tinh Manh yếu thế; chân tướng trên thực tế, thì hoàn toàn ngược lại với cái cô nghĩ, ngoại trừ lúc bị mắc vào sáo lộ của nhau mà bước vào cuộc hôn nhân, thì phần lớn thời gian trong cuộc hôn nhân này Bạch Tinh Manh đều chiếm vị trí thống trị và mạnh mẽ, ít nhất không phải là người bị hại mặc cho người khác xâu xé ; còn luật pháp thì sao, luật pháp sẽ bởi vì người nào làm đúng mà giúp đỡ người đó sao? Chân tướng trên mặt luật pháp, với chứng cứ trước mặt, chỉ sẽ nhận định lúc ly hôn Bạch Tinh Manh bị giấu tài sản mà chia thiếu tiền, từ điểm này, cô ta chính là người bị hại."

"Vụ kiện pháp lý gia đình, nhất là vụ kiện hôn nhân, cô với tư cách là luật sư đại diện của đương sự một phía, đương nhiên chỉ có thể nghe sự thật từ góc độ đương sự của cô, còn phần đã bị chế biến và bóp méo, cô căn bản không được hiểu rõ chân tướng của đoạn hôn nhân này từ miệng một người được, ai đúng ai sai, cho nên cũng đừng dễ dàng xem những điều trước mắt là chủ yếu [3], cảm thấy đương sự của mình rất thảm, cảm thấy việc mình đại diện cho đương sự đơn giản là bảo vệ chính nghĩa."

[3] Nguyên văn là "Tiên nhập vi chủ" (先入为主): Đây là một câu thành ngữ, dùng để chỉ lời nói đầu tiên tiến nhập vào hoặc ấn tượng đầu tiên nhận được có thể đóng vai trò chủ đạo trong đầu óc. Sau này khi gặp một ý kiến bất đồng khác, hoặc có khả năng không dễ dàng mà tiếp nhận.

Tiền Hằng khẽ gạt tóc mái lộn xộn trước trán, thờ ơ nhìn chằm chằm vào một nơi không xa: "Điều cô cần làm chính là vĩnh viễn giữ trung lập và khách quan."

Thành Dao ngẩn người, tiếp theo là sự cảm động và ấm áp xông lên đầu.

Tiền Hằng không phải vị sếp đầu tiên của cô, nhưng là người duy nhất sẵn lòng nói với cô những lời này.

Đôi lời tâm tình của editor: Chương này đọc mới thấy mị cũng có suy nghĩ giống hệt Thành Dao vậy. Đọc chương này xong cảm thấy đầu óc được đả thông dã man.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui