Anh Đào Hổ Phách



Sau khi từ Hồng Kông trở về, tâm trạng của Lâm Kỳ Nhạc lúc nào cũng tròng trành như chiếc lông vũ bị cuốn trôi trong gió. Cô rời khỏi Tưởng Kiều Tây, cứ như vậy lạc vào gió, ngóng trông, chờ đợi đến lúc được trở lại bên anh.

Ngày trở lại trường, ba mẹ đưa cô ra ga. Lâm Kỳ Nhạc cũng dần bắt đầu quen với những lần chia tay tạm biệt ba mẹ. Cô đứng sau dòng người đang xếp hàng, nói với ba, cô sẽ thực tập thật tốt: “Con sẽ cố gắng tìm một trường mẫu giáo có mức lương cao một chút!”

Mẹ dặn dò: “Tìm một ngày nghỉ đến thăm cô Hai con. Con đó, tết nhất ngay cả điện thoại cũng không nhớ gọi cho cô, cô Hai còn hỏi con đâu rồi. Tới thì nhớ phụ cô làm việc nhà, hỏi thăm dượng có khỏe không, hỏi xem anh họ khi nào thì kết hôn.”

Trước giờ ba mẹ luôn đưa cô vào tận đại sảnh, hai người đứng bên ngoài vách kính nhìn theo. Lâm Anh Đào cứ đứng ở bên trong vẫy tay, lưu luyến không rời: “Ba mẹ mau về đi!” Ba nhìn cô cười, đại khái biết chung quy vẫn phải có người đi trước, ba kéo mẹ, xoay lưng đi về phía bãi đỗ xe.

Lâm Kỳ Nhạc bỗng nhận ra, ba không có cao lớn như trong ấn tượng trước giờ của cô, mẹ cũng vậy.

Nước mắt bỗng chốc rơi xuống, Lâm Kỳ Nhạc nhìn theo bóng lưng hai người, cô không biết cảm giác khó chịu này là gì. Cô cúi xuống xách va li lên đi vào lối kiểm tra an ninh.

Lâm Kỳ Nhạc cảm thấy mình phải trưởng thành, phải làm một người lớn. Cô phải chăm chỉ học thật tốt, sau đó tìm một công việc ổn định, cô còn phải đi học để thi bằng lái, như vậy trong nhà ngoài ba ra còn có người thứ hai biết lái xe, tránh cho lặp lại tình cảnh tương tự kỳ nghỉ đông vừa rồi, ba và chú Dư đều uống say khướt, Dư Tiều phải nhờ bạn đến nhà hàng lái xe về.

Cô ngồi trên tàu sắt cao tốc, dựa vào cửa sổ nghe nhạc, nghe mấy bài hát của Phương Đại Đồng và Lâm Hữu Gia mà Đỗ Thượng đã giới thiệu — Lâm Kỳ Nhạc phát hiện, Đỗ Thượng luôn biết cô thích nghe gì, hai bọn họ từ hồi nhỏ đã luôn mê mẩn những cuộn băng cát sét giống nhau. Cô nói trên mạng xã hội, đây là người bạn hết đỗi thân thiết đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Thái Phương Nguyên lại nói, bây giờ các trang web âm nhạc có thể dựa trên những bài hát người ta nghe trước đó để giới thiệu cho họ những bài hát mới phù hợp với sở thích. Rô bốt tri thức phát triển rất nhanh, có lẽ dần dà trong tương lai, con người không cần bạn bè nữa.

Lâm Kỳ Nhạc mở quyển tạp chí dành cho phái nữ ra xem chuyên mục giải đáp ‘Tình yêu và giới tính’. Trước kia cô vốn rất thích xem chuyên mục này, hiện tại, cô phát hiện cô cũng có thể trả lời được không ít những thắc mắc mà bạn đọc gửi đến. Cô đã không còn phải tròn mắt, giống như nhìn qua một tầng sương mù, ngô nghê suy đoán bản chất huyền bí của ‘tình dục’ và ‘tình yêu’.

Thế là cô lật sang trang khác, bắt đầu nghiên cứu trang điểm và làm đẹp giống Tần Dã Vân. Lâm Kỳ Nhạc nhìn chằm chằm Nozomi Sasaki trên tạp chí, cô tưởng tượng mình cũng trở nên xinh đẹp như vậy, có thể khiến cho hai mắt Tưởng Kiều Tây chói lòa, ngoại trừ ngắm cô ra không còn nhìn thấy được bất kỳ thứ gì khác.

(*Nozomi Sasaki: mỹ nữ được đàn ông khao khát nhất Nhật Bản.)

Trở lại trường, Lâm Kỳ Nhạc lại bắt đầu quay về nếp sống cũ, lên lớp nghe giảng, vào thư viện tự học rồi luyện tiếng anh. Nhập học chưa bao lâu tháng ba liền gõ cửa, tối muộn Lâm Kỳ Nhạc vẫn còn đang ở bên ngoài hành lang gọi điện thoại. Tưởng Kiều Tây đeo tai nghe nói chuyện, anh vừa mới từ nơi thực tập trở về, đang ở trong phòng trọ chỉnh sửa bản kế hoạch kinh doanh của công ty Thái Phương Nguyên.

“Tưởng Kiều Tây, chúc mừng sinh nhật anh.” Lâm Kỳ Nhạc bất ngờ nói, cô ngồi xổm trên hành lang, nhìn đồng hồ đeo tay canh từng giây từng giây một. Ký túc xá phần lớn mọi người đều đã ngủ, cô không dám nói lớn tiếng: “Hai mươi mốt tuổi!”

Tưởng Kiều Tây thoắt cái rời mắt khỏi xấp giấy in chằng chịt những ý kiến chỉnh sửa, ngước nhìn đồng hồ trên máy tính.

Ngày 5 tháng 3 năm 2011, 00: 00: 04.

Hồng Kông và Bắc Kinh quả nhiên không có chênh lệch thời gian, Tưởng Kiều Tây hài lòng nghĩ. Anh cầm cốc cà phê lên, ngoái đầu nhìn chậu thủy tiên đã héo tàn trên bệ cửa sổ. Cốc sứ rõ ràng có đôi có cặp, nhưng chỉ một cái được dùng đến, cái còn lại đang nằm gọn gàng trong ngăn tủ. Tưởng Kiều Tây nói: “Anh Đào, em nói trong nhà mua chậu hoa gì thì đẹp?”

Học kỳ hai năm ba, Tưởng Kiều Tây tất bật với việc thực tập, kiếm tiền. Lâm Kỳ Nhạc thì tối mặt mũi với lịch học dày đặc, ngành của cô có rất nhiều chứng chỉ phải thi, nào là chăm sóc trẻ 0 đến 3 tuổi, nuôi dạy trẻ, phụ trách dinh dưỡng, tư vấn tâm lý… đủ các loại. Lâm Kỳ Nhạc dự định thi chứng chỉ vũ đạo, vì để thi vào biên chế, lại phải thi múa cổ điển Trung Quốc cấp tám.

Khoảng thời gian rảnh rỗi, như lúc ăn cơm, Lâm Kỳ Nhạc cũng sẽ nghĩ tới chuyện Tưởng Kiều Tây đã đề cập ở Hồng Kông, bảo cô đi học TOEFL, thi chứng chỉ AMI.

“Học phí phải hơn mười ngàn đô lận.” Cô đã tra cứu thông tin trên mạng, còn hỏi cả đàn chị Mạnh Lỵ Quân đang học tiến sĩ ở Mỹ. Cô lẩm bẩm oán giận cái mức học phí khiến người ta nao núng đó, rầu rĩ nói với Tưởng Kiều Tây trong điện thoại, không biết phải làm bao nhiêu lâu mới có thể thu hồi vốn.

Tưởng Kiều Tây dỗ dành: “Anh có mà.”

Lâm Kỳ Nhạc lên lớp: “Anh không cần phải lúc nào cũng ra vẻ ta đây là bá hộ đâu!”

Tưởng Kiều Tây ở bên kia phì cười.

Cuối tuần, mấy đàn chị cùng phòng ký túc xá lúc trước đến đại học Sư phạm tìm Lâm Kỳ Nhạc ăn cơm. Đàn chị giường 2 đang làm việc tại một nhà xuất bản, làm biên tập sách thiếu nhi. Đàn chị giường 3 thì làm ở một công ty văn hóa, làm đồ chơi sáng tạo cho trẻ. Cả phòng, chỉ có đàn chị giường 1 là thực sự đi dạy ở một trường mẫu giáo quý tộc, đã bắt đầu dẫn lớp.

Cũng chính vì làm giáo viên mầm non, nên đàn chị giường 1 mới bận tới nỗi họp mặt ăn một bữa cơm với mọi người cũng không có thời gian.

“Nhạc Nhạc, em xinh đẹp như vậy, nếu chị là em, chị sẽ nộp đơn cho đài truyền hình xin làm người dẫn chương trình thiếu nhi, cái gì mà ‘Cối xay gió lớn’ hồi trước đó! Đàn chị giường 5 nói.

“Câu lạc bộ Rồng nhỏ!”

Lâm Kỳ Nhạc thắc mắc: “Cái đó chẳng phải phải học truyền thông mới vào được sao ạ?”

“Không có nghiêm ngặt như vậy đâu.” Đàn chị giường 3 chép miệng: “Sau khi bước chân ra khỏi trường đại học rồi, đây mới gọi là dựa vào bản lĩnh của mỗi người.”

Mấy đàn chị vừa ăn cơm vừa tán gẫu với Mạnh Lỵ Quân ở bên kia đại dương. Mạnh Lỵ Quân không biết lấy thông tin từ đâu đột nhiên gửi sang một tin nhắn.

[Nhạc Nhi!]

[Dạ?]

[Nhóc con thật sự tìm được nam thần nước Mỹ kia rồi hả?]

Lâm Kỳ Nhạc chớp mắt, dưới ánh nhìn chằm chằm như ra đa của các đàn chị, cô trịnh trọng gật đầu.

Đàn chị giường 2 vỗ bàn đánh ‘bộp’, nói gần đây ban ngày cô ấy làm biên tập sách cho trẻ em, buổi tối thì nghiên cứu văn học mạng trên Tấn Giang, đang định xin ký hợp đồng tác giả: “Tám chín phần mười, sau này em sẽ là phu nhân của toàn chức tổng tài!”

“Không có đâu!” Lâm Kỳ Nhạc không cần suy nghĩ lập tức phủ nhận: “Anh ấy đặc biệt thích tiêu tiền lung tung, nói không chừng sau này em còn phải nuôi anh ấy đấy ạ.”

“Thôi xong!” Đàn chị giường 2 tặc lưỡi, lại ngẫm nghĩ: “Không sao, chẳng phải chúng ta còn có soái ca Bắc Hàng đó ư!”

Lâm Kỳ Nhạc lật đật ngăn cô ấy: “Đừng đừng đừng —  đừng nhắc tới!”  

Đầu tháng 4, sinh nhật Lâm Kỳ Nhạc. Ở Bắc Kinh hiện tại cô có rất ít bạn, những người bạn mới cùng phòng không mấy thân thiết cũng rất ít khi trò chuyện. Mấy đàn chị nói, ngày 9 hôm đó vừa đúng thứ bảy, mấy cô ấy sẽ lại ghé qua trường mừng sinh nhật cô.

Lâm Kỳ Nhạc đưa mấy đàn chị đến trạm xe buýt, vốn định đưa đến cổng xuống ga tàu điện ngầm bên Tích Thủy Đàm, nhưng mấy đàn chị bảo cô về, không cần tiễn xa như vậy. Lâm Kỳ Nhạc đứng bên đường, nhìn chiếc xe 345 lăn bánh rời đi.

Ngày 9 hôm đó, Lâm Kỳ Nhạc ngâm mình trong phòng tập vũ đạo từ sáng sớm cho đến khi nắng chiều nhuộm đầy sân. Bắc Kinh tháng tư, nhiệt độ tăng lên, có phần giống với nhiệt độ ở Hồng Kông vào kỳ nghỉ đông. Lâm Kỳ Nhạc ngồi dưới đất uống nước, kiểm tra giày múa, buộc lại tóc, sau đó tiếp tục luyện tập.

Có đôi phút như vậy, Lâm Kỳ Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ phòng học. Cô nhìn thấy có nam sinh trường khác đang đứng ở bên ngoài, đợi bạn gái của mình tập múa. Thứ Bảy, các sinh viên đều đi hẹn hò, mồ hôi từ trên cổ chảy xuống, Lâm Kỳ Nhạc lại bắt đầu hâm mộ.

Cô và mấy đàn chị đã hẹn sẽ gặp nhau lúc năm giờ, mấy đàn chị sẽ đứng ở ngoài cổng ký túc xá đợi Lâm Kỳ Nhạc về thay quần áo, sau đó cùng nhau đi ăn đồ Nhật.

Lâm Kỳ Nhạc còn chưa ra khỏi phòng tập múa, bỗng nhiên có điện thoại gọi đến, là đàn chị giường 3.

“Nhạc Nhạc, hiện giờ có một nam sinh khoa toán của Thanh Hoa đang đứng chờ em ở dưới lầu ký túc xá nè! Nói cậu ta muốn tỏ tình với em!” Đàn chị cảm xúc dâng trào, giọng phấn khích: “Bọn chị đều nói em đã có nam thần nước Mỹ và soái ca Bắc Hàng rồi, cậu ta vẫn không chịu đi ——”

*

Gần tối, trong khuôn viên trường đại học Sư phạm phần lớn là sinh viên đi ăn cơm.

Đàn chị giường 2 khoanh tay trước ngực, ánh mắt cứng cỏi nhưng không giấu được vẻ chột dạ dòm chằm chằm soái ca xa lạ cao hơn một mét tám trên tay cầm một bó hoa hồng nhỏ.

“Cậu nói cậu là… khoa toán Thanh Hoa?” Cô ấy hỏi, gương mặt bất giác ửng hồng.

Vị soái ca xa lạ này biết rõ mấy vị đàn chị trước mặt chính là bạn cùng phòng trước kia của Lâm Kỳ Nhạc, anh từ tốn gật đầu: “Ừm.”

“Chẹp, giọng nói của tay này còn rất dễ nghe.” Đàn chị giường 5 lẳng lặng ghé sát vào tai đàn chị giường 2 thều thào: “Làm thế nào mà Nhạc Nhạc toàn quen biết với loại cực phẩm vậy chứ! Tớ không tin, dân học toán có đàn ông thế này sao?”

“Cậu, cậu, cậu lấy gì để chứng minh?” Đàn chị giường 2 đưa ra yêu sách: “Bây giờ, cậu hãy giải một bài vi tích phân ngay tại chỗ cho bọn tôi xem đi!”

Soái ca xa lạ kia nhíu mày, nở nụ cười: “Gì cơ?”

Đàn chị giường 3 thì thầm với cô bạn mình: “Cậu cho cậu ta bài nào khó khó ấy!”

“Tớ nghĩ không ra!” Đàn chị giường 2 quay đầu sang, hạ giọng nói.

Ai con bà nó tốt nghiệp rồi còn nhớ cái gì vi phân với tích phân chứ.

Lâm Kỳ Nhạc thở hổn ha hổn hển, chạy hộc tốc không ngừng. Cô mặc chiếc áo khoác thể thao mỏng, bên trong là áo ba lỗ tập múa ôm sát người. Cô đứng ở ngã tư đường, xa xa nhìn thấy một bóng lưng đứng ở cổng ký túc xá, đang bị mấy đàn chị bao quanh.

“Tưởng Kiều Tây!!” Cô đứng sững tại chỗ, kích động gọi lớn.

Tưởng Kiều Tây trong nháy mắt quay phắt lại. Anh mặc áo sơ mi, cổ áo để mở, bên ngoài là một chiếc áo len màu xanh dương đậm. Anh bước tới trước mấy bước, dang rộng cánh tay ôm lấy Lâm Anh Đào đang bay tới.

Tất cả mọi người đi ngang qua đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc, dỏng tai dỏng mắt lên nhìn.

Mấy đàn chị càng nhìn đến ngơ ngáo, nhìn cô nhóc đàn em Lâm Kỳ Nhạc trước giờ đặc biệt dễ thẹn thùng xấu hổ đang bám chặt trên người soái ca Thanh Hoa như gấu trúc đu cây trước mặt toàn thể bàn dân thiên hạ, còn ôm cổ người ta khóc: “Sao anh đến đây!”

Trên bàn ăn, mấy đàn chị nhất loạt hỏi Lâm Kỳ Nhạc.

“Cậu ấy chính là nam thần nước Mỹ của em hả?”

Tưởng Kiều Tây uống nửa lon bia, anh rất muốn nghiêm túc một chút nhưng không thể nào nhịn được cười, anh không ngừng cúi đầu nhìn Lâm Anh Đào. Lâm Anh Đào đã xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong, ngồi bên cạnh anh, mặt đỏ như cà chua, cắm mặt ăn sò đỏ.

“Cậu có biết không, bạn học nam thần, mặc dù cậu không có lăn lộn trong giang hồ,” đàn chị giường 2 ngồi phía đối diện nói, cô ấy nhướng mắt về phía Lâm Kỳ Nhạc, xòe tay ra liệt kê: “Nhưng trên giang hồ truyền thuyết về thời tiểu học, cấp hai, cấp ba của cậu được lan truyền rộng rãi không sót một chi tiết nào!”

Lâm Anh Đào khóc ròng: “Chị, đừng nói nữa mà…”

Mạnh Lỵ Quân đột nhiên gửi QQ cho Lâm Anh Đào: [Khỉ gió, nam thần nước Mỹ đúng là soái ngất mà!!]

Lâm Kỳ Nhạc vừa mới mang giày xong, từ trong nhà hàng Nhật đi ra. Không biết mấy đàn chị kia đã gửi ảnh mọi người cùng nhau ăn uống sang cho Mạnh Lỵ Quân.

Mạnh Lỵ Quân nhắn tiếp: [Chị còn vốn nghi ngờ nhóc, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Ba năm chờ đợi này!! Đáng giá!!]

Mấy đàn chị lên tàu điện ngầm. Lâm Anh Đào tựa vào lòng Tưởng Kiều Tây, vẫy vẫy tay tạm biệt bọn họ.

“Mấy chị ấy đều cảm thấy anh rất đẹp trai.” Lâm Anh Đào xoay người khẽ lẩm bẩm, vẻ rơi rụng không ít tự tin.

Tưởng Kiều Tây cũng cúi đầu nói: “Bằng không thì làm sao xứng làm nam thần của em.”

Lâm Anh Đào loáng cái nhoẻn miệng cười toe, đẩy anh.

Tưởng Kiều Tây đứng dưới trời đêm Bắc Kinh, kéo cô vào lòng, dùng hết sức ôm ghì lấy.

Đã bao lâu rồi không ôm nhau như vậy, đã bao lâu rồi không tựa vào ngực anh, lắng nghe hơi thở và tiếng nhịp tim anh đập bên tai. Lâm Anh Đào áp trán vào cổ áo sơ mi anh, cô nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó choàng tay ôm cổ Tưởng Kiều Tây.

“Sao anh lại sang đây vậy?”

“Anh đi công tác Thượng Hải,” Tưởng Kiều Tây vuốt tóc cô: “Hôm nay tranh thủ chạy đến Bắc Kinh một chuyến, sáng mai anh về lại.”

“Sao lại đi công tác ở Thượng Hải ạ?” Lâm Anh Đào ngước mắt hỏi.

Tưởng Kiều Tây cười cong khóe mắt, cúi nhìn cô. Trong quá khứ, mỗi lần Tưởng Kiều Tây giảng bài cho cô, Lâm Anh Đào luôn nhìn thấy đôi mắt anh cười như vậy. Anh làm việc gì cũng thuận lợi, trong toán học, lúc nào cũng đánh đâu thắng đó, dường như không có gì có thể làm khó được anh.

“Cái vụ kia của Thái Phương Nguyên,” Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng nói: “Có thể sẽ thành.”

Lâm Anh Đào kinh ngạc thốt: “Dạ?”

Tưởng Kiều Tây bất đắc dĩ nói: “Thái Phương Nguyên và chủ nhà của anh nói chuyện rất hợp, đặc biệt ăn ý, ai mà nghĩ được mọi thứ lại thuận lợi như vậy.”

Bàn tay Lâm Anh Đào nằm gọn trong lòng bàn tay Tưởng Kiều Tây, lại đứng ở bên đường sến sẩm một hồi lâu. Tưởng Kiều Tây hôn má cô, bưng mặt cô, hôn tai cô. Tưởng Kiều Tây không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô một lúc, rồi dắt cô bước dọc con phố đầy những hàng quán san sát hai bên đường.

Lâm Anh Đào không rõ anh đi đâu, chỉ bước theo anh. Cô nghĩ, đêm nay ắt hẳn không về ký túc xá rồi!

Tưởng Kiều Tây dừng lại trước cửa một tiệm xăm vẫn còn sáng đèn, anh đọc lướt qua nội dung kinh doanh trên bảng hiệu, sau đó kéo Lâm Anh Đào đi vào trong.

Lâm Anh Đào giật mình.

Làm gì chứ, chẳng lẽ muốn xăm hình?

Cô rất sợ đau, tâm lý vẫn còn rất bảo thủ, không dám xuyên xỏ cái gì vào da. Lâm Anh Đào còn chưa có nghĩ kỹ.

“Vị soái ca này,” chủ tiệm từ phía sau máy tính ngẩng đầu lên, là một cô gái với mái tóc rất dài, trên cánh tay xăm hình ngân hà và phi thuyền vũ trụ, cô ấy nhìn Lâm Anh Đào: “Hai vị có hẹn trước không?”

Lâm Anh Đào bị ấn ngồi xuống ghế. Chủ tiệm khom người, dùng bông sát trùng chùi dái tai Lâm Anh Đào, sau đó chấm hai chấm. Lâm Anh Đào thoắt cái nhắm nghiền mắt lại, cô rất căng thẳng, bàn tay được Tưởng Kiều Tây nắm chặt.

“Đừng sợ,” chủ tiệm nói: “Chỉ là xỏ lỗ tai, hết sức bình thường, không hề đau chút nào.”

Lâm Anh Đào vẫn thấy sợ: “Thật sao?”

Chủ tiệm đứng thẳng người dậy, để cây súng bắn khuyên xuống: “Xong rồi!”

Lâm Anh Đào nhìn vào gương, cô vén tóc ra sau, trên tai có thêm hai cái lỗ nhỏ gắn khuyên, chỉ hơi đau một chút như bị kiến cắn.

Tưởng Kiều Tây thanh toán tiền, còn mua Povidone và thuốc kháng sinh Erythromycin cho vào trong túi giấy. Chủ tiệm giương mắt, không thể không liếc nhìn khuôn mặt Tưởng Kiều Tây. Trắng quá mức, nhưng người này theo cảm tính mà nói, không giống một người bảo thủ. “Soái ca,” cô ấy cười hỏi: “Có muốn xăm hình không?”

Tưởng Kiều Tây ngước mắt, nhìn lướt qua dãy hình xăm trên tường.

Lâm Anh Đào và Tưởng Kiều Tây cùng nhau lên tàu điện ngầm, là tuyến tàu điện ngầm số 4 chưa được đưa vào sử dụng vào năm 2007. Tiếng gió gào rít, Tưởng Kiều Tây nói với Lâm Anh Đào: “Nếu không phải gấp rút như vậy, ngày mai còn có thể đi dạo Bắc Kinh với em.”

Lâm Anh Đào ôm thắt lưng anh, khóe mắt vừa vặn liếc thấy ga Đông đại học Bắc Kinh ở bên trên.

“Sao anh lại gạt mấy đàn chị của em anh học ở Thanh Hoa?” Lâm Anh Đào ngồi xuống cạnh Tưởng Kiều Tây, lẩm bẩm.

“Anh nói anh học ở Học viện kỹ thuật Pok Fu Lam*, mấy cô ấy xem thường anh thì sao.” Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng nói.

(*Đại học Hồng Kông nằm ở Pok Fu Lam.)

Lâm Kỳ Nhạc cười ngặt nghẽo.

“Người ở sư phạm Tích Thủy Đàm bọn em đều rất lễ độ lịch sự, sẽ không có chuyện tùy tiện xem thường người khác.”

*

Bốn năm qua đi, Lâm Anh Đào không nghĩ tới có một ngày cô lại trở lại khách sạn này, vẫn là Tưởng Kiều Tây đưa cô đến.

Mặt kính bên ngoài thang máy phản chiếu gương mặt trực diện của Lâm Anh Đào và sườn mặt Tưởng Kiều Tây đang nắm tay cô bước nhanh qua.

Lâm Anh Đào mang đôi giày nhỏ màu trắng, đi vào phòng, dường như vẫn là căn phòng kia. Cô nhìn chiếc ghế sô pha Tưởng Kiều Tây đang để túi du lịch, chính là chiếc ghế sô pha cô và Tưởng Kiều Tây đã cùng ngồi ăn cơm tối năm đó.

Khi đến nơi này lần đầu tiên, trong lòng Lâm Anh Đào chỉ có xuýt xoa cảm thán. Nhưng hiện tại cô nghĩ, Tưởng Kiều Tây ở Hồng Kông chỉ sống trong gian phòng nhỏ chưa tới năm mét vuông, vừa về tới Bắc Kinh đã lập tức xa xỉ như vậy, căn phòng này phải đến sáu bảy chục mét vuông.

Vừa mới nói anh tiêu tiền lung tung, anh đã bắt đầu vung tay không cần suy nghĩ.

Tưởng Kiều Tây thay dép lê, để một đôi khác xuống bên chân Lâm Anh Đào. Anh đi tới sô pha, lục trong túi du lịch lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu sâm panh. Anh nắm tay Lâm Anh Đào, bỏ qua hết các bước không cần thiết, kéo cô thẳng một mạch vào trong phòng ngủ, để cô ngồi trên giường.

Vừa mới xỏ lỗ tai xong, dái tai Lâm Anh Đào gắn một cái khuyên bạc, vẫn còn ưng ửng đỏ. Tưởng Kiều Tây ghé sát mặt vào mặt Lâm Anh Đào, nhìn như vậy một hồi, đây là khoảng cách thích hợp để hôn môi. Tưởng Kiều Tây đại khái cảm thấy hơi tiếc.

“Không thể đeo ngay được rồi.” Anh thở dài.

Anh đặt chiếc hộp vào lòng bàn tay Lâm Anh Đào.

Lâm Anh Đào tròn mắt nhìn anh, rồi cúi đầu nhìn chiếc hộp.

Cô mở ra.

Là một đôi hoa tai hình quạt màu đỏ, trông giống như chiếc váy nhỏ rực rỡ.

Lâm Anh Đào đã bắt đầu thích nghi với chuyện được Tưởng Kiều Tây tặng quà.

Lâm Anh Đào khẽ hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Tưởng Kiều Tây cười: “Là số tiền anh có thể trả được.”

Lâm Anh Đào chun mũi: “Nhất định rất đắt…”

Tưởng Kiều Tây vươn tay ra nhưng không dám đụng vào vành tai cô, thế là vuốt ve tóc cô.

Lâm Anh Đào ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Đại khái nhớ tới dáng vẻ Lâm Anh Đào suy đi tính lại cố gắng giúp anh tiết kiệm tiền trong siêu thị ở Hồng Kông. Tưởng Kiều Tây cười ngượng nghịu, vẻ hơi xấu hổ.

“Ba năm rồi anh không đón sinh nhật cùng em, Anh Đào.” Tưởng Kiều Tây nhìn cô: “Tin tưởng anh mua được.”

Vừa mới xỏ lỗ tai xong, phải tránh động chạm và không được để dính nước. Nhưng Lâm Anh Đào không mấy quan tâm, cô dùng mũ tắm che kín tai, tắm người xong lại tháo mũ ra cẩn thận gội đầu. Lâm Anh Đào cột dây áo choàng, đứng trước gương, tay run run gỡ chiếc khuyên trên tai xuống, sau đó cầm đôi khuyên tai mà Tưởng Kiều Tây đã mua, liều mạng đeo vào.

Cô mặc áo choàng tắm đi ra, nhét chiếc hộp màu sâm panh vào túi áo. Cô giục Tưởng Kiều Tây: “Anh mau tắm đi, ngày mai còn phải bay chuyến sớm nữa.”

Tưởng Kiều Tây đang ngồi trên sô pha ôm laptop làm việc, lúc này ngẩng đầu lên nhìn cô, anh đóng máy lại đứng dậy.

Lâm Anh Đào ngồi trong chăn, dùng di động lên mạng tìm kiếm thông tin nhãn hiệu in trên hộp. Cô phát hiện triết lý tiêu dùng của Tưởng Kiều Tây luôn bất di bất dịch, anh không mua những thứ không cần, một khi đã cần, anh luôn mua những thứ đắt tiền, anh tựa hồ hiếm khi suy nghĩ tới vấn đề ‘so giá’.

Lâm Kỳ Nhạc cũng không rõ loại quan niệm này là trời sinh ra đã sẵn có hay sao. Lúc ở Hồng Kông, cô và Tưởng Kiều Tây cùng nhau đi siêu thị, cô phát hiện Tưởng Kiều Tây tốn rất ít tâm tư vào việc chọn lựa — vì Lâm Anh Đào ở đó, thế nên anh mua những món đồ đắt nhất tốt nhất. Nhưng khi Lâm Anh Đào không ở đó, anh lại mua những thứ gì rẻ nhất, những món đồ chưa dùng hết trong tủ quần áo của anh đều là đồ giảm giá. Nếu không có chị dâu ở bên cạnh, Lâm Anh Đào cũng không biết anh làm sao mà sống được một mình. Tưởng Kiều Tây hoàn toàn không để tâm tới bản thân, mà đại khái anh còn tưởng Lâm Anh Đào không phát hiện ra.

Thật sự rất đắt… Lâm Anh Đào đóng trang web lại.

Cô không biết nói như thế này có đúng không, nhưng khi cô cầm trên tay món quà quý giá Tưởng Kiều Tây tặng, cô thực sự cảm thấy anh chính là quý trọng cô nhiều như thế. Không phải vì nó đắt tiền, cái mà tiền có thể đổi lấy chỉ là thỏa mãn lòng hư vinh của phụ nữ, nhưng cũng là tiền, anh luôn có thể tinh tế khéo léo mua được những thứ khiến Lâm Anh Đào xúc động.

Có lẽ cái giá của món quà chính là để mua khoảnh khắc xúc động này. Tưởng Kiều Tây bỏ ra bốn năm tháng tiền thuê nhà để đổi lấy một ngày sinh nhật đầy cảm động cho Lâm Anh Đào, có lẽ trong cuộc đời rất dài sau này cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được.

Thỏi son môi đầu tiên vì không nỡ dùng cất mãi cho đến khi hết hạn. Đôi giày cao gót đầu tiên cũng không nỡ mang, luôn nằm yên trong hộp. Chúng ở sâu trong tim Lâm Anh Đào, luôn vì sự tồn tại trong khoảnh khắc xúc động ngắn ngủi đó. Bất luận là ở Quần Sơn ngồi cùng Tưởng Kiều Tây tò mò thoa son, hay ở cầu thang lên nhà, bước loạng choạng trên giày cao gót được anh ôm lấy.

Lâm Anh Đào bắt đầu lo lắng khuyên tai nhỏ như vậy, lỡ để lạc mất phải làm sao.

Các bạn nhắn tin chúc mừng sinh nhật, cô trả lời từng cái một. Thái Phương Nguyên hỏi: [Tưởng Kiều Tây đã ngủ chưa?]

Lâm Anh Đào nghe thấy âm thanh Tưởng Kiều Tây đang cạo râu trong phòng tắm, cô trả lời: [Chưa.]

[Cậu ấy đưa nhà đầu tư đến Thượng Hải gặp tớ, kết quả cậu ấy chạy mất, tớ phải một thân một mình hát hò với người ta cả đêm!] Thái Phương Nguyên hờn dỗi nói: [Buổi chiều thả lại một câu sinh nhật cậu rồi đi mất biệt, tối nay cậu để cho cậu ấy ngủ sớm một chút đó, ngày mai đừng có tới muộn, tớ còn chờ họp!]

Lâm Anh Đào trả lời: [Cậu nói với anh ấy, nói với tớ làm gì. ]

Thái Phương Nguyên nhắn lại: [Cậu ấy ngủ mấy giờ chẳng phải đều do cậu quyết định sao!]

Lâm Anh Đào siết điện thoại.

Cô gửi icon Ultraman điên cuồng đánh tiểu quái thú qua, đổi lấy con thỏ dập dờn phơi phới.

Váy nhỏ hồng ngọc tủy đỏ rực, dưới ánh sáng của ngọn đèn đầu giường phản xạ ra muôn màu sắc lấp lánh. Lâm Anh Đào cúi đầu xuống, những lọn tóc lòa xòa buông rủ lần lượt được vén ra sau tai, để lộ ra đôi khuyên nhỏ không ngừng đung đưa.

Tưởng Kiều Tây dựa vào đầu giường ôm cô, đau lòng hôn hai gò má cô, rồi lại vuốt ve suối tóc dài mềm mại: “Có đau không?” Anh hỏi.

Anh Đào lắc đầu, dồn hết tâm trí hôn anh, không còn nghĩ tới bất cứ điều gì khác.

*

Sau khi kết thúc cuộc họp ở Thượng Hải, Tưởng Kiều Tây và Thái Phương Nguyên hẹn nhau ăn một bữa cơm trước khi anh trở lại Hồng Kông.

Giữa chừng Đỗ Thượng cũng bị gọi tới. Tưởng Kiều Tây ngồi trên bàn cơm hút thuốc, ở Thượng Hải không cấm hút thuốc nghiêm ngặt như Hồng Kông, nhưng đoán chừng tương lai cũng sẽ ban hành lệnh cấm chặt chẽ hơn.

Vừa nhìn thấy Đỗ Thượng đến, Tưởng Kiều Tây liền mỉm cười, gật đầu chào hắn. Bốn năm không gặp, đột nhiên thấy sát thần mặt lạnh Tưởng Kiều Tây cười với mình thân thiện như vậy, Đỗ Thượng cười đến mặt mũi cứng quèo: “Lâu, lâu lắm không gặp, Tưởng Kiều Tây, cậu… từ Hồng Kông về, không ghé qua Tỉnh Thành một chút sao? Cậu tết nhất cũng không về Tỉnh Thành.”

Tưởng Kiều Tây cười: “Đợi sau này tốt nghiệp xong rồi về.”

Đỗ Thượng ngồi xuống, oán thầm trong bụng: Đúng rồi, suốt ngày để cho Anh Đào đi tìm nhà ngươi, đúng là không biết xấu hổ mà.

Thái Phương Nguyên vẫn đang tiếp tục nói chuyện ba hắn nhìn trúng một ngôi nhà nằm trên sườn núi phía đông Tỉnh Thành, thiên nhiên thơ mộng, phong cảnh hữu tình.

Đỗ Thượng hỏi: “Cậu chuẩn bị mua biệt thự hả?”

Thái Phương Nguyên cười đến uyển chuyển, tay gõ gõ mặt bàn: “Chuyện này chẳng phải vẫn trong kế hoạch sao, để cho ông cụ nhà chúng ta phấn khởi.”

Hắn lại hỏi Tưởng Kiều Tây: “Cậu thì sao, tốt nghiệp xong trở về, tính ở Bắc Kinh hay về lại Tỉnh Thành hay đi đâu?”

Tưởng Kiều Tây khảy tàn thuốc vào gạt tàn: “Chuyện này để lãnh đạo nhỏ nhà bọn tớ quyết định.”

Đỗ Thượng đứng bên đường, chờ cho Tưởng Kiều Tây lên taxi rời đi rồi, hắn mới bĩu môi nói với Thái Phương Nguyên: “Cái gì… đùa hả!” Anh Đào còn chưa có kết hôn với cậu ta đâu đấy, cậu nhìn cậu ta đắc ý chưa kìa, kêu cái gì ‘lãnh đạo’ cơ đấy!”

Thái Phương Nguyên đút hai tay trong túi quần, từ từ quay đầu qua nhìn hắn bằng ánh mắt cá chết xa xăm.

Chiếc taxi tiếp theo tấp vào, Thái Phương Nguyên ngồi phía trước. Đỗ Thượng vừa đun đầu ngồi xuống, điện thoại di động bỗng reo lên, hắn bắt máy: “Hey! Vợ! Anh đây, anh đang ở chỗ khách sạn quốc tế — em muốn ăn cái gì, bánh Palmier sao? Em chờ anh nha để anh đi mua — sư phụ tài xế, phiền chú cho xe dừng lại một chút!”

Nozomi Sasaki

"mynhanxinhnhatnhatbandiennoiydephuthon_7734488"Sò đỏ

"sòBánh Palmier

"che-bien-banh-palmier-0fd825"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui