Anh Đào Hổ Phách

Mười bốn tuổi năm đó, Lâm Kỳ Nhạc viết trong nhật ký:

‘Mình sẽ không bao giờ nghĩ tới Tưởng Kiều Tây nữa, không nghe băng nhạc của cậu ấy nữa, không chơi búp bê của cậu ấy nữa, đây là lần cuối cùng. Mình sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho cậu ấy nữa, đây là lần cuối cùng, mình thề, đây thật sự là lần cuối cùng!’

Mười sáu tuổi hôm nay, buổi tối, Lâm Kỳ Nhạc làm xong bài tập về nhà, dứt khoát lôi hết bài học của ngày hôm sau ra xem trước một lượt từ trên xuống dưới.

Đến hơn mười giờ, Lâm Kỳ Nhạc ngồi trước bàn học, dường như không còn gì để làm, cô cúi gằm mặt cắn ngón tay.

Cô nghe thấy lồng ngực mình nóng ran, căng tràn bao cảm xúc ngổn ngang khó tả. Cô không muốn khóc nhưng tựa hồ không khóc sẽ bức bối đến không thể thở được.

Cô cầm bút, mở nhật ký ra, viết bên dưới dòng chữ ‘đây thật sự là lần cuối cùng!’ đã nằm lặng lẽ ở đó từ rất lâu kia:

‘Ngày 1 tháng 11 năm 2006. Tưởng Kiều Tây, cậu ấy hôn mình.’

*

Tân Đình Đình từ phân hiệu phía Nam gọi điện tới, nói lúc ăn cơm trong căn tin trưa nay, cô ấy nghe thấy có nữ sinh mắng Lâm Kỳ Nhạc, mắng mỏ dữ dội đến mức cả nhà ăn đều nghe thấy.

“Cậu còn giấu tớ, cậu còn nói trước kia cậu và Tưởng Kiều Tây không có yêu sớm. Cậu vừa quay về đó là cậu ấy lại bắt đầu theo đuổi cậu, ngày nào cũng rót nước, còn cúp học, hiện giờ cả phân hiệu phía Nam đều biết.” Giọng của Tân Đình Đình vô cùng phấn khích: “Giờ tự học tối nay tớ còn nghe bạn cùng phòng ký túc xá trước kia của cậu nói, Sầm Tiểu Mạn khóc lóc thảm thiết trong nhà vệ sinh ở trụ sở chính, có phải cậu ta bị cậu làm cho khóc không?”

Lâm Kỳ Nhạc lúng túng: “Tớ, tớ không có quen biết Sầm Tiểu Mạn ——”

Đột nhiên điện thoại di động rung lên, Lâm Kỳ Nhạc lấy xuống nhìn, là tin nhắn mới từ Tưởng Kiều Tây.

[Phùng Nhạc Thiên gọi điện thoại cho tớ, có phải cậu ta thích cậu không?] Tưởng Kiều Tây hỏi.

Lâm Kỳ Nhạc nói, cậu ấy là bạn cùng lớp với tớ ở phân hiệu phía Nam.

Tưởng Kiều Tây hỏi tiếp, làm thế nào mà cậu quen với cậu ta.

Lâm Kỳ Nhạc giải thích, lúc ở phân hiệu phía Nam, chỉ có lớp trưởng Phùng nói chuyện với tớ, thỉnh thoảng bọn tớ cùng đi đến căn tin, kỳ thực cũng không mấy thân, cậu ấy rất tốt.


Tưởng Kiều Tây chất vấn, cái gì gọi là chỉ có cậu ta. 

Lâm Kỳ Nhạc chưa kịp trả lời.

Tưởng Kiều Tây nhắn tiếp, mai mốt cậu đi theo tớ đến căn tin của Tiểu Bạch Lầu ăn cơm chứ?

Đây là chuyện của những ngày đầu tháng mười một. Mùa thu trong tâm trí Lâm Kỳ Nhạc từ bóng hoàng hôn Quần Sơn, nắng chiều lụi tàn ở phân hiệu phía Nam chầm chậm biến thành cây bạch quả phủ kín toà nhà tự học, thành đôi mắt sâu thẳm của Tưởng Kiều Tây khi cậu xoay người nhìn cô. Thoạt đầu, cô không dám đi đến căn tin của Tiểu Bạch Lầu, Thái Phương Nguyên đã đi cùng cô đến đó ăn cơm, dần dà Đỗ Thượng cũng góp mặt. Có một hôm, Dư Tiều và mấy nam sinh trong đội bóng rổ nghe Đỗ Thượng nói cơm đùi gà ở đây thơm nức mũi ngon tuyệt cú mèo, cả đám nghe vậy không có cách nào chống cự nổi cám dỗ. Dư Tiều thong dong đi tới: “Ngồi cùng bàn hai năm tiểu học, bữa cơm này mà không ăn nhờ có hợp lý không chứ?”

Tưởng Kiều Tây chỉ có một cái thẻ ăn, người nhào tới ăn chực mỗi lúc một đông, chưa tới mấy ngày trong thẻ đã trống lốc không còn xu nào. Cậu đi nạp tiền, vào nhà ăn vừa quẹt một cái, số dư hơn hai ngàn tệ, khiến cho sư phụ bán cơm há hốc miệng.

Thái Phương Nguyên cầm mười đôi đũa cười ha hả: “Thẻ cơm này của cậu đủ để truyền lại cho đời sau.”

Phần lớn những người tới Tiểu Bạch Lầu ăn cơm đều là học sinh trong đội tuyển và một số giáo viên trẻ thích chạy đến đây. Trước giờ, Tưởng Kiều Tây luôn ăn cơm một mình, có khi ngồi cùng với Phí Lâm Cách và Sầm Tiểu Mạn, nhưng chẳng bao giờ nói gì, lúc nào cũng lặng lẽ như cái bóng. Thỉnh thoảng có bạn cùng lớp hoặc đàn em lớp dưới cầm sách bài tập tới nhờ hướng dẫn, bên cạnh cậu mới trở nên có đôi chút ồn ào.

Hiện tại, xung quanh Tưởng Kiều Tây nhìn đâu cũng là người, ầm ĩ như chợ vỡ. Dư Tiều tán dóc với Đỗ Thượng, nói một hồi thình lình văng ra một câu tiếng địa phương Quần Sơn, mấy người trong đội bóng lé mắt dòm nhau không hiểu hai người nói gì, Tưởng Kiều Tây ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng đáp lại, còn đáp hoàn toàn chính xác.

“Anh Đào.” Giữa âm thanh cười nói rộn rã, Tưởng Kiều Tây gọi.

“Hở?”

“Tớ muốn ăn bánh bao nhân táo dì Quyên Tử làm.” Tưởng Kiều Tây quay đầu lại, cậu tuồng như rất vui, nhẹ giọng nói.

Lâm Anh Đào nhìn gương mặt cậu. Trước đây, chỉ khi nào ba Lâm uống một chút rượu Lâm Anh Đào mới nhìn thấy cái dáng vẻ chếnh choáng như vậy, nhưng Tưởng Kiều Tây không có uống rượu.

“Được, để tớ về nói với mẹ.”

Trưa hôm sau, Lâm Anh Đào mang theo bánh bao nhân táo mẹ đã hấp, cô để trong hộp giữ ấm, chia cho cả bàn cùng ăn. Cô nói: “Là nhân ngọt!” Trên ngón tay của Tưởng Kiều Tây có vết mực bút máy lờ mờ. Cậu vừa giảng bài cho cậu đàn em họ Tề đứng bên cạnh vừa nhận lấy nửa cái bánh bao Lâm Kỳ Nhạc đưa, cứ như vậy ăn.

Đột nhiên ở lối vào căn tin có người cao giọng gọi: “Kiều Tây!”

Cả bàn ăn vừa rồi còn đang nhốn nháo, loáng cái lặng phắt không tiếng động.


Lâm Anh Đào ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy mẹ của Tưởng Kiều Tây đang đứng ở cửa căn tin, không biết bà đã đứng đó từ khi nào. Bên cạnh còn có thầy chủ nhiệm lớp mười một và thầy trưởng phòng giáo vụ.

Tưởng Kiều Tây ngồi trong tiếng cười tắt lặng, trên đầu gối là quyển sách đang mở, trong tay còn đang cầm cây bút của cậu đàn em lớp dưới và nửa cái bánh bao vừa ăn được mấy miếng. Cậu nhìn chằm chằm mẹ mình, nhưng cứ ngồi bất động như thế, tựa như không nghe thấy tiếng bà gọi.

Lương Hồng Phi đảo mắt nhìn một lượt mấy gương mặt quanh bàn: “Bạn học kia, em chính là Lâm Kỳ Nhạc?”

Lâm Kỳ Nhạc sững người, chỉ nghe thấy Tưởng Kiều Tây đang ngồi bên cạnh bỗng xô ghế đứng bật dậy. Tưởng Kiều Tây rất cao, cái ghế dựa bị đẩy ra sau rít lên tiếng két chói tai. Tưởng Kiều Tây không nói lời nào bước vòng qua đám người Dư Tiều đi thẳng ra ngoài, không một ý kiến không lời phản đối.

Giờ học buổi chiều, Lâm Anh Đào quay đầu ra sau, nhìn thấy chỗ ngồi của Tưởng Kiều Tây vẫn trống hoang, không có người trở lại. Lúc tan học, cô nghĩ ngợi giây lát, lấy cái bánh bao nhân táo buổi trưa còn dư lại cất cẩn thận vào hộp cơm. Thái Phương Nguyên nói hắn sẽ xuống mượn vở bài tập của Tưởng Kiều Tây nhân cơ hội đó nhét hộp cơm này vào hộc bàn.

*

Đỗ Thượng trước kia rất thương mẹ, không bao giờ làm chuyện gì để bà buồn lòng, chính là gương điển hình người con hiếu thảo. Hiện tại, gọi điện thoại cho mẹ đang ở quê chăm sóc bà ngoại, trong giọng nói không tránh khỏi ít nhiều mất kiên nhẫn: “Mẹ, mẹ không cần để ý tới con đâu! Con đã bao nhiêu tuổi rồi! Con biết rồi mà!”

Sinh nhật Dư Tiều. Lâm Anh Đào ở trong bếp giúp dì Dư tước ngồng tỏi. Dì Dư nói: “Con trai tới tuổi trưởng thành, bắt đầu có lòng tự tôn, không muốn bị quản lý, bị nói nhiều, đứa nào cũng sĩ diện dễ tự ái.” Bà vừa nói vừa quay đầu nhìn Đỗ Thượng bên ngoài cửa, bật ra một tiếng thở dài, không biết là mất mát hay buồn cười.   

Lâm Anh Đào hốt ngồng tỏi đã bẻ khúc vào một cái rổ nhỏ: “Thế nhưng mấy cậu ấy vẫn muốn dì Dư giặt quần áo, nấu cơm và dọn dẹp phòng cho mình!”

“Chẳng phải thế sao!” Dì Dư cắt thịt sườn: “Rõ ràng là chẳng hề đụng móng tay móng chân làm chuyện gì, chỉ có Lâm Anh Đào của chúng ta là biết quan tâm, biết tước ngồng tỏi cho dì Dư.”

Lúc này, có người đi vào bếp, Lâm Anh Đào không cần xoay đầu lại, từ chiều cao của cái bóng lom khom chui vào cửa kia đã có thể nhận ra đó là Dư Tiều.

“Mẹ,” Dư Tiều mở cửa tủ bếp, tìm trái tìm phải mất kiên nhẫn hỏi: “Hũ cà phê của con đâu rồi?”

“Sắp tới giờ ăn cơm rồi còn uống cà phê gì chứ.” Mẹ Dư trộn tô thịt đang ướp chuẩn bị chiên, chùi tay vào tạp dề: “Đừng có lục lọi lung tung, để mẹ tìm cho!”

Dư Tiều tránh sang một bên, lúc bước qua cạnh Lâm Anh Đào, hắn rướn cổ nhìn thoáng qua vai cô: “Lại là ngồng tỏi.” Hắn ghét bỏ nói.

Mẹ Dư chép miệng: “Còn không phải ba con, một hai phải ăn cho bằng được!”


Tìm thấy cà phê, Dư Tiều cầm đi ra. Tiếng cười nói ầm ĩ bên ngoài không ngừng dội vào bếp, cũng không biết mọi người đang làm gì. Lâm Anh Đào nhặt xong mấy cọng ngồng tỏi cuối cùng, mẹ Dư bảo: “Anh Đào con mau rửa tay, ra ngoài chơi với các bạn đi.”

Phòng bếp nhỏ, người này phải nép vào tránh chỗ cho người kia. Lâm Anh Đào bước ra phòng khách, nhìn thấy tổ trưởng Dư đang đút cho con rùa nhỏ trong chiếc bể cạnh tường ăn. Đỗ Thượng đang cầm cây cọ lông không biết lôi ở đâu ra, chấm vào cốc cà phê, vẽ lên chiếc bánh sinh nhật mừng Dư Tiều mười bảy tuổi.

Tần Dã Vân nằm sấp bên cạnh, hai bàn tay chống cằm quan sát, đột nhiên ghét bỏ nói: “Cậu vẽ sai rồi! Đây là quả bóng đá!”

Ngay sau đó Đỗ Thượng đã bị Dư Tiều đẩy sang một bên. Đỗ Thượng ngẩn ra một hồi mới lên tiếng: “Hả? Bóng rổ hình dạng thế nào nhỉ?”

Thái Phương Nguyên đang chơi máy tính trong phòng Dư Tiều: “Dư Tiều, máy tính của cậu mới cài phần mềm diệt virus hả!”

Dư Cẩm bé nhỏ ngồi bên cạnh cất giọng non nớt: “Mới vừa giết hôm qua.”

Thái Phương Nguyên hét toáng: “Dư Tiều! Tớ giới thiệu cho cậu một trang web mới, mau lên, mau vào đây!”

Dư Tiều lười động cựa: “Người anh em, em họ tớ còn nhỏ, cậu có thể đừng dùng máy tính nhà tớ truy cập vào mấy trang web đồi trụy được không.”

Thái Phương Nguyên muốn văng tục: “Khỉ gió, tớ chúc mừng sinh nhật cậu, cậu rốt cuộc có vào hay không!”

Lâm Anh Đào nghe thấy dì Dư ở sau bếp gọi: “Anh Đào ơi! Con vào giúp dì cái này ——”

Lâm Anh Đào bước vào bếp, nhìn thấy dì Dư đưa qua một cái vỉ hấp inox: “Con để bánh bao mẹ con làm lên đây, chúng ta hấp lại ăn.”

Không biết có phải do phòng bếp nóng bức nhiều hơi nước hay không, Lâm Anh Đào cúi đầu xếp bánh bao vào vỉ, bỗng thấy hốc mắt cay xè, nước mắt chực trào rơi xuống.

Lâm Anh Đào hấp tấp đưa mu bàn tay quẹt mắt, cô lấy bát hứng nước đổ vào trong nồi, sau đó đặt vỉ hấp lên, đậy nắp lại. Mẹ Dư đứng chiên thịt bên cạnh cảm khái: “Sao Anh Đào có thể làm thuần thục như vậy, không cần đợi dì chỉ nữa?”

Lâm Anh Đào nhìn bà nhoẻn miệng cười: “Ở nhà con thường giúp mẹ hâm thức ăn!”

“Hây dà, con gái, có thể gả đến nhà chúng ta thì tốt biết mấy…” Mẹ Dư xuýt xoa.

Lâm Anh Đào đi ra khỏi phòng bếp, cô thả ống tay áo đã xắn cao xuống, bước qua Dư Tiều và Đỗ Thượng bọn họ, xoay người đi ra phía ngoài ban công yên tĩnh.

Cô ngồi xổm giữa chậu hoa và máy giặt, một mình, lấy điện thoại gọi cho Tưởng Kiều Tây.

Nhưng vẫn không có ai bắt máy.


*

Đêm khuya, sân bay quốc tế Trường Lạc Phúc Châu.

Ở sảnh lớn lầu một, tại điểm tiếp đón của Trại đông vẫn còn không ít thành viên của ban tổ chức đứng đón các thí sinh. Giữa đám đông tấp nập hành khách đến đi có không ít thí sinh từ khắp mọi miền đất nước tụ họp về đây. Họ đi cùng với cha mẹ thầy cô, hành lý có người xách, cùng đáp xe buýt đi đến nơi đóng quân.

Tưởng Kiều Tây đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cậu đeo cặp, trên tay không có hành lý gì khác. Cậu bước dọc lối đi, đứng ở cửa ra ngẩng đầu nhìn những ngọn đèn nối đuôi nhau kéo dài từ dưới chân đến tận chân trời bên ngoài đường băng.

Lúc đi xuống cầu thang, cậu lấy điện thoại ra bật lên.

“Anh Đào?” Cậu gọi.

“Cậu có thể nhận điện thoại được rồi sao?” Lâm Anh Đào mừng rỡ reo.

“Tớ đến Phúc Châu.” Tưởng Kiều Tây đột nhiên nói.

“Phúc Châu?” Lâm Anh Đào kinh ngạc.

Tưởng Kiều Tây sải chân đi về phía trạm tiếp đón của Trại đông. Cậu lấy hồ sơ của mình ra nộp cho thành viên của ban tổ chức, sau đó cầm bút ký tên vào danh sách. Cậu nói với người trong điện thoại: “Mấy ngày nữa tớ sẽ trở về trường.”

“Cậu đang ở Trại đông sao?” Lâm Anh Đào hỏi.

“Ừ,” Tưởng Kiều Tây nói: “Cũng sắp kết thúc rồi.”

Giọng nói của cậu bình thản nhẹ nhàng, không chứa đựng bất kỳ cảm xúc gì, bình thản đến lạ thường.

Lâm Anh Đào không hiểu. Cuộc thi còn chưa bắt đầu, cái gì gọi là ‘sắp kết thúc’.

“Cậu đang làm gì?” Tưởng Kiều Tây hỏi.

“Tớ đang ở nhà Dư Tiều.” Lâm Anh Đào dịu dàng đáp, cách cánh cửa ban công, có thể nghe thấy mọi người đang tíu tít ngồi quây quần bên bánh kem, Lâm Anh Đào nói tiếp: “Bọn tớ đang tổ chức sinh nhật cho cậu ấy.”

Tưởng Kiều Tây nuốt khan, cổ họng khô khốc, bên kia điện thoại cũng có thể nghe thấy rất rõ.

“Anh Đào!” Cậu nói: “Sang năm, cậu có thể đón sinh nhật cùng tớ không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận