Anh Đào Hổ Phách

Mười tám tuổi năm đó, Tưởng Kiều Tây nhận ra, cuộc đời là vô thường.

Ngay cả anh họ lúc nào cũng sừng sững như ngọn hải đăng chỉ đường cho anh tiến về phía trước, cũng sẽ đổ sập trong một đêm.

Tưởng Kiều Tây rốt cuộc có cái gì để mà tự tin, có thể tìm lại được Lâm Anh Đào sau khi đã mất đi cô?

Một khi nghĩ thông suốt được điều này, Tưởng Kiều Tây bỗng chốc không còn cảm thấy mờ mịt nữa. Anh ngồi trên tàu điện ngầm, cầm hộp cháo đã mua cho anh họ, tay kia nắm chặt lòng bàn tay Lâm Anh Đào. Tưởng Kiều Tây nói với cô, anh họ tính tình vui vẻ, tự tin, cởi mở, là một người rất hiền lành tốt bụng. Trước khi gặp chuyện không may, anh ấy là niềm tự hào của cả gia đình, sau khi tai nạn ập tới, cả nhà không ai bỏ rơi anh ấy: “Thỉnh thoảng những đối tác, đồng nghiệp và bạn học cũ của anh ấy cũng vào thăm. Chỉ có điều anh ấy hồi phục rất chậm.”

Lâm Anh Đào mặc áo khoác của Tưởng Kiều Tây, theo anh xuống tàu ra khỏi ga: “Vì sao lại chậm như vậy ạ?”

Tưởng Kiều Tây lắc đầu, những chuyện này, y học cũng không thể giải thích rõ được, con người một khi đã tới bước này, hết thảy đều dựa vào số mệnh.

“Thời điểm đó, những người nằm cùng khu điều trị với anh ấy,” Tưởng Kiều Tây ngồi xuống cạnh cô trên xe buýt thành phố, nhớ lại: “Có người nửa năm thì có thể mở miệng nói chuyện, có người một năm vẫn hôn mê không có bất kỳ tiến triển gì, cũng có người bị gia đình bỏ mặc không giúp họ có cơ hội quay trở lại với cuộc sống…”

Lâm Anh Đào ở bên cạnh lắng nghe, bàn tay đang nằm trong lòng bàn tay Tưởng Kiều Tây nắm ngược lại tay anh.

“Chị dâu anh bị áp lực tâm lý rất lớn.” Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng nói.

Lâm Anh Đào gật đầu: “Nhất định là vậy rồi.”

Tưởng Kiều Tây dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi xuống xe Lâm Anh Đào nói: “Nhưng chúng ta có thể giúp chị ấy!”

Tưởng Kiều Tây đang đi về phía bệnh viện, anh bỗng cúi đầu nhìn Lâm Anh Đào bên cạnh.

Trong ba năm qua, Tưởng Kiều Tây đã quen một mình đến nơi này, đây là lần đầu tiên có người đi cùng anh. Chị dâu đã sớm nhận được điện thoại của anh, nói hôm nay em gái Tiểu Lâm sẽ đến cùng. Chị dâu đem mấy quả táo đường Tưởng Kiều Tây đã mang tới mấy hôm trước rửa sạch rồi cắt làm salad. Cô ấy ngồi trước giường bệnh nói với người chồng trẻ nhưng gầy yếu suy nhược: “Kiều Tây dắt theo cô bé Tiểu Lâm đến ạ!”

Lâm Anh Đào hơi rụt rè, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những người thân khác ngoài ba mẹ Tưởng Kiều Tây. “Chị dâu của anh thật xinh đẹp!” Cô len lén nói với Tưởng Kiều Tây.

Tưởng Kiều Tây nói: “Chị ấy là bạn đại học của anh họ.”

Lâm Anh Đào nhìn người phụ nữ nơi đuôi mắt đã có những nếp nhăn nhưng không che lấp được phong thái duyên dáng tao nhã trước mặt: “Xin chào chị dâu, em là Lâm Kỳ Nhạc.” Cô tự giới thiệu.

Chị dâu thần sắc mệt mỏi, gương mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt trong như nước mùa thu, nở nụ cười dịu dàng nhìn bọn họ: “Em Tiểu Lâm!” Cô ấy nói bằng tiếng phổ thông, mang theo một chút khẩu âm đặc trưng của phương Nam: “Chị đã nghe Kiều Tây kể về em từ trước đây rất lâu!”

Tưởng Kiều Tây đưa hộp cháo trên tay qua cho chị dâu, vẻ mặt thoáng gượng gập, thấy Lâm Anh Đào đi vào phòng bệnh, Tưởng Kiều Tây ngại ngùng nói với cô ấy: “Lại cho em mượn một ít.”

Chị dâu cười nói: “Cái này không gọi là mượn, tiền của em chị đều để dành giúp em! Gần đây anh họ em không phải làm phẫu thuật, không dùng nhiều tiền, em đưa cô bé đi dạo chơi Hồng Kông nhiều một chút.” 

Lâm Anh Đào đi qua một chiếc giường trống đến trước giường bệnh. Cô hơi hồi hộp căng thẳng, nhìn thấy trên dưới giường rất nhiều dây nhợ của các loại máy móc gắn đầy trên cơ thể một người, cứ như vậy duy trì sự sống cho anh ấy.  

Người đó gầy xọp, nhưng mái tóc được cạo ngắn, cằm cũng rất sạch sẽ khiến cho cả người trông rất có tinh thần.

Lúc này Tưởng Kiều Tây từ bên ngoài đi vào. “Anh.” Anh đứng cạnh Lâm Anh Đào, quàng tay ôm cô: “Đây là bạn gái em, Lâm Kỳ Nhạc.”

Sống mũi Lâm Anh Đào cay cay, cô nhỏ nhẹ nói: “Xin chào anh họ, em là Lâm Kỳ Nhạc.”

Anh họ, đôi mắt nhìn Lâm Anh Đào trước rồi nâng lên nhìn Tưởng Kiều Tây. Lồng ngực phập phồng dữ dội, tựa như vô cùng kích động. Cánh tay nằm thõng trên giường, Tưởng Kiều Tây cúi xuống nắm lấy bàn tay gầy gò mềm oặt của anh ấy, cứ nắm chặt như thế. 

Lâm Anh Đào bước lại gần hơn. Cô cũng cầm tay anh họ, mỉm cười với anh ấy: “Cảm ơn anh họ đã mua quà cho em lúc trước.”

Chị dâu đứng ở cuối giường nói Tưởng Kiều Tây, mấy món đồ mua cho Tiểu Lâm hồi đó, anh chẳng chịu cầm cái nào đi.


Tưởng Kiều Tây đi qua nói: “Em có cầm, cầm một con Barbie.”

Lâm Anh Đào nói với anh họ: “Con búp bê đó bây giờ vẫn còn đang đặt trên bàn học của em. Hồi trước ở Quần Sơn, trông nó rất thời thượng, ngày nào em cũng chải tóc cho nó.”

Đôi mắt anh họ ẩm ướt, anh ấy nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Anh Đào.

Lâm Anh Đào cảm giác ngón tay của anh họ bỗng động một cái trong lòng bàn tay cô, giống như muốn cầm ngược lại tay cô. Anh ấy nhìn cô, rất muốn nói với cô điều gì đó. 

Lâm Anh Đào thầm nghĩ, Tưởng Kiều Tây đau lòng gia đình anh họ, anh họ nhất định cũng đau lòng Tưởng Kiều Tây. Thế nên anh họ mới vui như vậy khi nhìn thấy cô. Mặc dù người đàn ông trước mặt không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt của anh ấy chan chứa tình cảm.

“Anh họ,” trước khi đi, Lâm Anh Đào ngọt ngào nói với anh ấy: “Nghỉ đông em lại đến thăm anh!”

Bàn tay gầy gò trong lòng bàn tay cô không cử động nữa. Anh họ nâng mắt lên, nhìn Tưởng Kiều Tây đang đứng ở cuối giường, trong hốc mắt trũng sâu đó dâng đầy nước mắt, chị dâu ở bên cạnh dùng khăn giấy lau khóe mắt cho anh ấy, cười khổ: “Y hệt như trẻ con, có khách đến, là lại dễ khóc.”

Tưởng Kiều Tây hạ giọng: “Anh, ngày mai Anh Đào về nhà, mốt em lại tới.”

Anh họ nhìn anh, chầm chậm chớp mắt.

Tưởng Kiều Tây lại sờ tay anh ấy nhưng không phát hiện ra có gì khác thường. Tưởng Kiều Tây nói với nhân viên chăm sóc mấy câu rồi cầm lấy hộp salad táo còn một nửa từ trên tay chị dâu, anh và Anh Đào rời khỏi bệnh viện.

*

Lâm Anh Đào hỏi Tưởng Kiều Tây, anh họ bình thường phải làm thế nào để ăn uống. Tưởng Kiều Tây nói, chế biến thức ăn thành dạng lỏng, có ống thông, trực tiếp bơm thẳng vào dạ dày.

Hai hàng lông mày của Lâm Anh Đào thoắt cái cụp xuống, có lẽ cảm thấy anh họ thực sự quá đáng thương.

Bọn họ ngồi trên xe buýt thành phố, Lâm Anh Đào nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên đường phố Hồng Kông, ánh nắng rực rỡ, mọi người đến đi, ăn uống, mua sắm nói chuyện cười đùa, người tất bật với công việc, người yêu đương hẹn hò… dường như mỗi người đều có những phiền não những mối bận lòng khác nhau. Nhưng trong bệnh viện, có những người đang trải qua một cuộc sống rất khác, ở đó, đến phiền não cũng là điều xa xỉ.

Đâu là ranh giới giữa hai cuộc sống này? Một giây trước còn là người anh họ có thể giải quyết mọi khúc mắc vướng bận cho Tưởng Kiều Tây, một giây sau đã bị cấp dưới đẩy xuống lầu.

Cuộc sống vì vậy mà hoàn toàn thay đổi.

“Làm sao vậy?” Tưởng Kiều Tây nghiêng đầu nhìn cô.

Hai mắt Lâm Anh Đào rưng rưng, cô quay sang: “Tự nhiên em thấy sợ, nếu ba mẹ em đột nhiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em phải làm sao…”

Tưởng Kiều Tây cúi nhìn cô.

Anh vòng tay ra sau lưng Lâm Anh Đào, ôm chặt cô vào ngực, vào bờ vai chỉ mới bước qua tuổi hai mươi của mình.  

Buổi trưa, bọn họ cùng nhau đi ăn mì bò Kau Kee nổi tiếng. Tưởng Kiều Tây gọi bia, Lâm Anh Đào uống nước có ga. Cô nhìn Tưởng Kiều Tây ừng ực uống bia, hỏi: “Anh cai thuốc rồi ạ?”

Tưởng Kiều Tây để lon bia xuống: “Hồng Kông cấm hút thuốc rất gắt gao, chỉ có thể thỉnh thoảng hút.”

Lâm Anh Đào lấy iphone của anh chụp hình tô mì thịt bò. Cô chơi Angry birds một chốc, không qua được màn, lại bắt đầu chuyển sang Fruit Ninja, chơi cho đến khi điện thoại hết sạch pin.

Bọn họ đi siêu thị mua một ít bia, đồ uống, bánh phồng tôm và mấy món ăn vặt khác rồi trở về phòng trọ của Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây cắm sạc pin điện thoại, đúng lúc chủ nhà gọi điện tới. Hóa ra ngày mai chủ nhà sẽ phải nộp bài, Tưởng Kiều Tây bận rộn tán gái, tới giờ còn chưa đưa cho hắn.

“Anh đi trao đổi mấy bài tập với chủ nhà một chút.” Tưởng Kiều Tây lấy máy tính trong cặp ra, nói với Lâm Anh Đào đang ngồi đổi dép lê đối diện giường: “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Lâm Anh Đào thì có thể có chuyện gì. Cô ăn xong, chưa được mấy chốc hai mắt đã díp lại, từ nhỏ cô đã có thói quen ngủ trưa, không ngủ không được. Mẹ gọi điện thoại tới, hỏi cô ngày mai bay chuyến mấy giờ: “Mấy ngày nay con ở đâu hả?”


Lâm Anh Đào rúc trong chăn của Tưởng Kiều Tây, cô hơi xấu hổ nhưng cố bày ra vẻ dõng dạc đúng lý hợp tình: “Ở chỗ của Tưởng Kiều Tây…”

Mẹ ở đầu bên kia quả nhiên im lặng, đại khái là nghiêm mặt, chuẩn bị la mắng cô mấy câu.

“Mẹ,” Lâm Anh Đào lật đật nói trước: “Sáng nay, con đến bệnh viện thăm anh họ Tưởng Kiều Tây.”

Mẹ hừ lạnh một tiếng: “Rồi sao nữa?”

“Sau đó con hy vọng cả nhà mình luôn được bình an, sẽ không ai gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.” Lâm Anh Đào nói, cô ngẫm nghĩ một lúc: “Có điều cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không sợ, có con ở đây!”

Mẹ không hề cảm động lấy một mảy: “Đi ra ngoài còn không biết nói một câu may mắn!”

Thời điểm Tưởng Kiều Tây từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, vừa vặn nhìn thấy Lâm Anh Đào đang ngồi trên nền nhà đã lau sạch sẽ, gấp áo thun và áo khoác bình thường anh không có thời gian để ý tới cứ móc đại trong tủ.

“Em đang làm gì vậy?” Anh để laptop trên tay xuống.

Lâm Anh Đào ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em thấy tủ lộn xộn quá chừng, bình thường anh không có gấp quần áo sao?”

Tưởng Kiều Tây cúi nhìn Lâm Anh Đào trải chiếc áo thun to rộng trên nền nhà, cô chồm người tới trước gấp hai mép áo vào, vuốt phẳng phiu tay áo rồi cẩn thận gấp gọn lại. Cô thích Tưởng Kiều Tây nhường nào, từ cách cô tỉ mỉ gấp quần áo cho anh là có thể nhìn ra được.   

Một Anh Đào được hết mực yêu thương chiều chuộng, lại có thể chờ đợi anh ba năm.

Lâm Anh Đào mặc chiếc áo sơ mi rất mỏng, cách lớp vải vóc có thể dễ dàng chạm vào dây áo ngực bên trong. Tưởng Kiều Tây ngồi xuống nền nhà, kéo cô vào ngực mình. “Anh Đào…” Anh từ phía sau hôn tóc cô, hôn cổ cô.

“Hmm?” Lâm Anh Đào đỏ mặt, mái tóc dài buông xõa uốn lượn mềm mại bên cổ, cô nghiêng đầu lại.

“Ngày đó em nói, từ nhỏ đến lớn em không phải chỉ thích một mình anh.” Tưởng Kiều Tây đột nhiên đề cập tới chuyện này, anh dịu dàng hỏi cô: “Là thật sao?”

Lâm Anh Đào cụp mắt, cô ngẫm nghĩ: “Lẽ nào anh chỉ thích một mình em?”

Tưởng Kiều Tây nhìn cô: “Tất nhiên rồi.”

Lâm Anh Đào ngước lên, cô nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn cô chăm chú của Tưởng Kiều Tây.

Tưởng Kiều Tây ở Hồng Kông ba năm, ba năm qua anh đã sống rất vất vả khổ cực, nhưng có lẽ vì đã không được hưởng bao nhiêu niềm vui hạnh phúc trong quá khứ nên cũng không nhìn ra anh có bao nhiêu tức giận bất bình. Anh đi học, đến bệnh viện, dạy kèm… Anh gầy, nhưng ánh mắt nét mặt không có gì thay đổi, màu da anh vẫn nhợt nhạt như vậy. Khi anh nhìn cô, hàng lông mi thật dài kia rủ xuống, luôn khiến Lâm Anh Đào thất thần. 

Cô nói với anh: “Tưởng Kiều Tây, chỉ cần anh không rời xa em, sau này em sẽ chỉ thích anh.”

Tưởng Kiều Tây trong nháy mắt cúi xuống hôn cô.

Thời điểm chủ phòng trọ của Tưởng Kiều Tây gõ cửa ở bên ngoài, Lâm Anh Đào đang quỳ trên nền nhà, hai tay ôm lấy vai Tưởng Kiều Tây, cô lật đật ngẩng phắt đầu lên, cổ áo sơ mi xộc xệch bung nút. Tưởng Kiều Tây ngước đầu lên khỏi người cô, vô cùng mất hứng hít sâu một hơi.

Chủ nhà ở bên ngoài nói: “Thầy Tưởng, tớ mua đồ ăn khuya về ăn, cậu và Jeon Ji Hyun có muốn ăn không?”

Tưởng Kiều Tây đáp với ra: “Bọn tớ ăn rồi, cảm ơn cậu.”

Chủ nhà rống giọng nài nỉ: “Mở cửa ra đi mà, bảo bối, tớ đã mang xuống tận đây rồi.”

Lâm Anh Đào quýnh quáng cài nút áo sơ mi lại, gương mặt đỏ bừng như muốn rỉ máu. Tưởng Kiều Tây đi ra ngoài, cô có thể nghe thấy Tưởng Kiều Tây nói chuyện với chủ nhà ở ngoài cửa, không ngoài chuyện chủ nhà lại có bài tập cần anh làm giúp. “Tớ muốn gặp Jeon Ji Hyun.” Chủ nhà trở quẻ nói. “Cô ấy ngượng.” Tưởng Kiều Tây trả lời, giọng sắt đá.


“Được rồi.” Chủ nhà xụ mặt lầm bầm.

Tưởng Kiều Tây quay vào, trên tay cầm một hộp pizza hải sản mười hai tấc. Anh để hộp bánh xuống bàn co giãn, bước về phía Lâm Anh Đào.

Nhưng Lâm Anh Đào xấu hổ đẩy anh ra, cô ở trong vòng tay anh hôn anh một cái, rồi ôm cổ anh hôn một chốc, xem như xong.

Gấp xong quần áo, cất gọn gàng vào tủ. Hộp pizza trên sàn nhà mở ra. Tưởng Kiều Tây ngồi trên sàn nhà, uống bia, ngắm Lâm Anh Đào ăn pizza.

Lâm Anh Đào xuýt xoa: “Chủ nhà của anh tốt ghê, còn đưa đồ ăn khuya.”

Tưởng Kiều Tây còn đang chưa hết phiền đây.

Chủ nhà của anh, người Singapore, tổ tiên đến Hồng Kông làm ăn, trong nhà có mấy khu nhà cho thuê.

Tưởng Kiều Tây, một sinh viên, đang cần rất nhiều tiền, để thuê một căn phòng năm mét vuông tại Hồng Kông, nếu không phải anh giúp chủ nhà làm bài luận, bài tập hàng ngày thì ngay cả tiền thuê nhà anh cũng không kham nổi.

Cũng đều là hai mươi tuổi, có người ngày ngày hối hả ngược xuôi làm việc, có người nhờ vào phúc đức tổ tiên, cả đời không cần phải lo lắng chuyện mưu sinh.

Tưởng Kiều Tây vốn là trường hợp thứ hai.

Anh ôm Lâm Anh Đào ngủ. Anh Đào thích hôn, thích bám dính Tưởng Kiều Tây giống như bám ba mẹ, được anh ôm vào lòng.

“Jeon Ji Hyun là gì vậy ạ?” Cô hỏi.

Tưởng Kiều Tây trầm ngâm một lúc, sau đó nhớ lại, thời điểm anh vừa mới đến thuê nhà, vì không có tiền, chỉ có thể làm thay bài tập cho người ta.

Anh và chủ nhà cùng ăn cơm mấy lần, có một lần chủ nhà hỏi anh vết sẹo trên trán anh từ đâu mà ra.

“Anh nói, bị một cô bé làm.” Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng kể: “Cậu ta nói, bạn gái ngổ ngáo hả, giống Jeon Ji Hyun.”

Lâm Anh Đào nhoẻn miệng cười, cô đỏ mặt, nghe thấy Tưởng Kiều Tây nói: “Anh nói, xinh đẹp hơn Jeon Ji Hyun nhiều.”

“Tưởng Kiều Tây.”

“Ừm?”

“Ba năm qua, nếu em và ba mẹ có thể giúp anh thì tốt biết bao…”

Tưởng Kiều Tây nghe thấy giọng cô nghèn nghẹn, anh ôm chặt eo cô: “Hiện tại cũng tốt lắm.”

*

Tưởng Kiều Tây hai mươi tuổi.

Lúc nhỏ, anh chưa từng có một ngày nghỉ, ngoài thi đấu chính là thi đấu.

Đến khi trưởng thành, anh vẫn như cũ không có ngày nghỉ, những sinh viên khác đi du lịch đi chơi, anh còn phải tiếp tục làm việc, tích góp tiền.

Kỳ nghỉ lễ quốc khánh năm 2010 này, Tưởng Kiều Tây cảm thấy mình đã có cả một mùa lễ hội.

Anh không hối hận vì đã không liên lạc với Lâm Anh Đào sớm hơn. Bởi vì Lâm Anh Đào, người con gái này, chín tuổi anh đã biết. Nước Mỹ, cô không sẵn sàng đi cùng anh, nhưng nếu biết Tưởng Kiều Tây ở nơi nào sống không tốt, cô nhất định sẽ đến tìm.

Sáng nay, Lâm Anh Đào mang theo hành lý, ngồi dưới lầu ăn sáng cùng Tưởng Kiều Tây. Cô vào QQ vừa mới được tải xuống trong điện thoại của Tưởng Kiều Tây, đăng nhập vào tài khoản của mình, hình đại diện của cô từ màu xám sáng bừng lên, bên cạnh nhấp nháy một dòng chữ bóng bẩy bảnh chọe: iphone Online.

Trong loáng mắt, Đỗ Thượng hét um: [WTF, Anh Đào thổ hào!! iphone Online!!]

Lâm Anh Đào đắc ý: [Cậu hâm mộ đi!!]

Đỗ Thượng hỏi: [Bên Hồng Kông iphone 4 giá bao nhiêu? ]


Lâm Anh Đào ngẩng lên hỏi Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây đang ăn sủi cảo tôm: “Anh thực sự không biết.”

Lâm Anh Đào thoát khỏi QQ của mình. Cô muốn Tưởng Kiều Tây đăng nhập vào tài khoản của anh, thêm nhóm ‘Bàn ăn nhỏ công trường Quần Sơn’ Thái Phương Nguyên đã tạo vào.

Tưởng Kiều Tây đã không đăng nhập vào QQ gần ba năm, anh ngồi đối diện trực tiếp nói mật khẩu để Lâm Anh Đào giúp anh tham gia nhóm. Mật khẩu là tên một bài hát của Cohen và sáu số ngày sinh nhật Lâm Anh Đào.

Trong danh sách bạn bè của anh toàn bộ đều là các thầy cô của Tỉnh Thành, bạn học và những người bạn khác trường đã quen biết trong các cuộc thi.

Vừa mới đăng nhập vào, giao diện trên màn hình lập tức bị lấp đầy bởi những thông báo tin nhắn tồn đọng trong suốt ba năm qua.

Lâm Anh Đào rối rắm không biết phải giải quyết thế nào: “Quá trời người tìm anh.” Cô ngước nhìn Tưởng Kiều Tây, phát hiện Tưởng Kiều Tây đang cúi đầu dùng muỗng ăn cháo, cũng chẳng mấy quan tâm, tựa như những chuyện đó chẳng có liên quan gì tới anh.

Tưởng Kiều Tây về cơ bản, vẫn là người có tính cách khó gần.

Chỉ trong vòng một phút, có lẽ bởi vì ảnh đại diện của Tưởng Kiều Tây đột ngột sáng lên, thông báo tuôn ra mỗi lúc một nhiều. Lâm Anh Đào trượt màn hình, từ bên trong nhìn thấy tên mình, là [‘Anh Đào’ đã gửi]. Cô nhấn vào, nhìn thoáng qua một cái, các cửa sổ bật lên đều là những lời buồn nôn xấu hổ được gửi đi trong đêm khuya khoắt khi đã khóc cạn nước mắt, Lâm Anh Đào quýnh quáng xóa hết toàn bộ.   

Con người một khi hạnh phúc liền dễ dàng quên mình đã tuyệt vọng nhường nào lúc bất hạnh. Ít nhất Lâm Anh Đào là một người như vậy, cô dễ quên dễ tha thứ.

Cô lột lớp vỏ bất hạnh kia xuống. Cho dù tương lai vẫn còn những điều không như mong muốn đang chờ đợi ở phía trước, cô vẫn có thể quật cường, dũng cảm mà bước tới.

Nhóm ‘Bàn ăn nhỏ công trường Quần Sơn’ được Thái Phương Nguyên tạo vào năm tốt nghiệp trung học. Trong nhóm có tổng cộng năm người: Thái Phương Nguyên, Đỗ Thượng, Dư Tiều, Tần Dã Vân, Lâm Anh Đào. Những cô cậu bé của thị trấn nhỏ ngày nào giờ người nam kẻ bắc mỗi người một phương, dịp lễ tết được nghỉ vào đây hẹn hò tụ tập, bình thường chính là kháo chuyện tán dóc.

Ngày 5 tháng 10 năm 2010, Tưởng Kiều Tây bất ngờ gia nhập nhóm, sáu cô cậu nhỏ của công trường Quần Sơn ngày nào cuối cùng cũng đã tề tựu đông đủ.

Lâm Anh Đào đứng trên tàu cao tốc Airport Express, cô đeo ba lô, va li nhét đầy bánh điểm tâm kiểu Hồng Kông mang về cho ba mẹ, chú Dư, cô Hai và các bạn. Khi đến cô chỉ có một mình, khi rời đi cô ở trong vòng tay Tưởng Kiều Tây, người con trai này từng tan thành cát, tan thành một trời đom đóm trong những giấc mơ của cô. Tay Tưởng Kiều Tây nóng hực, ôm lưng cô. Tàu điện ngầm lướt đi vun vút, Lâm Anh Đào ở trong lòng anh, ngước cổ nói chuyện với anh chưa được mấy câu, sân bay đã hiện ra trước mặt.

“Em muốn xem thẻ ngân hàng của anh.” Lâm Anh Đào nói.

“Làm gì nào.” Tưởng Kiều Tây cười nhìn cô.

Lâm Anh Đào chun mũi: “Cho em xem một cái đi mà.”

Tưởng Kiều Tây lấy ví ra, bên trong có một tấm thẻ ngân hàng CCB tại Thâm Quyến, bị Lâm Anh Đào nhìn thấy.

(*CCB – China Construction Bank: Ngân hàng lớn thứ 2 của Trung Quốc.)

Cô ghi lại số thẻ.

“Anh họ của em cho em mười vạn.” Cô nói.

Tưởng Kiều Tây cúi đầu nhìn cô.

“Cuối năm 2008, nhà của anh ấy bị giải tỏa.” Lâm Anh Đào lúc lắc tóc: “Hiện giờ cô Hai của em có mấy căn nhà ở Bắc Kinh, còn được chính phủ đền bù rất nhiều tiền.”

Năm 2008, có người ngã xuống vực sâu, có người bay vào mây xanh.

Lâm Anh Đào lấy thẻ lên máy bay, cô nói với Tưởng Kiều Tây: “Em cho anh vay mười vạn này trước, em cũng không cần dùng, lỡ như anh họ anh cần thì anh cứ lấy dùng.”

Tưởng Kiều Tây nhíu mày nói: “Bọn anh có tiền.”

Lâm Anh Đào chu môi: “Trước hết để ở chỗ của anh, chờ nghỉ đông em đến, anh có thể trả lại cho em.”

Tưởng Kiều Tây cười: “Em còn sợ anh chạy sao.”

Lâm Anh Đào tiến tới, ôm chặt thắt lưng Tưởng Kiều Tây, úp mặt vào áo thun của anh.

“Anh không được đi nữa.” Cô ngước lên, nước mắt bỗng chốc trào ra khỏi hốc mắt: “Nghỉ đông em lại đến, nếu anh lại bỏ đi, em sẽ không bao giờ đi tìm anh nữa.”

Tưởng Kiều Tây chớp mắt, anh cúi xuống ôm cô. Hôn chóp mũi cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận