Anh Đào Hổ Phách

Ngày khai giảng và mấy ngày tiếp theo sau đó, Tưởng Kiều Tây luôn ở trong lớp luyện thi tham gia khóa huấn luyện khép kín chuẩn bị cho giải đấu.

Cậu đứng ngoài hành lang nhận một cuộc điện thoại, là từ một người bạn học chung thời cấp hai mà cậu không có mấy ấn tượng gọi đến.

“Tưởng Kiều Tây, cậu còn nhớ tớ không, tớ là Phùng Nhạc Thiên!” Người kia phấn khích đến độ lạc giọng: “Tớ tớ tớ… lớp mười một tớ về trụ sở chính, được phân đến B18, vừa khéo chúng ta lại học cùng một lớp rồi!”

Tưởng Kiều Tây không nhớ rõ mình có một người bạn như vậy, cũng không biết làm thế nào đối phương có số điện thoại của mình.

“Tớ lại vừa được bầu làm lớp trưởng!” Chỉ nghe thấy Phùng Nhạc Thiên hớn hở nói: “Sau này có chuyện gì, cậu có thể gọi số này để gặp tớ!”

“Được.” Tưởng Kiều Tây nhẹ nhàng đáp.

“Tưởng Kiều Tây, mặc dù cậu không đến lớp, nhưng các bạn trong lớp đều rất nhớ cậu, mọi người đều cổ vũ hết mình, chúc cậu sẽ giành được chiến thắng trong trận bán kết.”

“Cảm ơn.” Tưởng Kiều Tây nói.

“Chuyện đó, còn có một việc…” Phùng Nhạc Thiên ấp úng.

“Tưởng Kiều Tây, không biết cậu còn nhớ không, thời điểm học cấp hai, nghe nói có một bạn học đã từng đến trường của chúng ta tìm cậu, Lâm Kỳ Nhạc, bạn học Lâm?”

Tưởng Kiều Tây đút tay trong túi quần, không lên tiếng.

“Là thế này,” Phùng Nhạc Thiên không biết vì sao, giọng bỗng đổi thành ngữ điệu van lơn: “Bạn học Lâm cô ấy, vừa khéo là bạn cùng lớp với tớ ở phân hiệu phía Nam. Cô ấy là một học sinh rất ngoan ngoãn, cần cù chịu khó, hết sức thông minh lại hiểu chuyện hiền lành. Cô ấy thực sự là một cô gái rất tốt.”

Tưởng Kiều Tây im lặng lắng nghe.

“Tớ nghĩ, giữa các cậu nhất định có sự hiểu lầm gì đó! Tưởng Kiều Tây, cậu thường ngày bận rộn thi đấu, có thể không biết những lời đồn đại bịa đặt lung tung trong trường. Bạn học Lâm nói với tớ, nói chung… các cậu cũng chỉ là bạn học hai năm tiểu học, từ lâu đã không còn qua lại nữa đúng không!” Phùng Nhạc Thiên nói tới đây, bản thân cũng phì cười, tựa như từ đầu tới cuối đây chỉ là một chuyện hiểu lầm hết sức ngớ ngẩn hoang đường: “Sau này, mọi người đều là bạn cùng lớp, có một số chuyện không hề xảy ra, vẫn nên giải thích một chút, để mọi người hiểu rõ thì tốt hơn!”

Tưởng Kiều Tây sững người giây lát.

“Chuyện gì không hề xảy ra?” Cậu hỏi.

*

Thứ sáu, thời gian tập thể dục giữa giờ, Lâm Kỳ Nhạc đứng trong hàng chờ hiệu lệnh bắt đầu bài tập.

Trước khi âm nhạc vang lên, mọi người đều có vài phút rảnh rỗi.

Đã nhập học được tám ngày, nhưng mỗi khi đứng ở những nơi đông người, Lâm Kỳ Nhạc lúc nào cũng nghe thấy những lời xì xầm bàn tán về mình.

“Là cô ta đó, chỗ đó, thấy chưa?”

“Người nào chứ?”

“Đứng đằng trước hàng của Phí Lâm Cách đó!”

“Con nhỏ tóc ngắn hả?”

“Không phải không phải, ây dà! Chính là con nhỏ đi giày thể thao màu trắng đứng ở vị trí B18! Cột tóc đuôi ngựa, thấy chưa!”



Những lúc như thế, từng chi tiết, từ đầu tới chân Lâm Kỳ Nhạc, đều có thể trở thành từng cái nhãn hiệu trên người cô.

Những nhãn hiệu đó biểu thị một hình ảnh: một nữ sinh từng không biết lượng sức, không biết xấu hổ đeo bám theo Tưởng Kiều Tây.

Dư Tiều là ủy viên thể dục, đứng phía trước dẫn dắt đội hình như thường lệ. Thái Phương Nguyên vóc dáng thấp lùn cũng đứng hàng trước.

Lâm Kỳ Nhạc một mình rơi lại phía sau.  

Bên trái cô là lớp trưởng Phùng Nhạc Thiên. Chếch xéo đằng sau là đại diện của bộ môn vật lý, Phí Lâm Cách.

Lúc này, Phí Lâm Cách đang tán gẫu với Sầm Tiểu Mạn đứng sau Lâm Kỳ Nhạc.

“Chủ nhật này Tưởng Kiều Tây sẽ thi.” Phí Lâm Cách khoa chân múa tay: “Tớ đã gọi điện cho cậu ấy, buổi trưa cậu ấy sẽ thi xong, tới lúc đó chúng ta đi KTV tổ chức tiệc chúc mừng cậu ấy hả?”

Sầm Tiểu Mạn cất giọng nhỏ nhẹ: “Cậu đừng có gây chuyện, Tưởng Kiều Tây phải trở về đội tuyển, cậu ấy cũng không thích chúc mừng.”

Phí Lâm Cách tặc lưỡi: “Cũng đúng, nhà Tưởng Kiều Tây quản lý nghiêm như vậy, dì Lương chắc chắn không đồng ý.”

Thấy Lâm Kỳ Nhạc đứng ở phía trước, không nhúc nhích, không mảy may quan tâm tới cuộc đối thoại của bọn họ.

Phí Lâm Cách nhìn chằm chằm vào gáy cô, cao giọng: “Nhưng quản lý nghiêm như vậy, sao còn bị dính vào thứ con gái không biết xấu hổ chứ.”

Phùng Nhạc Thiên quay đầu lại nhắc nhở: “Phí Lâm Cách, đang trong giờ tập thể dục đừng có nói chuyện!”

Lâm Kỳ Nhạc đứng trong tiếng cười mỉa mai châm chọc, cô nghe thấy bọn họ kể lại cho nhau nghe những tình tiết ngớ ngẩn hoang đường.

“Trong thư viết cái gì?”

“Tớ còn nhớ! Cô ta nói rằng Tưởng Kiều Tây và cô ta có một đứa con gái ở nông thôn!”

Tiếng xầm xì bàn tán dậy khắp xung quanh, Lâm Kỳ Nhạc nghe thấy người khác cười, chính bản thân cô cũng cảm thấy những nội dung này rất buồn cười.

Rốt cuộc, ‘thời đại’ bắt đầu ‘vẫy gọi’, đập tan hết thảy.

(* ‘Thời đại đang vẫy gọi’: là bài nhạc tập thể dục do bộ giáo dục Trung Quốc sáng tác phổ biến cả nước 1-9-2002)

Lâm Kỳ Nhạc hưởng ứng lời kêu gọi, nghiêm túc bắt đầu tập thể dục.

Những học sinh vừa mới từ nơi khác chuyển đến học tại trụ sở chính của trường Trung học Thực nghiệm như Lâm Kỳ Nhạc chẳng khác gì giọt nước rơi vào trong dầu, những tiếng cười cợt xì xào đầy ác ý đủ để lòng tự trọng của bất kỳ thiếu nữ nào bốc hơi lên thành khí. Nhưng Lâm Kỳ Nhạc vẫn bình thản đến lớp, ra chơi, rồi đi về… Cô trò chuyện cười đùa với các bạn, cũng không tỏ ra có gì buồn bã mất mát.

Có người nói, đó là do da mặt cô dày, một đứa con gái mới học cấp hai mà đã dám trắng trợn theo đuổi nam sinh, thử hỏi còn chuyện gì cô không dám làm.

Cũng có người nói, đó là vì Lâm Kỳ Nhạc đã xác định rõ mục tiêu: vì Tưởng Kiều Tây mà cô đã chạy theo từ nông thôn lên đến tận đây, không những thi đậu vào trường Thực nghiệm mà còn chuyển về trụ sở chính, bây giờ, còn được chia vào cùng một lớp với Tưởng Kiều Tây. “Mấy ngày nay, Tưởng Kiều Tây không đi học, đợi xem cậu ấy đến lớp, không biết cô nàng này sẽ diễn trò gì!”

Tan học, Phùng Nhạc Thiên xốc cặp chạy đuổi theo Lâm Kỳ Nhạc, hắn an ủi: “Bạn học Lâm, cậu đừng quan tâm tới bọn họ!”

Lâm Kỳ Nhạc đi bên cạnh Dư Tiều, Thái Phương Nguyên và Đỗ Thượng. Trên tay cầm cây kem vừa đi vừa mút, nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Phùng Nhạc Thiên.

Phùng Nhạc Thiên thoáng khựng lại, hơi tránh né đám nam sinh Dư Tiều bọn họ. Hắn ấp úng: “Bạn học Lâm, những chuyện cậu không làm… cậu có thể nói với đám Phí Lâm Cách những chuyện đó đều là tin đồn vô căn cứ! Để bọn họ đừng có nói bậy bạ nữa!”

Thái Phương Nguyên đi bên cạnh ngoái đầu về phía Dư Tiều, Đỗ Thượng. Sáu mắt nhìn nhau.

Lâm Kỳ Nhạc nhai hết miếng bánh ốc quế trong miệng, nhân lúc xe buýt chưa đến, cô vẫn còn thời gian nói chuyện với hắn.

“Phùng Nhạc Thiên,” cô nhẹ nhàng mở lời: “Tớ…”

Phùng Nhạc Thiên bất bình: “Cậu và Tưởng Kiều Tây rõ ràng chỉ học chung với nhau hai năm tiểu học, sau đó không còn qua lại gì nữa, sao bọn họ có thể bịa đặt ra nhiều chuyện như vậy chứ?”

Lâm Kỳ Nhạc sững người một thoáng, cô nhìn Phùng Nhạc Thiên nở nụ cười hiền lành.

“Tớ quả thật chỉ là bạn cùng lớp với cậu ấy hai năm tiểu học.” Lâm Kỳ Nhạc cất giọng bình thản: “Nhưng tớ quả thật cũng đã từng viết thư cho Tưởng Kiều Tây…”

Đỗ Thượng đứng gần đó, mặt thối đần.

“A… hả?” Phùng Nhạc Thiên không kịp phản ứng.

Lâm Kỳ Nhạc nói với hắn: “Có điều đó cũng đã là chuyện từ cách đây rất lâu. Tớ không phải vì Tưởng Kiều Tây mới đến Tỉnh Thành, ba mẹ tớ được điều về đây làm việc, dù sao có nói cũng không ai tin.”

“Vậy…” Phùng Nhạc Thiên lắp bắp.

“Không có gì.” Đôi mắt to tròn của Lâm Kỳ Nhạc nhìn hắn, cô nhoẻn miệng cười: “Bọn họ muốn nói gì thì cứ để cho bọn họ nói đi.”

“Được rồi được rồi.” Dư Tiều mất kiên nhẫn: “Xe tới rồi, đi thôi.”

Ngày mười một tháng chín, đó là một ngày thứ Hai. Buổi sáng, kết thúc thời gian đọc bài đầu giờ, tiết đầu tiên là môn tiếng anh. Tưởng Kiều Tây đi đến phòng hiệu trưởng nhận bằng khen do trường phát. Thầy hiệu trưởng gọi cậu lại, nhiệt tình quan tâm lo lắng, hỏi cậu phát huy thế nào trong vòng thi bán kết… rằng nhà trường đặt kỳ vọng rất cao vào việc cậu sẽ được chọn vào đội tuyển của tỉnh… thiên tài bao nhiêu năm khó gặp, nhất định sẽ không có vấn đề gì.   

Tưởng Kiều Tây đeo cặp, cầm tờ giấy khen mỏng mảnh đi lên cầu thang tòa nhà phòng học. Xung quanh không ít người chào hỏi cậu, hoặc là bạn học cũ hoặc là người trong lớp luyện thi. Gần nửa số học sinh cấp ba của trung học thực nghiệm là chuyển từ cấp hai lên, nói trắng ra, trong khối lớp mười một này không có mấy người không biết Tưởng Kiều Tây.

Tưởng Kiều Tây đi lên lầu ba, bước qua cửa lớp B15 rồi B16, B17.

Cuối hành lang, có một cây nước nóng lạnh, không ít người đang chen chúc xung quanh.

Một nữ sinh, mặc đồng phục màu xanh trắng rộng thùng thình của trường trung học Thực nghiệm, tóc búi thành hai búi trên đỉnh đầu buộc gọn gàng bằng dây cột tóc. Tay phải cô cầm chiếc cốc in hoa văn hình quả anh đào, tay trái ôm bình nước thể thao NBA màu xanh da trời. Cô lấy nước nóng, sau đó chuyển qua vòi nước lạnh rồi ôm trên tay đi vào phòng học B18. Cũng không nhìn thấy Tưởng Kiều Tây.

(*NBA – National Basketball Association: là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp của những cầu thủ hàng đầu thế giới.)

Tưởng Kiều Tây đi vào phòng học từ cửa sau, chỗ ngồi của cậu từ trước đến giờ lúc nào cũng là dãy bàn cuối cùng. Rất nhiều người nhìn thấy cậu, lập tức xúm lại hỏi han.

Cậu nhìn thấy Lâm Anh Đào đi vòng qua rất nhiều bàn học, để cái bình thể thao xuống trước mặt Dư Tiều. Dư Tiều vẫn đang đọc báo thể thao như thường lệ, hắn thò tay vào hộc bàn, lấy ra hai túi trà, đến nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, tiện tay ném một túi vào cốc của Lâm Kỳ Nhạc.

Phí Lâm Cách phấn khích hỏi: “Tưởng Kiều Tây, hôm qua cậu làm bài thế nào, có thể đạt điểm tối đa không?”

Tưởng Kiều Tây ngồi xuống, cậu mở cặp lấy sách ở bên trong ra. Cậu lại ngước mắt lên. Lâm Kỳ Nhạc ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, cô không còn tết hai cái bím đuôi ngựa trẻ con nữa, cô buộc thành hai búi, vài sợi tóc lòa xòa rơi sau tai, lộ ra một phần cổ cùng với sườn mặt bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, non mịn trắng ngần.

Tưởng Kiều Tây cúi đầu, cậu thậm chí còn không biết thời khóa biểu là gì. Là mấy người bạn ngồi bên cạnh nhắc nhở, cậu mới lật sách tiếng anh ra.

Thời điểm ngẩng đầu lên lần thứ ba, Thái Phương Nguyên ngồi phía trước quay lại, ánh mắt đụng vào ánh mắt Tưởng Kiều Tây.

Giáo viên dạy tiếng anh đi vào, Thái Phương Nguyên xoay người lên.

Tiết đầu tiên, Tưởng Kiều Tây đã bị giáo viên tiếng anh kêu đứng dậy đọc bài.

Hơn một tuần cậu không đến lớp, toàn bộ các giáo viên đều biết lý do.

Tưởng Kiều Tây đọc một bài khóa. Cậu không cần chuẩn bị bài, không cần xem trước từ vựng vẫn đọc được tất cả những nội dung chưa từng học qua.

Thầy tiếng anh hết sức hài lòng, khen nức lời: “Tưởng Kiều Tây, trình độ tiếng anh này, khẩu ngữ này, sau này được đề cử đi Thanh Hoa cũng là phí phạm! Hẳn là phải đi Harvard, Stanford, đi MIT!”

Lâm Kỳ Nhạc ngồi phía trên cúi đầu xem bài khóa, cô chăm chú đánh từ vựng vào kim từ điển, sau đó cẩn thận viết kết quả vào sách, tập trung cao độ hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui