Tối ngày hôm sau, sau khi Tiêu Hoàng Nam ở bên Khương Phương Ngọc và Ca Cao cả một ngày thì ra khỏi biệt thự.
Lúc này Long Nhật đã chuẩn bị xong xe, dáng vẻ trịnh trọng đứng trước mặt Tiêu Hoàng Nam, trong tay anh ta cầm một hộp gấm đen, bên trên phủ đầu lụa đen, nói: “Chủ soái.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Tiêu Hoàng Nam nhướng mày nhìn lên trời, trong mắt lóe lên vẻ vô
cùng đau xót và hận ý, nói: “Xuất phát.”
Mà cùng lúc đó, ở Cung Thủy
Tinh xa hoa nhất Tô Hàng, đã sớm giăng đèn hoa rực rỡ, khách khứa đông đúc.
Toàn bộ Cung Thủy Tinh giống như một kho báu mà thượng để làm rơi xuống trần gian vậy, nguy nga lộng
lẫy.
Truyện Đông Phương
Đây là khách sạn nổi tiếng nhất Tô Hàng, tấc đất tấc vàng.
Muốn tổ chức hôn lễ ở đây thì ít nhất cũng phải mất hai mươi tỷ.
Lúc này, trước cổng của Cung Thủy Tinh, những chiếc xe sang lần lượt dừng trước thảm đỏ, những
người bước ra đều là những nhân vật lớn nổi tiếng về chính trị và kinh doanh của Tô Hàng.
Ngay cả chủ tịch thành phố Tô Hàng Tô Tuấn Khải và doanh nhân
giàu có nhất Tô Hàng Lý Quốc Thắng,
lúc này cũng đã đặt biệt đi xe đến Cung Thủy Tinh.
Toàn bộ sảnh lớn sang trọng của Cung Thủy Tinh đều đã chật kín chỗ, đông đủ, rất náo nhiệt.
Chủ nhà họ Ninh Ninh Đăng Kỳ đang ở trong sảnh đón tiếp mọi tầng lớp đến dự lễ đính hôn của con gái mình.
Lúc này, nhân viên gác cổng lớn tiếng nói: “Chủ tịch thành phố Tô Hàng - Tô Tuấn Khải đến, tặng một bộ trà tử sa”
Ninh Đăng Kỳ nghe thấy vậy, lập tức tràn đầy cung kính và nịnh hót hướng về phía cửa, nhiệt tình bắt tay với Tô Tuấn Khải đang đi vào trong sảnh: “Chủ tịch Tô, anh đến rồi, mời vào mời vào.”
“Ha ha, Đăng Kỳ, lâu rồi không gặp, nhìn sắc mặt của anh có vẻ như rất đắc ý.
Một chút tâm ý, bộ trà tử sai
mà tôi trân trọng bao nhiêu năm nay, hy vọng anh Đăng Kỳ sẽ không chê cười.
Lần này có thể liên hôn với nhà họ Tần ở tỉnh thành, địa vị của nhà họ Ninh ở Tô Hàng lại được nâng lên rất nhiều.
Thậm chí sau này nhà họ Ninh còn có chỗ đứng ở tỉnh thành nữa đấy.” Tô Tuấn Khải cười ha ha nói.
Ninh Đăng Kỳ nhanh chóng cười nói: “Ha ha ha, chủ tịch Tô nói đùa rồi, chỉ là làm ăn nhỏ, nhờ chủ tịch Tô chăm sóc bao nhiêu năm nay, nhà họ Ninh chúng tôi mới được như hiện tại.
Nào nào nào, mời vào bên trong, anh ngồi ở vị trí đầu.”
Nói xong, Ninh Đăng Kỳ hơi cúi người, đích thân mời Tô Tuấn Khải
ngồi xuống bàn chính trong sảnh lớn.
Mà lúc này, nhân viên gác cổng lại nói to: “Doanh nhân giàu nhất Tô Hàng Lý Quốc Thắng đến, tặng một cây tùng bạch ngọc.”
Khách khứa ở hiện trường đều nhanh chóng thẳng đầu lên.
Cây tùng bạch ngọc, mấy ngày trước bán đấu giá với giá ba tỷ.
Đây chắc chắn là một số tiền lớn.
Ninh Đăng Kỳ cũng lập tức tiến lên đón tiếp, tràn đầy ý cười nói: “Doanh nhân Lý, anh đến thì cứ việc đến thôi, sao còn phải tặng quà quý như thế chứ, thật sự khiến tôi xấu hổ
mà."
Lý Quốc Thắng mặc lễ phục màu đen thời Đường, ông ta khoảng bốn năm mươi tuổi, tinh thần trẻ trung,
mang theo sắc đỏ bước vào sảnh chính.
Ông ta không hề bắt tay Ninh Đăng Kỳ ngay, mà là mặt tràn đầy ý cười đưa tay về phía Tô Tuấn Khải,
nói: “Chủ tịch Tô, không ngờ anh cũng đến đây.”
Tô Tuấn Khải cười nhạt bắt tay với Lý Quốc Thắng, nói: “Đến tham gia náo nhiệt mà thôi, ngược lại doanh
nhân Lý ra tay thật hào phóng, một cây tùng bạch ngọc này rất là quý giá đấy.”
Lý Quốc Thắng cười, sau đó quay người bắt tay với Ninh Đăng Kỳ.
Đây chính là ánh mắt của doanh nhân, cho Tô Tuấn Khải đủ mặt mũi.
Những người khác cũng không để Ý.
Sau đó dưới sự chủ trì của Ninh Đăng Kỳ, Tô Tuấn Khải và Lý Quốc Thắng đều ngồi vào bàn chính.
Tất nhiên Tô Tuấn Khải ngồi ở đầu, Lý
Quốc Thắng khiêm tốn ngồi bên phải Tô Tuấn Khải.
Trong cả sảnh chính này, có không ít các nhân vật lớn, lúc này đều đang bàn tán xôn xao.
“Ai, các người đã nghe thấy tin, tối qua nhà họ Kim bị tiêu diệt trong một đêm không.”
“Mới sáng sớm đã nghe thấy tin rồi, tôi còn đặc biệt đến đó xem tình
hình, ở đó có rất nhiều cảnh sát, hoàn toàn không nhìn được gì cả.”
“Mọi người nói xem, ai mà ra tay lớn vậy, vậy mà chỉ trong vòng một đêm đã có thể tiêu diệt tận gốc rễ của nhà họ Kim.
Các này cũng quá
đáng sợ rồi.”
Những người ngồi ở bàn chính, đều là những nhân vật lớn của Tô Hàng, lúc này ánh mắt bọn họ đều
đặt trên người Tô Tuấn Khải, hỏi: “Chủ tịch Tô, anh có nghe thấy tin tức đó không? Rốt cuộc nhà họ Kim đã xảy ra chuyện gì, mà lại bị người khác tiêu diệt trong một đêm như vậy.
Tôi nghe
nói đối phương là nhân vật đến từ quân khu Bắc Minh, thực lực rất
mạnh, khả năng ngút trời, có phải như vậy không?”
“Đúng vậy chủ tịch Tô, anh nói với bọn tôi đi, nếu không Tô Hàng sẽ tràn đầy sóng gió, lòng người hoang mang đấy.”
Đối mặt với câu hỏi của mọi người, Tô Tuấn Khải bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nói: “Chuyện này tôi
cũng không biết quá nhiều, đều là người ở dưới xử lý, tình hình cụ thể thì phải đợi báo cáo.
Có điều mọi người yên tâm, nhà họ Kim này bởi vì phạm phải tội, không liên quan gì đến mọi người cả, yên tâm làm chuyện của mình là được rồi.”
Nghe thấy Tô Tuấn Khải nói như vậy, mọi người cũng không hỏi nữa.
Nhưng Lý Quốc Thắng lại nhỏ giọng nói bên tai Tô Tuấn Khải: “Anh Tô, theo như thông tin tôi nhận được, lần này nhà họ Kim bị diệt, nhà họ Vân ở huyện Vân Hương e rằng đã biết rồi, thể lực và lợi ích liên quan
phía sau, e rằng anh Tô cũng có chút liên quan đúng không?”
Tô Tuấn Khải cười nói: “Doanh nhân Lý, chuyện này anh không cần phải lo lắng.
Nếu như nhà họ Vân ở
huyện Vân Hương dám động tay vào Tô Hàng, thì người đó e rằng sẽ không đồng ý đâu.”
Lý Quốc Thắng nghe thấy vậy thì nhíu mày, trong lòng khẽ động, mỉm cười, không nói gì nữa.
Mà vào lúc này, giữa những tràng vỗ tay nồng nhiệt của khác mời, Ninh Trúc Linh mặc váy cưới màu trắng tựa như thần tiên hạ phạm, đi cùng
một người đàn ông cao lớn đẹp trai theo cầu thang xoắn ốc màu vàng từ tầng hai xuống sân khấu tầng một.
“Oa.
Đây là Ninh Trúc Linh sao? Thật sự là nhan sắc tuyệt đẹp.
Quá đẹp rồi.”
“Còn không phải sao? Ninh Trúc Linh này là người đẹp nhất Tô Hàng.
Người theo đuổi cô ta, đều xếp dài đến sông Hoàng Hà đấy.”
“Kia là cậu chủ nhà họ Tần sao, cũng quá đẹp trai rồi.
Không hổ là cậu chủ nhà họ Tần ở tỉnh thành, khí
chất rất khác biệt.
Lần này nhà họ Ninh thật sự bước vào gia tộc ở tỉnh thành rồi.”
“Thật đúng là trai tài gái sắc.
Đáng tiếc, năm năm trước, hôn lễ thế
kỷ của Ninh Trúc Linh và Tiêu Hoàng Nam của nhà họ Tiêu, tôi còn tham
gia.
Bây giờ nghĩ lại, Ninh Trúc Linh này cũng là một người tàn nhẫn, chả trách lại được nhà họ Tần để ý, lấy làm vợ”.
“Suyt, anh nói nhỏ thôi.
Muốn chết sao? Ở đây lại nhắc đến chuyện của nhà họ Tiêu năm đó, không sợ chuốc họa vào thân sao?”
Ninh Trúc Linh mặc một chiếc váy lụa mỏng được điểm xuyết bằng kim
cương, dưới ánh đèn tỏa sáng, khiến cô ta giống như tiên nữ vậy.
Ngũ quan tinh xảo, giống như tác phẩm đáng tự hào nhất của thượng
đế vậy, chiếc cổ trắng nõn như cổ thiên nga, eo thon yêu kiều, cánh ta ngọc mảnh khảnh, có một loại khí chất lãnh diễm, quyến rũ khó ai bì kịp.
Cô ta nhận được sự chú ý của tất cả mọi người đứng trên bục, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cười nói: “Chào mừng mọi người đến dự tiệc đính hôn của tôi và Tần Hạo Nhiên.
Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của tôi, bởi vì Ninh Trúc Linh tôi đã tìm được người thật sự
yêu tôi, anh ấy là bảo vật cả đời này của Ninh Trúc Linh tôi, đời này của tôi chỉ thuộc về mình anh ấy.
Tôi yêu anh ấy."
Nói xong, Ninh Trúc Linh còn nghiêng người mỉm cười ôn nhu nhìn Tần Hạo Nhiên cao lớn đẹp trai bên cạnh.
Tần Hạo Nhiên cũng lịch thiệp gật đầu khẽ cười, giơ tay ôm eo Ninh Trúc Linh, nói với khách khứa: “Tôi rất vui
khi mọi người đến tham dự lễ đính hôn của tôi và Ninh Trúc Linh.”
Tuy nhiên vào chính lúc này, một giọng nói không tốt, đột nhiên vang lên ở cửa sảnh chính.
“Nhà họ Tiêu ở Tô Hàng, Tiêu Hoàng Nam đến chúc phúc.
Tặng một phần lễ vật.”.