Anh Đào Hổ Phách

Thời điểm thực tập ở trường mẫu giáo, Lâm Anh Đào được các giáo viên trong trường khuyên nhủ: “Quà cáp của phụ huynh, chúng ta không nhất định nhận lấy. Nhưng cô bé, em biết đó, hiện giờ mọi người ở bên ngoài đều liều mạng kiếm tiền, mà chúng ta vĩnh viễn dừng lại ở giai đoạn ấu thơ này, làm bảo mẫu cho một đám trẻ. Em nói xem, công việc này, muốn tiền không có tiền, muốn địa vị không có địa vị, muốn tôn nghiêm không có tôn nghiêm. Giảng viên đại học nghe thật uy nghiêm và được kính trọng phải không, còn giáo viên mầm non, em chính là giáo viên mầm non đó! Cả ngày vất vả cực nhọc, mệt sống mệt chết, cho dù muốn phát triển thì phải phát triển bằng cách nào đây, không phát triển trên người phụ huynh đứa trẻ thì còn có thể phát triển ở đâu?”

“Nhìn em tuổi còn nhỏ, lại xuất thân từ trường đại học tốt như vậy, chị khuyên em một câu, tốt nghiệp xong hãy đổi nghề khi chưa muộn, chẳng phải sau khi tốt nghiệp có thể thi nghiên cứu sinh sao? Thi kế toán, con gái, thích hợp hơn.”

Gần sát Tết, đại học Hồng Kông vẫn chưa được nghỉ. Sau giờ học, Tưởng Kiều Tây dắt Lâm Anh Đào đi thẳng một mạch từ trường tới tận chân núi, nói là đi leo núi Thái Bình

(*Núi Thái Bình, tên khác là Victoria Peak. Đây là ngọn núi cao nhất của đảo Hồng Kông. Là một địa danh có thể giúp những du khách có cái nhìn tuyệt đẹp từ trên đỉnh núi xuống vịnh Victoria và quang cảnh của toàn thành phố.)

Bọn họ đi vào buổi chiều, vừa vặn ngắm cảnh đêm. Tưởng Kiều Tây nói trên đỉnh gió lớn, bảo Lâm Anh Đào mặc áo khoác của anh vào.

Lâm Anh Đào được anh nắm tay, tản bộ dọc theo những con đường đầy bóng cây, đi một đoạn lại dừng lại ngắm phong cảnh xung quanh. Lâm Anh Đào đứng ở bên đường, dựa vào gốc cổ thụ có bộ rễ đồ sộ ôm trùm cả một vùng rộng lớn, nhìn vào camera điện thoại Tưởng Kiều Tây mỉm cười. Lâm Anh Đào không có kinh nghiệm, đi ra ngoài cũng không mang theo nước, cô cầm cái bình màu đen đôi chỗ đã bị bong tróc sơn kia của Tưởng Kiều Tây uống nước trà xanh bên trong.

Lâm Anh Đào chạy ra, nhờ khách du lịch đi ngang qua giúp chụp cho cô và Tưởng Kiều Tây một tấm ảnh.

Đổi lại cô cũng chụp giúp đối phương. Có điều cái máy ảnh có tên là ‘thỏ bất khả chiến bại’ kia quá phức tạp, Lâm Anh Đào loay hoay một lúc, cuối cùng đành phải mỉm cười xin lỗi. Tưởng Kiều Tây đi tới, đón lấy cái máy ảnh trong tay cô, chụp giúp đối phương mấy tấm rồi đưa trả lại máy cho người ta.

(*Thỏ bất khả chiến bại: là cách gọi Canon 5D Mark II ở thị trường Trung Quốc.)

Bọn họ tiếp tục đi lên đỉnh núi. Lâm Anh Đào hỏi: “Tưởng Kiều Tây, đại học Hồng Kông cũng có thể đi trao đổi ở California Berkeley sao?”

Tưởng Kiều Tây quay đầu sang nhìn cô.

Đại khái biết cô đã nhìn thấy mấy tập tin trong máy tính.

“Có thể.” Anh gật đầu đáp.

“Vậy sao anh không đi?”

Tưởng Kiều Tây bỗng bóp khẽ bàn tay đang nằm trong lòng bàn tay mình.

“Đó là một nguyện vọng của anh.” Anh nói: “Nhưng không phải là ước mơ, vì vậy nó phải nhường chỗ cho ước mơ.”

Trời Hồng Kông chuyển tối. Lâm Anh Đào cầm kem ốc quế đứng bên cạnh Tưởng Kiều Tây xếp hàng trên đỉnh núi. Du khách từ bốn phương đổ về đông nghịt, giữa biển người chen lấn ồn ã, Tưởng Kiều Tây ôm cô, Lâm Anh Đào chỉ nghe thấy giọng anh dịu dàng nói chuyện với cô. Lâm Anh Đào đứng trên đài ngắm cảnh, dõi mắt nhìn xa xa bên dưới, bến cảng Victoria, những tòa nhà cao chọc trời dọc bờ biển, muôn nghìn ánh đèn neon soi bóng xuống bờ vịnh rồi phản chiếu lên bầu trời, rực rỡ suốt ngày đêm, lộng lẫy và xa hoa, khiến cô cảm giác như mình đã nhìn thấy một phần diện mạo thật sự của thế giới này. Đó là những gì mà cô chưa từng nhìn thấy ở Quần Sơn, Tỉnh Thành và Bắc Kinh.

Cảm giác lạ lẫm đó khiến cô choáng ngợp, giống như đứa trẻ mới chào đời, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm mọi thứ trước mặt.

Tưởng Kiều Tây luôn đứng ở phía sau ôm cô. Cho dù đứng ở một nơi rất cao, Lâm Anh Đào cũng không cảm thấy sợ hãi.

Cô hỏi Tưởng Kiều Tây, vậy ước mơ của anh là gì.

Tưởng Kiều Tây nắm chặt tay cô, hai người đi ra khỏi siêu thị giảm giá, trên tay Tưởng Kiều Tây xách mấy túi bo bo, gạo và trà táo đỏ.

Tưởng Kiều Tây nhìn mặt đường ẩm ướt phía trước: “Ước mơ lớn nhất bây giờ của anh, là có một mái nhà.”

Dọc hai bên đường vẫn còn rất nhiều hàng quán đang mở cửa. Lâm Anh Đào nghiêng tai lắng nghe một bài hát tiếng Quảng Đông phát ra từ tiệm đĩa than cũ bên đường.

‘Từng rơi vào chông gai, té ngã

Mới nhận ra hạnh phúc đơn giản đến thế nào’

(*Ca khúc: Dựa vào tình yêu. Lời: Phan Nguyên Lương, nhạc: Lô Quan Đình.

https://.youtube.com/watch?v=CxvZF8Kh9qk)

Lâm Anh Đào nói: “Anh nói nhà gì ạ?”

Tưởng Kiều Tây âu yếm nhìn cô: “Nhà của anh và em.”

Lâm Anh Đào lí nhí: “Chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ.”

Chỉ thấy Tưởng Kiều Tây ngước mắt lên, giọng trịnh trọng: “Anh không phải nói để dỗ dành em, Anh Đào, anh rất nghiêm túc.”

Lâm Anh Đào bước theo anh trên con đường đêm, xe buýt hai tầng chạy qua. Có một khoảnh khắc như vậy, Lâm Anh Đào thực sự nghĩ, cô cứ thế này đi theo Tưởng Kiều Tây ở trong gian phòng thuê nhỏ bé đó suốt đời, cô không bao giờ… trở về nữa.

Vốn dĩ cô định nói với Tưởng Kiều Tây, anh họ hồi phục nhanh như vậy, không đi trao đổi sinh viên cũng không sao. Đợi sau khi tốt nghiệp đại học xong rồi cũng có thể đi California Berkeley tiếp tục học toán, nếu muốn có thể học lên tiến sĩ.

Điện thoại của Tưởng Kiều Tây bỗng đổ chuông, là Thái Phương Nguyên từ Thượng Hải gọi sang.

Lâm Anh Đào ngẩng đầu lên. Cô nghe thấy Tưởng Kiều Tây và Thái Phương Nguyên nói với nhau một số thuật ngữ cô không hiểu lắm.

“Cậu mới năm ba mà bọn họ đã tìm cậu làm FA hả?” Thái Phương Nguyên ở bên kia khoa trương hỏi.

Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng đáp: “Dắt mối mà thôi.”

Thái Phương Nguyên nói: “Nếu cậu thực sự muốn làm, chờ cậu từ Đại ma về, về đây mở công ty tự mình làm!”

Tưởng Kiều Tây cười, anh ôm vai Lâm Anh Đào: “Không nghĩ xa như vậy, tới tay bao nhiêu tính bấy nhiêu.”

Lâm Anh Đào đứng trong thang máy lên phòng trọ hỏi: “FA là gì ạ?”

Tưởng Kiều Tây giải thích: “Tư vấn đầu tư mạo hiểm.”

Lâm Anh Đào nhìn anh, nói tiếp: “Có thể kiếm được tiền sao?”

Tưởng Kiều Tây suy nghĩ một lúc: “Nếu chủ nhà của anh thực sự thảy tiền vào… ít nhất, hai mươi, ba mươi vạn?”

Lâm Anh Đào: “Đây là tiền cho Thái Phương Nguyên ư?”

Tưởng Kiều Tây: “Cho anh.”

Cửa thang máy mở ra, Lâm Anh Đào trố mắt đứng như trời trồng: “Nhiều như vậy sao?”

Tưởng Kiều Tây nhìn gương mặt ngáo ộp của cô, phì cười. Lâm Anh Đào xuất thân từ gia đình công nhân xí nghiệp nhà nước truyền thống, đối với thế giới tư bản không mấy hiểu. Anh ủn lưng Lâm Anh Đào, xách mấy túi đồ trên tay đi ra ngoài.

“Xác suất thành công kỳ thực rất xa vời.” Anh nói: “Nhưng có cơ hội, tại sao lại không thử.”

Vừa mới bước vào phòng, anh lập tức bắt đầu bận rộn, đổi giày, Tưởng Kiều Tây cởi áo khoác, ngồi trên đệm mở máy tính lên, nhận một loạt tài liệu Thái Phương Nguyên gửi vào hộp thư của mình.

Lâm Anh Đào cũng thay dép lê, cô xách túi đồ mua trong siêu thị, cầm lấy cái bình không của Tưởng Kiều Tây đi ra ngoài.

Tưởng Kiều Tây nhanh chóng mở PPT Thái Phương Nguyên gửi sang. Anh gọi điện thoại cho hắn: “Tớ sợ phải sau khi đi thực tập mới biết được nên sửa như thế nào thì tốt cho cậu.”

Thái Phương Nguyên nói: “Phải mất khoảng bao lâu? Bọn tớ lại phát triển thêm nửa năm nữa?”

Tưởng Kiều Tây ngẫm nghĩ: “Cậu đợi tớ một lát.”

Lâm Anh Đào từ bên ngoài tiến vào, trên tay cầm lon bia lấy từ trong tủ lạnh ở bếp công cộng, đặt lên bàn của anh. Tưởng Kiều Tây đang gọi điện thoại cho chị dâu, ngước mắt nhìn cô, thấy Anh Đào lại tính đi ra, anh không kìm được chụp lấy tay cô.

Chị dâu bắt máy. Lâm Anh Đào nói: “Em đi ngâm gạo.” Cô rút tay về, miệng khẽ ngâm nga, mặt tươi rói đi ra nhà bếp.

Tưởng Kiều Tây hỏi chị dâu cách liên lạc với một vị đồng nghiệp đã đến bệnh viện thăm anh họ hôm qua.

“Sau tết, Anh Đào sẽ trở về.” Anh nói: “Em hy vọng ông ấy sẽ sắp xếp cho em một khóa thực tập mùa xuân.”

Lâm Anh Đào ở trong bếp, vo sạch gạo và bo bo, đổ nước vào ngâm, rồi lựa thịt táo trong trà táo đỏ ra.

Tưởng Kiều Tây nói, anh muốn có một mái nhà, Lâm Anh Đào không biết phải làm gì, vừa rửa táo vừa cảm thấy mình thật kém cỏi —— cô rất ghét cái tính sĩ diện hảo, giả vờ giả vịt của mình. Tựa như trước kia, cô cảm thấy mình không thể nào bắt kịp Tưởng Kiều Tây nên do dự đủ kiểu, không chịu tùy tiện cùng anh đi Mỹ. Lúc này đây, Lâm Anh Đào lại bắt đầu lo lắng rầu rĩ, Tưởng Kiều Tây dường như có thể kiếm được rất nhiều tiền một cách dễ dàng, nhưng tiền lương của Lâm Anh Đào trong tương lai chỉ có hai ba ngàn tệ, cô thậm chí có thể không nuôi nổi chính mình.   

Tưởng Kiều Tây gọi mấy cuộc điện thoại, đã định được thời gian thực tập mùa xuân. Anh uống hết bia thừa trong lon, thấy Thái Phương Nguyên hỏi trong cửa sổ chat: [Hiện tại cậu và Lâm Anh Đào thế nào?]

Tưởng Kiều Tây trả lời một câu: [Chuẩn bị cầu hôn.]

Lâm Anh Đào mặc váy ngủ, tóc tai bù xù, cô ngồi trong chăn, cắn bút nhìn những con số trong quyển sổ nhỏ. Cô chưa bao giờ sống một mình, tính đi tính lại cũng không biết hai ba ngàn tệ có đủ nuôi nổi mình không.  

Cô ngước lên nhìn thấy Tưởng Kiều Tây gấp laptop lại, cầm điện thoại, ngồi xuống bên cạnh cô.

Phòng trọ cách âm rất kém, lúc nào cũng có thể nghe được những bản nhạc của nữ thần Kaka từ tầng trên vọng xuống, những bài hát của cô ấy thịnh hành khắp đường phố Hồng Kông.

(*Nữ thần Kaka là tên dịch của Lady Gagaở Hồng Kông và Đài Loan.)

“Bình thường anh chi tiêu những gì ư?” Tưởng Kiều Tây dựa lưng vào đệm kê đầu giường: “Anh có học bổng, cơ bản trang trải học phí, còn có tiền trợ cấp của trường ——”

“Hỏi anh dùng hết bao nhiêu tiền mà.” Lâm Anh Đào cầm bút ghi vào sổ.

Tưởng Kiều Tây ngẫm nghĩ nhớ lại: “Tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, tiền internet, tiền điện thoại, tiền đi lại, tiền in ấn, tiền cơm, anh không có ăn uống vui chơi gì, không có xài gì mấy…” Anh nhìn sắc mặt Lâm Anh Đào càng lúc khó coi: “Em làm sao vậy?”

Lâm Anh Đào không trả lời câu hỏi của anh. Cô nằm xuống giường, dán mặt vào ngực Tưởng Kiều Tây, đến giờ ngủ, cô vẫn không ngừng bấm điện thoại, tuồng như vẫn còn đang tính toán.

“Đừng chơi nữa.” Tưởng Kiều Tây nói.

“Đỗ Thượng cãi nhau với bạn gái, cậu ấy đang khóc tu tu trên đường Nam Kinh.” Lâm Anh Đào ngước mặt nói: “Thái Phương Nguyên đang trên đường tới đón cậu ấy, bảo em tán gẫu với cậu ấy một lúc.”

Tưởng Kiều Tây ôm cô, rất bất ngờ.

Thái Phương Nguyên gọi điện tới, hắn thở phì phò nói với Lâm Anh Đào, hắn đã đón được Đỗ Thượng, hiện giờ đang trên đường đưa cậu ấy về trường: “Haizz, điện thoại của cậu ấy dính đầy nước mắt nước mũi, tớ cúp trước đây.”

“Đỗ Thượng và bạn gái tình cảm rất tốt.” Lâm Anh Đào nói: “Hễ có thời gian là Đỗ Thượng liền ở bên cạnh cô ấy, để ngăn ngừa thảm kịch năm đó của ba mẹ cậu ấy xảy ra.”

Tưởng Kiều Tây nghe thấy mấy từ ‘thảm kịch năm đó’ nghiêm trọng như vậy, nói: “Vậy thì còn ầm ĩ chuyện gì?”

Lâm Anh Đào: “Bởi vì cả hai người bọn họ đều học trường y. Đỗ Thượng nói, cái này là giảng viên của bọn họ đã nói, nhất định đừng kết hôn với người trong ngành. Sau này cả hai đều là bác sĩ, mỗi ngày trực không dứt ban, khám không hết bệnh, viết không dừng đơn thuốc, phẫu thuật không ngơi tay, rất có thể quanh năm suốt tháng chẳng nhìn thấy mặt nhau được mấy lần. Sinh con xong cũng phải gửi luôn cho ông bà, giống như những đứa trẻ bị bỏ lại, gia đình không hạnh phúc, khuyến cáo nhất định đừng kết hôn với đồng nghiệp.

(*Nỗi đau mang tên ‘những đứa trẻ bị bỏ lại’ – Hệ quả từ cuộc cách mạng công nghiệp. Người lao động ở nông thôn ùn ùn kéo ra thành phố tìm việc làm, những đứa trẻ bị ba mẹ để lại ở quê nhà, tạo ra một ‘thế hệ bị bỏ lại’ ở Trung Quốc.)

Tưởng Kiều Tây chớp mắt.

“Vì vậy bạn gái Đỗ Thượng đã nói với cậu ấy,” Lâm Anh Đào nói tiếp: “Cảm thấy hai người bọn họ không có tương lai gì, nhà bạn gái Đỗ Thượng cũng là gia đình đơn thân, cô ấy nghĩ, bằng không thì một trong hai bọn họ sẽ đổi nghề. Tiếp sau đó Đỗ Thượng không đồng ý, nói tới nói lui một hồi thành ra cãi nhau, Đỗ Thượng khóc sưng cả mắt mũi.”

Tầng trên tầng dưới muôn dạng tiếng ồn, nhưng trong lòng Tưởng Kiều Tây lại vô cùng tĩnh lặng. Lâm Anh Đào cũng không nói chuyện, rúc vào lòng anh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại.

“Vậy em và cậu ấy nói chuyện lâu như thế, nói gì vậy?” Tưởng Kiều Tây hỏi.

Lâm Anh Đào lúc lắc tóc: “Em cũng không khuyên được gì hữu ích, chỉ nói kỳ thực chúng ta đều thê thảm như nhau, sau này đi làm rồi có ai mà không bận rộn đâu chứ.”

“Công việc sau này của em cũng rất bận rộn.” Lâm Anh Đào chừng như xấu hổ, dụi đầu vào ngực Tưởng Kiều Tây: “Hơn nữa còn không có tiền, học Y giống Đỗ Thượng, sau này làm bác sĩ là tốt rồi. Công việc như em, vô cùng vất vả mệt nhọc, một tháng chỉ kiếm được hai ba ngàn tệ, không có tiền, không có địa vị cũng không có tôn nghiêm… Hơn nữa bây giờ, có công việc gì mà không vất vả đâu chứ, Hoàng Chiêm Kiệt lần nào đăng trạng thái cũng là giữa khuya, mỗi ngày đều phải thức thâu đêm viết mấy cái tiểu thuyết kia của cậu ấy. Thái Phương Nguyên cũng vậy, trên đường đi ăn cơm còn phải bận rộn giải quyết chuyện trong công ty. Dư Tiều càng khỏi phải nói, dì Dư nói, sau này Dư Tiều ngày ngày phải bay khắp nơi, cho dù có bạn gái cũng là quanh năm yêu xa…”

Tưởng Kiều Tây không kìm được, đưa tay vuốt tóc Lâm Anh Đào.

“Lúc trước em đã thử tìm kiếm trên baidu về nơi anh thực tập, Morgan Stanley chỗ đó,” Lâm Anh Đào bỗng ngước lên nhìn anh: “Nói cũng vô cùng bận rộn? Sau này một ngày cũng chỉ có thể ngủ được bốn năm tiếng đồng hồ, căn bản không có cái gọi là ngày nghỉ.”

Tưởng Kiều Tây bỗng kéo tay Lâm Anh Đào vòng qua hông mình, ôm chặt cô.

“Thì ra là em biết?” Anh thở dài.

Lâm Anh Đào cúi đầu, áp trán vào ngực anh.

“Em nói với Đỗ Thượng, cậu nghĩ đổi sang nghề gì thì được đây, trừ phi làm cẩu thả cốt cho xong, nếu không tớ cảm thấy không có công việc gì mà không vất vả.”

Thời trung học phổ thông khép lại, cuộc sống sắp phải đối mặt không hề dễ dàng như trong tưởng tượng. Đôi khi Lâm Anh Đào cảm thấy bốn năm đại học giống như một đoạn sườn dốc giảm xóc, cho mọi người có cơ hội chuẩn bị tâm lý thật tốt để nhích tới gần xã hội.

Đôi vai của họ phải tự bắt đầu gánh vác cuộc sống của mình, đó là những gì ba mẹ đã gánh đỡ giúp bọn họ trong hơn hai mươi năm.

Mỗi người đều phải vì tương lai của mình mà bôn ba.

“Đỗ Thượng chính là quá hạnh phúc.” Lâm Anh Đào bỗng nhiên ghét bỏ nói: “Từ lớp mười hai, cậu ấy và bạn gái đã ngọt ngọt ngào ngào ở bên nhau, đến bây giờ là đại học năm ba, hai người lúc nào cũng dính chặt như keo, căn bản chưa từng xa nhau. Để cho bọn họ yêu xa thử một lần xem, em đoán cậu ấy ngày nào cũng sẽ nằm lăn ở nhà khóc tới nước mắt nước mũi sì sụt…”

Tưởng Kiều Tây phì cười.

Lâm Anh Đào tiếp tục dẩu miệng: “Chỉ vì một câu nói của giáo viên mà cãi nhau, em quả thật không tài nào hiểu nổi…”  

“Không tiền, không địa vị, không tôn nghiêm?” Tưởng Kiều Tây bỗng nhắc lại hỏi: “Vậy thì có cái gì… có lý tưởng sao?”

Lâm Anh Đào nghe thấy mấy lời này, mặt ửng đỏ xấu hổ.

“Thật ra em cũng không biết mình có lý tưởng gì.” Cô nói: “Em chẳng qua chỉ là rất thích ở cùng một chỗ với trẻ con. Em cảm thấy em hạnh phúc nhất lúc còn nhỏ, tâm tư của trẻ con cũng đều rất đơn thuần.”

Đột nhiên, màn hình điện thoại của Lâm Anh Đào sáng lên, là Thái Phương Nguyên gửi tin nhắn QQ.

“Tớ hết chỗ nói rồi, vừa tới trường của cậu ấy, đối tượng của cậu ấy đang chờ ở cổng, hai người ôm chầm lấy nhau, lại bắt đầu khóc ỏm tỏi!”

Lâm Anh Đào trong nháy mắt ném điện thoại sang một bên, cô gõ chữ nửa ngày cảm thấy bàn tay thực sự mệt mỏi.

“Nhưng anh nhớ lúc anh còn học mẫu giáo,” Tưởng Kiều Tây xoa tóc cô: “Giáo viên của bọn anh trông rất thư thái, mỗi ngày đều tươi tắn vui vẻ, trông cũng trẻ hơn những người cùng lứa tuổi, không giống lương rất ít.”

Lâm Anh Đào lúc lắc tóc: “Em cũng không biết…”

Tưởng Kiều Tây mở điện thoại của mình lên, hơn mười giờ đêm, anh gửi cho chị dâu một tin nhắn.

Chỉ chốc lát sau chị dâu đã nhắn lại, cô ấy vẫn còn đang ở trong bệnh viện trò chuyện với ông xã.

[Chị sẽ hỏi thử giúp hai đứa, có điều có thể giờ này cô Chung đã nghỉ ngơi.]

Tưởng Kiều Tây kéo Lâm Anh Đào ngồi lên người mình. Lâm Anh Đào loáng cái ngồi trên người anh, bị anh siết ghì lấy eo, cô ngốc rớt.

Không nghĩ tới lập tức nhận được tin nhắn trả lời.

Chị dâu nói: [Cô Chung gọi cho chị, hỏi Anh Đào có chứng chỉ AMI không. Nếu có chứng chỉ này, mức lương hàng tháng ở trường mầm non bọn họ nằm trong khoảng hai mươi ngàn đô la Hồng Kông.]

(*Chứng chỉ AMI là chứng chỉ do AMI – Hiệp hội Montessori quốc tế cấp và có giá trị trên toàn thế giới. Phương pháp Giáo dục Montessori là một phương pháp sư phạm giáo dục trẻ em dựa trên nghiên cứu và kinh nghiệm của bác sĩ và nhà giáo dục Ý Maria Montessori.)

Lâm Anh Đào lật đật kéo váy ngủ xuống, Tưởng Kiều Tây ngay cả áo thun cũng đã cởi ra ném sang một bên. Lúc này, anh cúi nhìn màn hình điện thoại một lúc, rồi bấm máy gọi lại cho chị dâu.

“Hai vạn ạ?” Anh hỏi.

Chị dâu nói: “Em kiểm tra thử xem có thể thi ở đâu, cô Chung nói ở Hồng Kông và đại lục không có tổ chức thi. Cô ấy là thi ở Mỹ, cô ấy có thể viết thư giới thiệu cho Anh Đào đi học, Anh Đào có chứng chỉ TOEFL không?”

Lâm Anh Đào được Tưởng Kiều Tây ôm, cô giữ vai anh, đầu gối quỳ trên ga giường, váy ngủ từ trên đùi vén lên. Tưởng Kiều Tây ngước cổ, mắt sáng quắc: “Dù sao nghỉ hè em cũng sẽ sang, thử thi TOEFL một lần được không?” 

Lâm Anh Đào còn chưa kịp lấy lại phản ứng, đầu óc cô không có xoay chuyển nhanh như Tưởng Kiều Tây. Dường như trong mắt Tưởng Kiều Tây, những bằng cấp này chỉ cần muốn là lấy được, đây là một chuyện rất hiển nhiên.  

“Em biết chứng chỉ này…” Lâm Anh Đào nói, ngón tay Tưởng Kiều Tây từng bước làm đầu gối cô run lên: “Nhưng chứng chỉ này phí thi rất đắt, còn phải học rất lâu, ở trong nước không có chỗ nào để dùng——”

Ngón tay Tưởng Kiều Tây luồn dần lên trên: “Em có biết hiện giờ Trung Quốc đang phát triển nhanh thế nào không, sao em biết sau này không có chỗ dùng chứ.”

Lâm Anh Đào nhăn mày: “Thi tốn tới mấy vạn lận ——”

Tưởng Kiều Tây bỗng bóp nhẹ một cái: “Không có việc gì, chúng ta sẽ từ từ có tiền.”

Lâm Anh Đào nằm gục trên vai anh, thân thể run rẩy, đầu gối đã sắp không quỳ nổi nữa.

“Sau khi tốt nghiệp trung học, đã lâu rồi em không có nghe mấy bài luyện nghe TOEFL…” Cô nói khẽ.

Tưởng Kiều Tây chợt chú ý những lời cô nói.

“Em vốn định thi hồi cấp ba sao?” Anh thì thầm vào tai cô.

Lâm Anh Đào ở trên người anh lắc đầu.

Mới đầu Tưởng Kiều Tây ôm eo Lâm Anh Đào, từ từ dạy cô ngồi xuống. Dây áo ngủ của Anh Đào trượt khỏi đầu vai láng mịn, cô vén suối tóc mượt mà đang lướt trên ngực anh. Giống như trước kia dạy cô làm toán, Tưởng Kiều Tây nhẫn nại dạy cô. Anh Đào học thật lâu, dần dần nắm bắt được, cô giữ cánh tay anh, tự mình chuyển động.  

*

[Thấy rồi, ở ngay phía trước, bọn tớ đã nhìn thấy Tưởng Kiều Tây!]

Ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết, Tưởng Kiều Tây đứng ở hành lang đại học Hồng Kông trò chuyện với giáo viên trợ giảng.

“Học kỳ này vẫn không đi trao đổi à?”

Tưởng Kiều Tây lắc đầu, anh và giáo viên trợ giảng đến từ Thanh Hoa cùng nói ‘chúc mừng năm mới’ đối phương.

“Chúc anh họ em sớm bình phục.” Giáo viên trợ giảng vỗ vai anh.

Tưởng Kiều Tây đi trong đám đông. Anh mặc áo sơ mi, đeo cặp trên vai, hai tay đút vào túi quần. Dáng người cao ngất, bờ vai dài rộng, với khuôn mặt đẹp đến không thật, anh đi đến đâu đều thu hút sự chú ý của người khác.

Hồi trung học là vậy, lên đại học cũng thế.

Anh chính là kiểu con cưng của trời, là người sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà phiền não lo lắng. Trên người Tưởng Kiều Tây luôn có một vẻ kiêu ngạo không nhiễm khói lửa nhân gian, đó là thần thái của những người chưa từng trải qua bất kỳ thất bại nào mới có. Thời điểm còn ở trung học, lúc nào anh cũng cúi đầu đọc sách toán học, lộ ra vẻ hờ hững lạnh lùng, cấm dục, khó gần.

“Tưởng Kiều Tây!” Một cô gái trong nhóm bọn họ không kìm được gọi to từ phía sau cây cột đang núp.

Tưởng Kiều Tây sải bước đi về phía trước, mãi đến khi có người gọi tiếng thứ hai anh mới quay đầu lại.

Bức ảnh chụp lén này lập tức được đăng lên QQ.

Tiếp sau đó là bức thứ hai, thứ ba… Tưởng Kiều Tây đi xuống lầu.

Dưới lầu, có một nữ sinh đang đứng trong góc sân gọi điện thoại, không biết cô ấy đang nói chuyện với ai, vừa nói vừa nhón gót chân cười rạng rỡ, dáng vẻ hết sức tinh nghịch. 

Tưởng Kiều Tây xuống thang máy, anh đi tới trước mặt cô ấy, cái bóng trùm lấy cô ấy.

Mấy nữ sinh chạy theo xuống thang máy, bọn họ đứng sững như trời trồng, trố mắt nhìn Tưởng Kiều Tây bị nữ sinh kia vòng cánh tay ôm cổ. Tưởng Kiều Tây đứng ở góc tường, duỗi tay ôm eo nữ sinh kia, anh ôm cô ấy, cúi đầu hôn gương mặt đang ngước lên của cô ấy.

Có người tức tốc chụp một tấm ảnh, góc chụp lén, đăng lên nhóm. Mới vừa rồi còn đang ồn ào náo nhiệt, lúc này không có ai trả lời.

Cửa sổ chat của Sầm Tiểu Mạn bị gõ.

[Tiểu Mạn, cậu đã xem tấm ảnh trong nhóm chưa? Tưởng Kiều Tây quả thực đang ở đại học Hồng Kông, hơn nữa cậu ấy đã có bạn gái, còn vô cùng xinh đẹp.]

Sầm Tiểu Mạn trả lời:

[Là Lâm Kỳ Nhạc.]

[Cô ấy đã đi trước tớ.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui