Anh Đào Hổ Phách

Lâm Kỳ Nhạc đã không gặp Dư Tiều cả một thời gian dài. Vừa giận dỗi khi đó chỉ loáng cái đã bước vào mùa hè kết thúc năm nhất, chớp mắt đã gần một năm rưỡi trôi qua, Dư Tiều mới trở về.

Ngay cả bản thân chuyện này cũng có phần kỳ lạ. Lúc đang tán gẫu với Hoàng Chiêm Kiệt khi đứng xếp hàng trước cửa nhà hàng Nam Kinh, Lâm Kỳ Nhạc nhìn thấy Dư Tiều từ trong đám đông của trung tâm thương mại đi tới, trên tay xách mấy chiếc túi to, là cặp và giày mới mua cho em họ Dư Cẩm.

Lâm Kỳ Nhạc đã biết hắn từ lúc còn học mẫu giác, mỗi ngày đều cãi nhau ầm ĩ, quen thuộc đến vậy, làm thế nào mà tự nhiên đùng một cái trở nên lúng túng gượng gạo không hiểu đâu vào đâu như thế. Lâm Kỳ Nhạc nghĩ không ra, hôm nay cô đã không còn nhớ nổi thời điểm năm nhất, mỗi ngày cô đã rối rắm và phiền não chuyện gì.

Hoàng Chiêm Kiệt bước ra khỏi dòng người, từ rất xa đã đánh tiếng chào Dư Tiều: “Cơ trưởng Dư!” Hoàng Chiêm Kiệt khoa trương nói, đi tới bắt tay.

Dư Tiều cười nói: “Tác gia Hoàng!” Hắn quay đầu, nhìn Lâm Kỳ Nhạc: “Cô giáo Lâm!”

Lâm Kỳ Nhạc mỉm cười, cũng ra vẻ nghiêm chỉnh chìa tay ra bắt: “Cơ trưởng Dư, xin chào, xin chào!”

Ông chủ Thái, Thái Phương Nguyên đến muộn, nói nửa đêm hôm qua về tới nhà rồi mà còn phải lụi cụi xử lý mấy chuyện trên mạng, công việc bận tối mặt, sáng nay không mở mắt ra nổi.

Bác sĩ Đỗ, Đỗ Thượng tới còn muộn hơn. Hôm nay, hắn vừa mới về tới Tỉnh Thành, lúc đầu nói sẽ đưa bạn gái đến cùng, kết quả bạn gái lại quyết định sẽ về thăm nhà, Đỗ Thượng đành phải đến một mình.

“Sao Tần Dã Vân còn chưa tới nữa?” Đỗ Thượng gắp chân gà ngâm sả tắc ăn.

Thái Phương Nguyên tặc lưỡi: “Tần Dã Vân người ta đều đã sắp kết hôn, lười dính vào Dư Tiều, cậu ấy sẽ không tới đâu.”

Dư Tiều ngồi bên cạnh trơ như ông phỗng đá, trái lại Đỗ Thượng há hốc miệng kinh ngạc: “Kết hôn?!”

Thái Phương Nguyên hả hê cười trên đau khổ của người khác: “Dư Tiều còn bị chỉ đích danh phải tham dự hôn lễ đó.” Hắn liếc Dư Tiều một cái: “Cậu không nói cho mấy cậu ấy biết hả?”

Hoàng Chiêm Kiệt hỏi Lâm Kỳ Nhạc, vịt quay Bắc Kinh và Nam Kinh khác nhau chỗ nào. Lâm Kỳ Nhạc ăn vịt quay, lắc đầu: “Tớ không biết, nhưng cái nào cũng ăn rất ngon.”

Hoàng Chiêm Kiệt nhìn cô: “Cậu đã ở Bắc Kinh được ba năm, mà sao không hiểu biết một chút gì về truyền thống văn hóa của Bắc Kinh hết vậy.”

Lâm Kỳ Nhạc ngước mắt lên, hỏi khẽ: “Hoàng Chiêm Kiệt, hiện tại hàng tháng cậu viết tiểu thuyết có thể kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”

Ánh mắt Hoàng Chiêm Kiệt thoắt cái ánh lên vẻ gian tà: “Làm gì chứ?”

Lâm Kỳ Nhạc cười nói: “Tớ hỏi thử vậy thôi.”

Hoàng Chiêm Kiệt thò tay xuống gầm bàn, ra dấu mấy con số.

Lâm Kỳ Nhạc hỏi: “Năm trăm?”

“Năm ngàn.” Hoàng Chiêm Kiệt thì thào.

“Trời đất…” Lâm Kỳ Nhạc không dám la lớn, cô trợn tròn mắt: “Nhiều như vậy sao??”

Trước kia lúc còn học trung học, cuộc sống vô cùng đơn giản, cố gắng học hành, thi được điểm cao là đủ. Nhưng hiện tại ngày càng tiến gần đến xã hội người lớn, Lâm Kỳ Nhạc cảm thấy, khoảng cách giữa cô và các bạn mỗi lúc một xa.  

“Lúc thực tập ở trường mẫu giáo, tớ đã hỏi cô giáo ở đó.” Lâm Kỳ Nhạc ở trên bàn cơm nói: “Cô ấy nói cho dù là trường mẫu giáo kha khá ở Bắc Kinh, giáo viên vừa mới tốt nghiệp vài năm cũng chỉ có thể nhận được hai ba ngàn.”

Hoàng Chiêm Kiệt nhăn trán: “Không thể nào chứ, cậu là 985 mà!”

Lâm Kỳ Nhạc ỉu xìu: “Thật đó, dù sao chỉ là dạy trẻ con, cảm giác bọn họ không chú trọng nhiều đến trình độ học vấn… Mấy đàn chị của tớ đều không muốn làm công việc này, quá vất vả lại không nuôi nổi bản thân…”

Đỗ Thượng gắp bánh quế hoa ăn, lắc đầu nói: “Dạy trẻ con vất vả lắm sao? Tớ còn tưởng chỉ có nghề của bọn tớ mới bị hành hạ đủ khổ cầm tiền lương đủ ít chứ.”

Thái Phương Nguyên cầm lấy cái bát sứ của Lâm Anh Đào, múc cháo mỹ linh cho cô: “Cậu không cần lo lắng.” Hắn cười hì hì: “Nửa kia của cậu kiếm được nhiều, sau này để cho cậu ấy nuôi cậu!”

(*Cháo mỹ linh: là món ăn truyền thống nổi tiếng của Nam Kinh. Nguyên liệu chính là sữa đậu nành, gạo nếp, gạo tẻ, củ từ, bách hợp, cẩu kỷ, đường phèn.)

Lâm Kỳ Nhạc còn chưa kịp nói gì, Hoàng Chiêm Kiệt ngồi bên cạnh đã vụt hỏi: “Lâm Kỳ Nhạc có người yêu trong trường đại học hả?”

Thái Phương Nguyên: “Không phải, vẫn là người đó, Tưởng Kiều Tây!”

Hoàng Chiêm Kiệt thô lố mắt, sửng sốt: “Hả??”

Chuyện Lâm Kỳ Nhạc sang Hồng Kông tìm được Tưởng Kiều Tây trong dịp lễ quốc khánh vừa rồi, chỉ có mấy người bạn cũ sống trong cùng khu cư xá của tổng tập đoàn điện lực biết. Hoàng Chiêm Kiệt trừng to hai mắt, nghe Thái Phương Nguyên tường thuật lại những gì Lâm Kỳ Nhạc đã trải qua, cúi đầu cầm lấy di động bắt đầu bấm thoăn thoắt. “Cậu làm gì vậy!” Lâm Kỳ Nhạc mắt tròn mắt dẹt hỏi.

“Tớ tớ tớ bỗng có chút linh cảm.” Hoàng Chiêm Kiệt miệng nói tay cắm cúi gõ, bị Lâm Kỳ Nhạc đấm cho một cái.


“Tưởng Kiều Tây người ta ở Hồng Kông, đã qua hết mấy vòng phỏng vấn của Đại ma.” Thái Phương Nguyên cất giọng cảm khái: “Hôm nay, ba tớ còn nói, sau này lương khởi điểm kiểu gì cũng phải một trăm vạn một năm!”

“Đại ma là cái gì?” Đỗ Thượng không hiểu.

Thái Phương Nguyên ngửa mặt lên trời: “Thượng đế cần tiền! Cũng phải tìm Morgan Stanley!”

(*Morgan Stanley phiên âm tiếng Hán là: Ma Căn Sĩ Đan Lợi.)

Cả nhóm ăn cơm xong, kéo nhau đến rạp chiếu phim xem ‘Nhượng tử đạn phi’. Lâm Kỳ Nhạc ngồi giữa Đỗ Thượng và Dư Tiều, cô uống Coca, ăn bỏng ngô. Đỗ Thượng và Dư Tiều ngồi hai bên trái phải vừa xem phim vừa thò tay vào túi bỏng ngô của Lâm Kỳ Nhạc bóc ăn. Đến cảnh trong phim có người bị mổ bụng lòi ruột ra ngoài, Lâm Kỳ Nhạc ném luôn túi bỏng ngô vào tay Đỗ Thượng.

(*‘Nhượng tử đạn phi’:Nội dung phim nói về câu chuyện tranh đoạt một tòa thành ở Nam Quốc, với nhiều cảnh bạo lực, võ hiệp.)

Dư Tiều từ bên cạnh lẳng lặng nhìn cô, phán một câu: “Lá gan chỉ có chừng đó.”

Từ rạp chiếu phim đi ra, bên ngoài tuyết đang rơi. Trước khi đi, Hoàng Chiêm Kiệt kể cho Lâm Kỳ Nhạc nghe chuyện mấy người bạn học cũ lúc trước mà hắn còn liên lạc: “Phùng Nhạc Thiên hình như tính thi tuyển công chức cơ quan chính phủ!”

Lâm Kỳ Nhạc đeo bao tay vào, nói với vẻ kinh ngạc không để đâu cho hết: “Cậu ấy thực sự muốn làm chủ tịch nước hả?”

Hoàng Chiêm Kiệt phá lên cười run cả bả vai: “Thôi, tớ đi trước, sợ lát nữa tuyết rơi dày!”

“Tạm biệt!” Lâm Kỳ Nhạc giơ tay lên vẫy.

Bốn người, ‘Bè lẽ bốn tên’, đứng ở ven đường Tỉnh Thành đợi taxi.

Thái Phương Nguyên cúi đầu trượt điện thoại, là iphone 4 hắn mới mua. Đỗ Thượng đứng bên cạnh rướn cổ nhìn.

“Tớ cảm thấy điện thoại bây giờ không khác gì máy tính.” Đỗ Thượng cảm khái.

Thái Phương Nguyên nhíu mày: “Hôm nay tớ còn nghĩ, có cái này rồi, sau này còn ai xách theo máy tính nặng như vậy chứ…”

Thái Phương Nguyên đứng ở bên đường gọi điện thoại cho nhân viên trong công ty, nói buổi tối hắn sẽ về để họp thảo luận vấn đề làm phần mềm di động, nghe đâu hiện giờ cả thế giới đều sử dụng iphone.

“Cậu sẽ sang Hồng Kông đón năm mới à?” Dư Tiều đút hai tay vào túi quần, hỏi Lâm Kỳ Nhạc.

Lâm Kỳ Nhạc bước lên lề, gật đầu.

“Không có suốt ngày bám dính lấy ba mẹ nữa hả?” Dư Tiều nói.

Lâm Kỳ Nhạc cười: “Đợi sau khi trở về sẽ bám.”

Cô không giải thích là chờ cái gì trở về.

Dư Tiều ngửa đầu nhìn tuyết từ trên trời rơi xuống, hắn giơ tay, cái găng tay màu đen cũng không giữ được tuyết, vừa rơi xuống đã lập tức tan ra trong lòng bàn tay hắn.

“Canada lạnh lắm phải không?” Lâm Kỳ Nhạc ngẩng mặt hỏi.

“Cũng tạm.” Dư Tiều nói.

Thái Phương Nguyên nhìn thấy phía trước có xe tấp vào, liền quay sang gọi bọn họ. Dư Tiều duỗi tay vò đầu Lâm Kỳ Nhạc, dúi hết những hạt tuyết đã rơi còn chưa kịp tan ra trong găng tay của hắn vào tóc Lâm Kỳ Nhạc. Lâm Kỳ Nhạc bị chúi nhủi tới trước liền ngẩng phắt đầu dậy, đánh hắn từ phía sau.

Lâm Kỳ Nhạc về đến nhà, Tần Dã Vân gọi điện hẹn thời gian ngày mai gặp. Cô ngã người xuống giường, áo khoác ngoài cũng không cởi, một mình, nằm im lặng thật lâu. Chú mèo nhỏ từ phòng khách đi vào, nhảy lên ga giường, rúc vào lòng Lâm Kỳ Nhạc.

Tưởng Kiều Tây hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Kỳ Nhạc nghèn nghẹn, cô cố không để nước mắt chảy xuống: “Mỗi lần tụ họp xong, nhìn thấy Thái Phương Nguyên, Dư Tiều, Đỗ Thượng bọn họ, và cả Hoàng Chiêm Kiệt, đều cảm thấy… trong lòng rất buồn…”

Tưởng Kiều Tây im lặng một lúc, ở đầu bên kia điện thoại, lặng yên nghe Lâm Anh Đào khóc nức nở. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Hành lý thu dọn thế nào rồi?”

Lâm Kỳ Nhạc khóc một hồi, dùng mu bàn tay quệt mắt. Cô ngồi dậy, đi vào bếp, cười hỏi: “Mẹ mới hấp bánh bao táo, anh muốn em mang theo bao nhiêu cái?”

*

Cậu đàn em Tề Nhạc gửi tin nhắn, hỏi đàn chị Dung Dung có trở về Tỉnh Thành nghỉ đông không: [Sau khi tốt nghiệp đã lâu rồi không gặp, mới vừa nhìn thấy ảnh cậu trong trường, có thời gian đi ra ngoài ăn một bữa cơm không?]

Lúc Lâm Kỳ Nhạc nhìn thấy tin nhắn này, cô đang ngồi ở McDonald’s uống sữa lắc, nghe Tần Dã Vân kể chuyện bạn trai cô ấy cầu hôn. Lâm Kỳ Nhạc nhắn trả lời: [Xin lỗi, tôi không có thời gian.] rồi cất điện thoại vào túi.


“Sau đó cậu liền quyết định kết hôn sao?” Cô hỏi.

“Không có.” Tần Dã Vân thản nhiên.

Lâm Kỳ Nhạc sửng sốt.

“Nhưng mà tớ đã nói với chú Dư,” Tần Dã Vân nói: “Dù sao chân của ba tớ cũng không tốt, đợi đến một ngày nào đó tớ thực sự kết hôn, tớ không thể nào mặc váy cưới đỡ ba tớ đi được. Chú Dư nói, để Dư Tiều làm, đóng vai anh trai tớ trong hôn lễ!”

Khi cô ấy nói những lời này, rất đắc chí, nhìn qua căn bản chẳng hề quan tâm gì đến chuyện hôn nhân của mình.

Lâm Kỳ Nhạc nói: “Bạn trai của cậu nhất định rất yêu cậu, nếu không thì sao có chuyện mới năm ba đã cầu hôn.”

Tần Dã Vân cười nói: “Hắn không phải quá yêu tớ, hắn chỉ là bị gia đình chiều hư, thiếu chín chắn, ấu trĩ chết đi được.”

Tần Dã Vân dẫn Lâm Kỳ Nhạc đi mua sắm, vừa đi vừa kể chuyện những người bạn trai khác của mình.

“Khác?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi.

Tần Dã Vân giơ tay cầm một chiếc áo len lên xem: “Bạn trai mà, không ngại nhiều.”

“Đàn ông đều cùng một giuộc, muốn cậu, vừa như thiên sứ, vừa là tiểu thư, nếu cậu còn có thể chăm sóc anh ta giống như mẹ anh ta, thì anh ta sẽ lập tức cầu hôn cậu.” Tần Dã Vân nói: “Trong ký túc xá của bọn tớ, có một cô gái, bình thường ở trước mặt bọn tớ lúc nào cũng cười nói ha hả mạnh bạo như đàn ông, nhưng khi vừa đứng trước mặt đàn ông là lập tức yểu điệu thướt tha hệt như biến thành một người khác. Sau khi biết cô ấy rồi tớ mới nhận ra, trước kia tớ đã xem đàn ông là vấn đề quá quan trọng.”

Lâm Kỳ Nhạc đột nhiên nhớ lại, vào học kỳ hai của năm nhất, hôm sinh nhật cô bước sang tuổi mười chín, Tần Dã Vân đã khóc trong điện thoại suốt đêm.

Vì Dư Tiều đã chính thức từ chối cô ấy vào bữa tối đó.

“Cậu cho là Dư Tiều thì giỏi lắm sao.” Tần Dã Vân đột nhiên nhắc tới, móng tay cô ấy luồn vào trong chiếc áo ngủ lụa tơ tằm, dễ dàng nắm gọn lấy nó trong lòng bàn tay, cô ấy buông tay ra: “Hiện tại, tớ muốn tóm cậu ấy chẳng có gì là khó. Giống như một số cô nàng, cho thêm thứ gì đó vào trong rượu của cậu ấy, dễ quá đúng không, Dư Tiều đã bao giờ gặp phải chuyện như thế chưa, một khi có chuyện gì, tớ liền đi nói với chú Dư, với tính cách của chú Dư, cậu nghĩ Dư Tiều còn chạy thoát được sao?”

Lâm Kỳ Nhạc nhìn cô ấy.

“Có điều không cần thiết.” Ngữ điệu của Tần Dã Vân bỗng dịu xuống, cô ấy lắc đầu, giống như trút hết được ra ngoài, cơn giận cũng tan, trong lòng nhẹ nhõm sảng khoái: “Với Dư Tiều người này, không cần thiết…”

Lâm Kỳ Nhạc thoáng ngập ngừng: “Tớ cảm thấy… cậu vẫn nên tìm một người cậu thích, anh ấy cũng thật lòng thích cậu, sau đó hãy kết hôn.”

Tần Dã Vân bất đắc dĩ nói: “Tớ cũng muốn như vậy, nhưng cậu biết không, thực tế là, cậu gặp qua càng nhiều đàn ông, ngủ qua càng nhiều đàn ông, cậu càng nhận ra, không có ai là thực sự chân thành. Kỳ thực mọi người đều không khác gì nhau, kết hôn, không kết hôn, có bạn bè, không có bạn bè, trên thực tế con người ta đều không thể có được những gì mình muốn. Giống như những người bạn trai tớ từng quen, kỳ thực bọn họ và tớ ở bên nhau cũng chỉ để lấp đầy những khoảng trống mà bản thân không có được.”

“Nhưng mà cậu,” Tần Dã Vân đứng sau lưng Lâm Kỳ Nhạc, trên tay cầm chiếc áo ngủ lụa hai dây, ướm thử lên người Lâm Kỳ Nhạc, cô ấy nhìn trong gương: “Chỉ có đồ ngốc nhà cậu, mới chuẩn bị ngủ với người đàn ông đầu tiên của mình.”

Khuôn mặt Lâm Kỳ Nhạc đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào gương, không dám hó hé.

Chuyện Lâm Kỳ Nhạc coi là sự kiện trọng đại, là lằn ranh quan trọng nhất của tuổi hai mươi, qua miệng của Tần Dã Vân lại hết sức bình thường giống như ăn cơm uống nước.

Tần Dã Vân nói: “Tớ hy vọng cậu ấy cũng là người đàn ông cuối cùng của cậu.”

*

“Tớ cảm thấy hình như anh ấy cũng không có ghét váy ngủ lúc trước của tớ…” lúc thanh toán Lâm Kỳ Nhạc lí nhí. Tần Dã Vân cứ nói váy ngủ trước giờ của cô chỉ có học sinh tiểu học mới mặc.

Tần Dã Vân gật gù: “Có thể, có khả năng Tưởng Kiều Tây có khẩu vị như thế, nếu không thì cậu cứ mang hết theo đi.”

Mặt mũi Lâm Kỳ Nhạc càng đỏ kè, bọn họ thảo luận chuyện có mục đích đầy ám muội như vậy. Cô ôm túi giấy, tiếp tục đi dạo cửa hàng đồ lót với Tần Dã Vân.

“Mua váy ngủ mới, đồ lót mới, nước hoa cũng phải mua.” Tần Dã Vân ngồi trên sô pha uống hồng trà, cô ấy nói: “Dầu gội đầu và sữa dưỡng thể không thể không mua!”

“Dầu gội đầu?” Lâm Kỳ Nhạc lơ ngơ hỏi lại.

“Đúng vậy.” Tần Dã Vân hất tóc: “Đến lúc đó tóc cậu bung xõa ra, mồ hôi nhiều như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ ngửi thấy mùi tóc cậu. Mua một chai dầu gội đầu quyến rũ, cậu ấy sẽ không kìm được lúc nào cũng muốn ngửi cậu! Cậu ấy sẽ nghĩ, wow, mình thật sự chết mê chết mệt người phụ nữ này, sao cô ấy lại ngọt ngào đến vậy, đây chính là mùi hương hấp dẫn bạn tình pheromone!”

Trước nay Lâm Kỳ Nhạc vẫn cho rằng, trong mấy phim tình cảm, đàn ông thích ngửi tóc phụ nữ chỉ vì thích cô ấy thế thôi.

Bây giờ ngẫm lại, hình như quả thật có nguyên nhân là do dầu gội đầu.


“Rốt cuộc cậu có muốn mua hay không?” Tần Dã Vân hỏi.

“Muốn!” Lâm Kỳ Nhạc trả lời cái rụp, không cần suy nghĩ.

Chờ tới khi buổi dạo trưa này kết thúc, trời cũng đã chuyển sang màu đen. Tần Dã Vân bước đi trên vỉa hè, đôi giày cao gót của cô ấy gõ trên nền đá vang lên tiếng lộp cộp. Cô ấy đợi người bạn trai ở Tỉnh Thành đang trên đường tới đón.

“Lần đầu tiên…” Tần Dã Vân nhìn đống tuyết đọng bên đường, nhớ lại: “Thật ra thì lúc đó tớ cũng rất căng thẳng, lại muốn khóc.”

“Có đau lắm không?” Lâm Kỳ Nhạc thấp thỏm hỏi.

Tần Dã Vân chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười. Cô ấy nói: “Lúc đó tớ đã nghĩ, haizz, nếu đó là Dư Tiều thì tốt biết mấy.”

Hai thiếu nữ tuổi đôi mươi, chụm đầu vào nhau, cười.

“Cảm giác ư? Cũng chỉ vậy thôi.” Tần Dã Vân vung chiếc ví đầm qua vai, cô ấy nói: “Bảo vệ lòng tự trọng của đàn ông là một môn học bắt buộc đối với mỗi phụ nữ. Có điều đôi khi đây là bản năng, cậu nhìn thấy người khác mỉm cười với mình, cậu cũng sẽ mỉm cười với họ. Cậu nhìn thấy cậu ấy lao lực cố gắng như vậy, cậu cũng nên tỏ ra xấu hổ thẹn thùng cho có lệ, đúng không.”

Vừa nhìn là biết ngay Lâm Kỳ Nhạc không hiểu. Tần Dã Vân cúi đầu hỏi: “Haizz, cậu có nhìn thấy Tưởng Kiều Tây…”

Giọng của cô nàng càng lúc càng nhỏ, ghé sát vào tai Lâm Kỳ Nhạc thì thà thì thào.

Mặt mũi Lâm Kỳ Nhạc càng đỏ như cời than quạt lửa: “Không có! Cái đó… làm sao thấy được chứ…”

Tần Dã Vân lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu đã ở nhà của cậu ấy ở Hồng Kông, cậu chưa thấy qua sao? Cách quần cũng không có để ý qua sao?”

Lâm Kỳ Nhạc không biết, những cô gái trưởng thành tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm có phải đều sẽ khởi đầu bằng những chuyện như thế này không. Tần Dã Vân năm lần bảy lượt dặn cô phải uống thuốc tránh thai trước: “Bao có thể chật có thể lỏng, lỡ như tới lúc đó mang thai thật thì làm sao?”

Lâm Kỳ Nhạc mặt sắp nhỏ ra máu, vội gật đầu tới tấp.

Người bạn trai Tỉnh Thành của Tần Dã Vân đỗ xe bên đường, hướng về phía bọn họ huýt sáo.

Tần Dã Vân quay đầu lại, vẫy tay.

“Lâm Anh Đào.” Cô ấy nhìn cô, trịnh trọng nói: “Trước kia cậu từ Quần Sơn chạy tới Tỉnh Thành, bây giờ lại từ Tỉnh Thành chạy sang Hồng Kông…” Tần Dã Vân đột nhiên dừng lại, cúi đầu, hít một hơi thật sâu, cô ấy bỗng ôm chầm lấy Lâm Kỳ Nhạc: “Cậu và Tưởng Kiều Tây, hai bọn cậu nhất định phải hạnh phúc.” Cô ấy dùng sức vỗ mạnh lưng cô, giọng nghèn nghẹn: “Nếu có ai xen vào chia rẽ các cậu, cậu nói với tớ, tớ đi cào nát mặt cô ta!”

Lâm Kỳ Nhạc loáng cái nước mắt chảy dài trên má, hai cánh tay với những túi đồ lỉnh kỉnh vòng qua ôm chặt eo Tần Dã Vân.

Buổi tối về tới nhà, Lâm Kỳ Nhạc lôi hết đống đồ đã mua ra ngắm nghía, sau đó cất vào va li. Ngày mai cô đi Hồng Kông rồi, cô muốn tranh thủ thời gian còn lại ở bên ba mẹ.

Mẹ đang may chăn trong phòng ngủ.

“Cô Hai của con đó, lúc trước làm cho con một tấm ga giường, bảo chờ khi nào con kết hôn sẽ dùng.” Mẹ cảm khái: “Khi đó mẹ cảm thấy, nha đầu nhà mình mới bao lớn chứ. Bây giờ nhìn lại, đã hai mươi.”

Lâm Kỳ Nhạc ngồi bên mép giường ngẩng đầu lên, cô phát hiện tóc mai của mẹ đã lấm tấm bạc.

“Hôm nay rất nhiều dì trong tiểu khu đã hỏi mẹ.” Mẹ nói: “Sao Anh Đào lại đi Hồng Kông đón năm mới.”

Lâm Kỳ Nhạc mím môi.

Trong khu nhà tập thể của các xí nghiệp quốc doanh, giữa nhà này với nhà khác, không có chuyện gì có thể giữ bí mật.

“Mẹ nói, Anh Đào và bạn trai nó sang Hồng Kông chơi!” Mẹ cười: “Mẹ không có không biết xấu hổ mà nói là Kiều Tây…”

Lâm Kỳ Nhạc bật thốt: “Mẹ…”

Cô nhào tới, vòng tay ôm vai mẹ.

Lâm Kỳ Nhạc bình thường đi đến thành phố khác học, đã cách rất xa không gian sinh hoạt của khu nhà tập thể này. Nhưng cô có thể tưởng tượng được, cô và Tưởng Kiều Tây từ Quần Sơn đến Tỉnh Thành, đoạn đường này, bị bao nhiêu người đặt trong mắt, nhất là sau khi Tưởng Kiều Tây từ bỏ không đi học ở Thanh Hoa. Anh mất tích, ba mẹ anh ly hôn, chuyển nhà, chú Tưởng Chính cũng không còn làm lãnh đạo ở nơi này.

Lâm Kỳ Nhạc không để ý người khác nghĩ gì về mình, cô là tấm gương xấu ‘không được yêu sớm’ đã gần mười năm. Nhưng mẹ rất quan tâm đến con gái mình, đặc biệt là Anh Đào đã lớn như vậy.

“Anh Đào à,” Mẹ nói, dường như bà cũng không biết phải mở miệng như thế nào: “Nếu Kiều Tây, đứa trẻ này, thằng bé, vẫn giống như trước, chúng ta hãy… buông tay… làm bạn bè cũng tốt…”

Gò má của Lâm Kỳ Nhạc áp sát vào tóc mai của mẹ: “Anh ấy đối xử với con rất tốt…”

“Có thật không?” Mẹ hỏi.

Lâm Kỳ Nhạc cụp mắt, mẹ không dùng dầu gội đầu cao cấp đắt tiền, nhưng Lâm Kỳ Nhạc lúc nào cũng quyến luyến mùi hương của mẹ.

“Nếu anh ấy đối xử không tốt với con, con sẽ trở về nhà.” Lâm Kỳ Nhạc nói: “Con thật sự không ngốc.”

*

Tối muộn, Lâm Kỳ Nhạc quấn chặt áo lông, cầm cặp lồng trên tay, băng qua con đường cái trước cửa cư xá, đội gió lạnh đi sang khu nhà đối diện đưa bánh bao cho chú Dư, chú Thái. Thái Phương Nguyên dặn Lâm Kỳ Nhạc đến Hồng Kông thì nhắn chi tiết địa chỉ của Tưởng Kiều Tây cho hắn: “Tớ hỏi cậu ấy trên QQ, nhưng không thấy cậu ấy trả lời.”


Lâm Kỳ Nhạc nói: “Có thể đang ở trong bệnh viện, không thấy.”

Thái Phương Nguyên gật đầu: “Người này trước giờ vẫn không dễ tìm mà, tớ định nhờ cậu ấy mua giúp mấy cái điện thoại, cậu đi nhớ hỏi thử giúp tớ.”

Dư Cẩm, em họ của Dư Tiều, năm nay lên lớp tám. Chú và dì đều không có ở nhà, Dư Tiều vốn đang ăn cơm chẳng đặng đừng còn phải chỉ cho Dư Cẩm làm bài tập. Thấy Lâm Kỳ Nhạc tới, hắn đùn đẩy, thả cây bút trên tay xuống: “Nhờ cô giáo Lâm của nhóc dạy tiếp bài đọc hiểu ngữ văn đi.”

Dư Tiều đi ra phòng khách mở ti vi xem thi đấu bóng chuyền. Lâm Kỳ Nhạc nhăn tít mặt, bị Dư Cẩm một mực nài nỉ ‘chị Anh Đào, chị Anh Đào’, cô không còn cách nào khác, tháo bao tay ra ngồi xuống, giảng cho Dư Cẩm nửa bài ngữ văn còn lại.”

“Chị Anh Đào.” Dư Cẩm nhìn cô.

“Em đã hiểu hết chưa?” Lâm Kỳ Nhạc giảng xong, cô đeo bao tay vào, chuẩn bị đi về.

“Anh thích chị, chị biết không?” Dư Cẩm nhìn cô đứng dậy, cậu nhóc đột nhiên nói.

Lúc Lâm Kỳ Nhạc đi ra khỏi cửa nhà Dư Tiều, trận đấu bóng chuyền trên ti vi trong phòng khách vẫn đang mở với âm thanh rất lớn. Từ nhỏ cứ mỗi lần xem bóng chuyền Dư Tiều đều tâp trung đến mê mẩn không còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì khác. Lâm Kỳ Nhạc đi xuống lầu, đi về phía trước dưới ánh đèn đường vàng vọt của đêm mùa đông.

“Kỳ Nhạc?”

Có người gọi cô từ phía sau.

Lâm Kỳ Nhạc quay đầu lại.

Là Tân Đình Đình, bạn cùng lớp với cô ở phân hiệu phía Nam năm đó.

Thời điểm thi đại học năm 2008, vì quá căng thẳng lo lắng nên cô bạn nhỏ đã không phát huy được hết khả năng, cuối cùng chỉ đậu được vào đại học tuyến ba. Lâm Kỳ Nhạc nghe ba mẹ kể lại, nói ba mẹ Tân Đình Đình mắng cô ấy ‘yêu sớm’ vào giai đoạn quan trọng nhất của lớp mười hai, muốn cô ấy ôn thi lại. Tân Đình Đình mới đầu có chết cũng không chịu, sau đó mềm lòng, cô ấy đi luyện thi lại, thi đậu vào trường Đại học Kinh tế và Tài chính của tỉnh, học chuyên ngành kế toán.

Lâm Kỳ Nhạc đi qua, hai cô gái đứng trong màn sương mù trắng xóa thì thầm nói chuyện.

“Tớ không thích chuyên ngành này.” Tân Đình Đình nói, cô ấy đã cắt tóc ngắn: “Dù sao cũng là do mẹ tớ chọn.”

Lâm Kỳ Nhạc rối rắm: “Chuyên ngành của tớ là do tớ tự mình chọn, nhưng mà…” Cô cười khổ, đem hết những gì đã trải qua trong kỳ thực tập kể cho Tân Đình Đình nghe.

“Thật sự thảm đến vậy sao?” Tân Đình Đình hỏi.

“Ừ.” Lâm Kỳ Nhạc gật đầu.

“Vậy cậu tính sao?” Tân Đình Đình thở dài.

“Tớ tự mình chọn.” Lâm Kỳ Nhạc cười khổ: “Phải tự mình kiên trì thôi chứ biết làm sao bây giờ.”

“Tớ và cậu ấy đang ở bên nhau.”

“Ai cơ?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi.

“Chính là bí thư chi Đoàn của lớp tớ.” Tân Đình Đình nói thật khẽ, tuồng như sợ người ta nghe thấy. “Cậu ấy chờ tớ một năm, năm tớ học lại ấy, đợi tớ thi xong rồi, cậu ấy lại thổ lộ, tớ đồng ý.”

Lâm Kỳ Nhạc ra sức gật đầu thật mạnh, vui mừng thay cho cô ấy.

“Lúc trước tớ không liên lạc với cậu.” Tân Đình Đình áy náy nhìn cô: “Thời điểm cấp ba, Tưởng Kiều Tây đột ngột bỏ đi, khắp tiểu khu mọi người đều nói, nói cậu ngồi một mình trên đường cái khóc nức nở. Tớ biết cậu rất đau lòng, nhưng ba mẹ tớ không cho tớ đi tìm cậu, tớ luôn cảm thấy rất có lỗi với cậu.”

Lâm Kỳ Nhạc lắc đầu, đó đều đã là chuyện cách đây rất lâu.

“Đúng rồi.” Tân Đình Đình chợt hỏi: “Tớ nghe nói hiện giờ Tưởng Kiều Tây đang học ở Đại học Hồng Kông, hình như còn làm gia sư dạy kèm, Kỳ Nhạc, cậu có biết không?”

Lâm Kỳ Nhạc chỉ nhìn cô ấy, không lắc đầu, cũng không gật đầu.

Tân Đình Đình nói tiếp: “Dịp nghỉ đông này có mấy nữ sinh ở phân hiệu phía Nam lên kế hoạch tổ chức một đoàn đi Hồng Kông chơi, tiện thể tìm cậu ấy đó.”

Lâm Kỳ Nhạc ngơ ngác: “Tìm anh ấy làm gì cơ?”

Tân Đình Đình cười: “Chẳng phải đó là nam thần nổi tiếng nhất trường trung học Thực nghiệm khóa 05 chúng ta năm sao, năm đó có không biết bao nhiêu nữ sinh thầm mến cậu ấy… Có thể mấy cô ấy muốn tìm cậu ấy ăn cơm, còn hỏi thăm tớ, tớ nói ba mẹ Tưởng Kiều Tây đã chuyển đi lâu rồi, không còn sống ở tiểu khu chúng ta nữa.”

“Kỳ Nhạc, hiện giờ cậu đang yêu sao?”

Lâm Kỳ Nhạc nghĩ ngợi thoáng chốc, gật đầu. 

Tân Đình Đình thở phào một cái, tuồng như vui mừng thay cho Lâm Kỳ Nhạc.

*

Lâm Kỳ Nhạc kéo va li ra khỏi cổng soát hành lý. Giữa biển người chen chúc trong sảnh đón, cô vừa lướt mắt một cái liền nhìn thấy anh.

Sắp bước sang năm mới, sân bay quốc tế Hồng Kông tràn ngập những cái ôm đoàn tụ, người thân, người yêu, bạn bè. Hẳn nhiên, cũng có không ít người đang phải đối mặt với sự chia ly, sắp bước vào một hành trình đơn độc dài đằng đẳng.

Tưởng Kiều Tây mặc chiếc áo khoác màu xám nhạt, anh dang rộng hai tay, ôm chặt lấy Lâm Anh Đào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận