Anh Đào Hổ Phách

Tưởng Kiều Tây là một người hờ hững, lạnh lùng. Cơ hồ tất cả những ai đã từng gặp qua cậu, tiếp xúc với cậu đều nói như vậy.

Trong mắt cậu không có gì không bỏ xuống được, bất luận là ba mẹ gần gũi nhất hay những người bạn thân thiết cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đều chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cậu.

Cậu mỗi ngày đi sớm về trễ, ngồi xe riêng của ba mình, có tài xế đưa đón, đến một câu cậu cũng không hé môi với tài xế. Vào học, tan trường, Sầm Tiểu Mạn và Phí Lâm Cách luôn đi theo bên cạnh, cậu cũng rất ít khi để ý bọn họ nói chuyện gì. Cậu hoặc là đọc sách toán, nghiên cứu bài tập mới, hoặc ngước mắt nhìn những con chim ghé đậu trên ngọn cây trong khoảnh khắc ngắn ngủi ngoài cửa sổ, thoáng ngây người.

Từ nhỏ cậu chính là như vậy, những người ở bên cạnh cậu đều đã quen. Ở trong tòa nhà Tiểu Bạch Lầu của trường trung học phổ thông Thực Nghiệm đông nghịt các thành viên của đội tuyển, thỉnh thoảng mệt mỏi với việc học, bọn họ ngồi ngoài hành lang thảo luận với nhau về bộ phim vừa xem gần đây, tranh luận nổ ra, không ai nhường ai. Có khi cả đám túm tụm quanh ‘Đề thi’ trên bảng, bọn họ tự ra đề thách đố lẫn nhau, mỗi người một ý tưởng mới, cãi nhau túi bụi, khiến cho mọi người đi qua đều tấp vào nhìn.      

Tưởng Kiều Tây ngồi một mình ở cái bàn trong góc của cậu, tựa hồ ngăn cách với hết thảy mọi thứ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Những lúc cậu học, chính là trời sụp xuống cậu cũng không nghe thấy.

Vì vậy, mỗi khi có người hỏi Sầm Tiểu Mạn: “Tiểu Mạn, sao Tưởng Kiều Tây không để ý gì tới cậu hết vậy, tớ thấy cậu ấy ngay cả cậu cũng không nhìn tới.”

Sầm Tiểu Mạn luôn giải thích thay cho cậu: “Tưởng Kiều Tây khi học rất tập trung, thiên tài đều như vậy.”

Thời gian học tập và nghỉ ngơi của Tưởng Kiều Tây rất quy luật, có thể nói mười lăm năm như một ngày. Mỗi ngày cậu đến trường thật sớm, quẹt thẻ vào tòa nhà tự học Tiểu Bạch Lầu, ngồi xuống làm bài đọc sách, bầu trời bên ngoài cửa sổ dần sáng, Tưởng Kiều Tây hoàn toàn không hay biết. Giáo viên chủ nhiệm lập cho cậu một thời khóa biểu riêng, những tiết cần phải có mặt cậu sẽ trở về lớp, học xong lại quay trở lại Tiểu Bạch Lầu tự học. Buổi trưa cậu ăn cơm ngay tại căn tin ở đây, sau đó nằm sấp trên bàn ngủ trưa, không có bất kỳ ai có thể làm phiền.

Cậu không có thú vui gì đặc biệt, không chơi game, hiếm khi xem sách báo giải trí, ti vi, tạp kỹ, phim hoạt hình, thể thao… Những thứ mà học sinh lớp mười thích xem, cậu đều rất ít tiếp xúc. Phí Lâm Cách và Sầm Tiểu Mạn cũng không chủ động đề cập tới những thứ đó với cậu. Thỉnh thoảng mọi người không nhìn thấy cậu trong phòng tự học ở Tiểu Bạch Lầu, thì hơn phân nửa là cậu đi lên sân thượng.

Sau mười phút, cậu quay lại với mùi khói thuốc nhàn nhạt ám trên đồng phục, lại ngồi xuống tiếp tục học.

Thật khó để nói Tưởng Kiều Tây dốc hết thời gian và sức lực vào những con số như vậy là vì thực sự đam mê toán học, hay vì cậu đã đặt cược toàn bộ những gì mình có vào cuộc thi toán. Cậu không chỉ muốn giành chiến thắng, mà cậu còn muốn giành được ‘thứ nhất’, cậu muốn chứng minh Tưởng Kiều Tây là duy nhất là độc nhất vô nhị, cho dù là anh ruột cũng không thể đánh đồng so sánh.

Phí Lâm Cách luôn cảm thấy Tưởng Kiều Tây không cần phải học đến vậy vẫn có thể đạt được kết quả tốt. Bởi vì Tưởng Kiều Tây thật sự thông minh đến nghịch lẽ trời. Cậu rõ ràng suốt ngày chỉ học toán, hoàn toàn học lệch, lại có thể học bổ sung đầy đủ những môn khác chỉ với chút thời gian lên lớp ít ỏi như xuất quỷ nhập thần. Kỳ thi giữa học kỳ lớp mười, danh sách tổng kết điểm đưa xuống, Tưởng Kiều Tây lại là người đứng đầu khối, căn bản không nói đạo lý.

Tưởng Kiều Tây cũng không quan tâm đến thứ hạng của mọi người, cậu chỉ liếc nhìn điểm của mình một cái rồi lại quay về Tiểu Bạch Lầu tự học. Lúc gần đến giờ ra về, Phí Lâm Cách tức giận bất bình, ngồi trong phòng tự học nói với người bên cạnh: “Con bà nó, tớ làm bài tốt như vậy không ngờ lại bị một đứa nhà quê tới từ cái xứ tít mù cú đứng trên đầu!”

“Cái gì mà nhà quê tít mù cú, Phí Lâm Cách cậu nói ai vậy?”

“Lâm Kỳ Nhạc, cái tên đứng thứ ba mươi sáu trong bảng tổng xếp hạng đó.” Phí Lâm Cách làu bàu chửi thầm trong miệng. Hắn vốn nghĩ mình có thể lọt vào tốp ba mươi, như vậy ba mẹ sẽ dẫn hắn đi Hawaii chơi trong kỳ nghỉ đông. Phí Lâm Cách bực dọc nhấn đuôi bút bi xuống bàn, mở sách ra, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tưởng Kiều Tây, phát hiện Tưởng Kiều Tây không hề bị làm phiền, Phí Lâm Cách nhỏ giọng nói: “Không biết xấu hổ hay sao chứ, không ngờ lại vào trung học Thực nghiệm, người gì đâu mà bám dính như kẹo cao su, không có cách nào gỡ ra được.”

Tan học, Sầm Tiểu Mạn đi đến Tiểu Bạch Lầu tìm Tưởng Kiều Tây và Phí Lâm Cách cùng đi về. Tưởng Kiều Tây ngồi ở chỗ của mình thu dọn sách vở, cậu đeo chiếc cặp da hình vuông màu đen, cầm mấy tờ bài thi, tài liệu học buổi tối và mấy cây bút.

“Cậu có bảng xếp hạng kỳ thi vừa rồi không?”

Hôm nay, người đến đón ba bọn họ đi ăn cơm rồi đưa đến lớp học thêm là ba của Phí Lâm Cách. Ba Phí ngồi lái xe phía trước, ông ấy vỗ cái đầu quả dưa của Phí Lâm Cách, an ủi con trai bảo bối nhà mình, bảo hạng ba mươi bảy cũng rất giỏi, Hawaii, thích thì đi thôi.

Tưởng Kiều Tây ngồi ở ghế sau, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi Sầm Tiểu Mạn.


Sầm Tiểu Mạn liếc nhìn cậu một cái, có lẽ không ngờ cậu lại chủ động nói chuyện với mình, cô ấy lấy bảng tổng kết điểm trong cặp ra: “Cậu lại đứng đầu khối.”

Sắc trời chuyển tối, Tưởng Kiều Tây mở tờ giấy chi chít những con chữ ra, cậu nương theo những tia nắng còn sót lại cuối ngày hắt qua cửa kính, nhìn thấy rõ rành ba chữ ‘Lâm Kỳ Nhạc’, nằm cách mười mấy xăng ti mét bên dưới ‘Tưởng Kiều Tây’. 

Xe tiến về phía trước, mang theo ba chữ ‘Lâm Kỳ Nhạc’ tròng trành trong mắt cậu.

*

Tưởng Kiều Tây đứng trên rìa tầng thượng Tiểu Bạch Lầu, cậu dõi mắt nhìn xuống dưới. Mùa thu, gió về lồng lộng, đồng phục trên người bị thổi bay phần phật dán vào hông vào vai cậu.

Tưởng Kiều Tây đôi khi cảm giác đây chính là vòng tay ‘mẹ’ thực sự đang ôm cậu.

Nhưng ‘mẹ’ thực sự là ai, ‘mẹ’ thuộc về cậu đang ở nơi nào?

Là gió bao lấy cậu, là mây khi tụ khi tan che phủ trên đầu cậu, là đất, là núi, là sông, là không khí hư vô mịt mờ — người chết đi rồi, hòa vào đất, có cùng chung một mái nhà một cuộc đời.

Nhìn từ góc độ này, cậu và người khác bình đẳng công bằng.

Tưởng Kiều Tây có đôi khi nghĩ không ra: Người rõ ràng đã chết rồi, nhưng vẫn còn sống.

Mà có người đang sống, còn không bằng chết đi.

Tưởng Kiều Tây ngồi ở ghế phía sau Lương Hồng Phi, Tưởng Chính đổi xe mới, trong xe có mùi formaldehyde. Tưởng Kiều Tây hạ cửa sổ xuống một nửa, trên tay cầm bút, để không phải nghe Lương Hồng Phi nói, cậu luôn vờ như đang đọc sách, học bài.

Phân hiệu phía Nam ở đâu?

Tưởng Kiều Tây ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giờ ra chơi, Sầm Tiểu Mạn tách khỏi nhóm bạn nữ của mình, đi tới bàn của Tưởng Kiều Tây. Mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn bọn họ.

Rõ ràng chỉ là nam sinh và nữ sinh nói chuyện với nhau, nhưng một khi liên quan đến Tưởng Kiều Tây, tựa hồ đều biến thành mối hiềm nghi ‘yêu sớm’.

Khuôn mặt Sầm Tiểu Mạn thoáng ửng đỏ, cô ấy hỏi Tưởng Kiều Tây: “Cậu có còn nhớ nữ sinh ở nông thôn đã viết thư cho cậu hồi học cấp hai không?”

Tưởng Kiều Tây nói: “Ai cơ?”

Sầm Tiểu Mạn quay đầu liếc nhìn nhóm bạn của mình một cái, cô ấy lắc đầu nói: “Nhất định là cậu không nhớ rồi, thôi, không có gì.”


Bất luận cậu nói gì với Sầm Tiểu Mạn hay Phí Lâm Cách, dường như chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai tất cả mọi người.

Có lẽ mọi người đều cho rằng Tưởng Kiều Tây chỉ nhất mực tập trung vào việc học, vì vậy hoàn toàn không biết gì. Rất nhiều phiên bản về truyền thuyết học thần đẹp trai nhất trường lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.

Sầm Tiểu Mạn nhờ Tưởng Kiều Tây giới thiệu cho cô ấy một quyển sách phổ cập khoa học, Tưởng Kiều Tây cầm đại quyển ‘One, Two, Three… Infinity’ trên bàn do một người khác tặng cậu còn chưa xem qua cho cô ấy mượn.

Đến tuần sau, lớp của Tưởng Kiều Tây phải học thực hành ở phòng thí nghiệm. Cậu đứng xếp hàng trên hành lang, nhìn thấy lớp bên cạnh đi ra khỏi phòng thí nghiệm, rất nhiều nữ sinh trên tay đều cầm quyển sách này, giống như cầm giấy báo dự thi.

Cảnh tượng đích thực quái lạ. Tưởng Kiều Tây phát hiện các cô ấy đang nhìn cậu, cậu hạ tầm mắt xuống đất.

Vì luyện thi Olympic, Tưởng Kiều Tây hiếm khi tham gia các hoạt động trong lớp. Cậu nghỉ học cũng không cần phải xin phép. Cậu ngồi trong Tiểu Bạch Lầu, trời còn chưa sáng, nơi này yên tĩnh vô cùng. Cậu thích một mình một bàn, một mình trong phòng tự học, bên tai không có những âm thanh ồn ào cãi vã khiến cậu phiền lòng kia.

Cậu đeo tai nghe nghe TOEFL, đôi khi cảm thấy mệt, cậu ấn nút ipod, mở một bài hát lên nghe.

Là bài hát của nữ ca sĩ mới ra mắt năm 2000.

‘Tưởng Kiều Tây…’

Cô phảng phất xuất hiện sau lưng cậu, mơ hồ như ảo ảnh, xuất hiện trong cuộc sống chết lặng ngày qua ngày của Tưởng Kiều Tây. Cô gầy hơn trước, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, chiếc cằm nhỏ, đôi mắt dòm cậu càng có vẻ to hơn. Cô đeo cặp, mặc đồng phục đỏ trắng, đồng phục vừa vặn, trông dễ thương đáng yêu vô cùng.  

Nhưng trên gương mặt cô không có nụ cười. Cô nhìn cậu bằng ánh mắt bất an sợ hãi, chuyển động hoảng loạn bất định. Tất cả mọi người đều hằn học buông lời giễu cợt khinh thường. Cái nhà tù mà Tưởng Kiều Tây đang ở đã dọa cô khiếp hãi bỏ chạy.

Tưởng Kiều Tây đứng giữa Sầm Tiểu Mạn và Phí Lâm Cách, cậu trơ mắt nhìn Dư Tiều và Đỗ Thượng đuổi theo cô, dường như có thứ gì đó xé toạc trái tim cậu, mà cậu chỉ có thể đứng bất động tại chỗ.

Sầm Tiểu Mạn nói: “Bọn mình mau đi thôi, dì Lương đang ở bên kia nhìn bọn mình…”    

Đôi khi, Tưởng Kiều Tây tình cờ chạm mặt mấy người Thái Phương Nguyên và Dư Tiều, Đỗ Thượng trên hành lang trường trung học Thực nghiệm. Cậu và bọn họ không học cùng một lớp, cho dù ánh mắt có đối diện nhau, cậu cũng không cùng bọn họ nói chuyện.

Thỉnh thoảng Thái Phương Nguyên nhắn tin cho cậu, xem như vẫn duy trì quan hệ qua lại. Đỗ Thượng không thích cậu, Dư Tiều, càng không cần phải nói có điểm gì giao nhau.

Đôi khi Lương Hồng Phi hỏi: “Mấy đứa trẻ Quần Sơn kia còn tìm con không?”

Tưởng Chính không vui sửa lại: “Đều là con em của tập đoàn, cái gì Quần Sơn này Quần Sơn nọ.”

Lời nói của Lương Hồng Phi chứa đựng đầy ẩn ý, bà hỏi Tưởng Kiều Tây: “Còn không?”


Lương Hồng Phi kiêng kị hết thảy những gì liên quan tới Quần Sơn như tránh bệnh truyền nhiễm. Con trai ưu tú của bà, ‘Mộng Sơ’ của bà, tuyệt đối không thể gặp phải bất kỳ chướng ngại vật gì trên đường, ví dụ như ‘yêu sớm’. Bất kỳ sự phản nghịch nổi loạn nào Tưởng Kiều Tây từng biểu hiện, trong mắt Lương Hồng Phi đều là tội lỗi của ‘Quần Sơn’ và con bé ‘Lâm Kỳ Nhạc’ kia.

Sau đó, Tưởng Kiều Tây nhận được lá thư thứ hai của Lâm Kỳ Nhạc.

Trong thư cô nói, cô không có viết thư tình cho cậu.

‘Tớ không phải là người như bọn họ nói, tớ không thích cậu, tớ cũng không bám lấy cậu, Tưởng Thuần Lư cũng không có liên quan gì với cậu, tớ chỉ là vẽ cho cậu xem mà thôi.’

 ‘Tớ đến Tỉnh Thành không phải để tìm cậu, tớ tìm Dư Tiều và Đỗ Thượng bọn họ, tình cờ chạm mặt cậu. Sau này tớ sẽ không viết thư, không gọi điện thoại cho cậu, không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu nữa…’

Dưới ánh nhìn lom lom của Phí Lâm Cách, Tưởng Kiều Tây đọc xong lá thư này. Cậu vo lá thư lại, nắm trong lòng bàn tay, giống như nắm một khối giấy vụn vô nghĩa, giống như sẽ ném đi tức khắc.

Cậu không còn một chút sức lực nào, cứ như vậy ngồi xuống ghế.

Anh họ đúng giờ gọi điện thoại, tựa như sợ nếu không gọi đúng giờ, sẽ không bao giờ còn gọi được cho đứa em họ Tưởng Kiều Tây này nữa.

“Có phải em gái Tiểu Lâm đến tìm em không?” Anh họ trêu.

Nhưng Tưởng Kiều Tây không cười nổi.

“Chắc là không phải.” Cậu nói.

Anh họ trầm ngâm giây lát: “Vẫn còn cơ hội học cùng trường, vẫn còn có thể làm bạn tốt.”

Bạn tốt con mẹ nó.

Tưởng Kiều Tây nghĩ.

Nếu nói có bất kỳ điều gì tốt, thì đó là Lâm Kỳ Nhạc đã không thực sự xuất hiện trước mặt Lương Hồng Phi.

“Kiều Tây.” Anh họ nói: “Tâm tư của em quá sâu kín, em suy nghĩ gì, không thể nói với anh được sao?”

Tưởng Kiều Tây ngồi xổm xuống sân thượng Tiểu Bạch Lầu. Cậu nhìn bầu trời rộng lớn gần ngay trên đỉnh đầu, cậu muốn lao ra khỏi cổng trường ngay tức khắc, bắt xe đi phân hiệu phía Nam, cậu muốn nhìn thấy Lâm Kỳ Nhạc.

“Em có người mẹ như một người điên.” Tưởng Kiều Tây nói.

Anh họ bất đắc dĩ gọi: “Kiều Tây.”

Tưởng Kiều Tây đẩy cánh cửa sân thượng ra. Cậu nhìn thấy Sầm Tiểu Mạn đứng sau cánh cửa, đang nói chuyện với cậu đàn anh lớp mười hai bán thuốc lá.

Sầm Tiểu Mạn quay đầu, cười nói: “Cậu lại vừa gọi điện thoại cho Hồng Kông à.”

Cô ấy chỉ là một kẻ ngốc, tự cho là cô gái nhỏ quan tâm cậu.


Tưởng Kiều Tây lướt qua cô ấy, đi xuống lầu.

Đài phát thanh của trường đôi khi cũng phát những ca khúc của Tôn Yến Tư. Tưởng Kiều Tây đang làm bài, ngòi bút khựng lại, ngước mặt lắng nghe một hồi lâu.

Cậu bước xuống cầu thang, nghe thấy ở bên dưới có người nói, Tưởng Kiều Tây thích con gái tóc ngắn: “Giống như Tôn Yến Tư.”

Tuyệt nhiên không có ai hiểu được. Không có ai.

Tưởng Kiều Tây sống trong một thế giới đầy rẫy những hiểu lầm, tự cho là đúng. Mỗi người tự giải thích mọi thứ theo sáng kiến của riêng họ.

Mấy người bạn trong đội tuyển hỏi, Tưởng Kiều Tây, rốt cuộc cậu làm thế nào có thể học từ sáng sớm đến tối mịt từ ngày này sang ngày khác mà không biết ngán ngẫm, làm thế nào có thể lấy việc làm bài làm thú tiêu khiển.

Tưởng Kiều Tây nghĩ, có lẽ bởi vì cậu rất khó cảm nhận được niềm vui.

Phí Lâm Cách lập tức trả lời thay cậu: “Đối với Tưởng Kiều Tây mà nói, giải mấy bài tập hóc búa sảng khoái hơn mấy trò giải trí khác nhiều!” Hắn quay đầu lại cười hỏi: “Có phải vậy không!”

Tưởng Kiều Tây cũng không phủ nhận.

Nhưng cậu cũng không cho rằng, giải được một bài tập hóc búa, chính là điều vui vẻ nhất trong cuộc đời Tưởng Kiều Tây cậu.

Gần cuối học kỳ, trên bảng tuyên dương của trường Trung học Thực nghiệm dán thông báo.

Hơn một trăm học sinh của trường đã vượt qua kỳ thi tuyển chọn cấp tỉnh, chính thức tiến vào vòng bán kết cuộc thi toán học. Trong đó, học sinh Tưởng Kiều Tây lớp mười một B21 đã giành được giải nhất toàn tỉnh, được đặc biệt tuyên dương.

Tưởng Kiều Tây và mấy đàn anh đàn chị lớp mười hai được lọt vào vòng bán kết đứng trước bàn làm việc của thầy hiệu trưởng. Cậu nghe thấy thầy hiệu trưởng đang nói chuyện điện thoại với thầy hiệu trưởng ở phân hiệu phía nam, chia sẻ tin vui cho nhau. Thầy hiệu trưởng nói trong điện thoại: “Tốt, tốt, tôi đã xem danh sách học sinh lớp mười một xin chuyển về trụ sở chính.”

Tưởng Kiều Tây không ôm ấp bất kỳ niềm hy vọng nào.

Ngày thi cuối cùng hôm đó, Tưởng Kiều Tây cầm phiếu báo danh của mình đi vào phòng thi ghi trên phiếu.

Cậu ngồi xuống, đặt bút sang một bên, định tranh thủ chợp mắt một lúc trước khi giờ thi bắt đầu.

Có người hắng giọng gọi cậu ở đằng sau.

“Tưởng Kiều Tây!” Là Thái Phương Nguyên.

Tưởng Kiều Tây quay phắt đầu lại. Giữa phòng thi hết thảy đều là người xa lạ, cậu nghe thấy Thái Phương Nguyên nói: “Lâm Anh Đào sắp chuyển về trụ sở chính rồi!”

“Thi xong mọi người cùng nhau ăn cơm, cậu đến không?”

Tưởng Kiều Tây như thường lệ ngồi vào trong xe của Lương Hồng Phi, cậu đến lớp học thêm buổi tối. Đêm đã dày, hàng ngàn gia đình đang ngồi quây quần bên bàn ăn cùng nhau ăn cơm. Tưởng Kiều Tây ngồi bên cạnh Sầm Tiểu Mạn, từ đầu tới cuối cậu không nghe lọt được một chữ nào, nhưng cậu hờ hững thản nhiên vờ như không có gì. Mặc dù còn chưa được nhìn thấy gương mặt cô, cậu vẫn có thể hình dung ra dáng vẻ cô.

Cậu là một kẻ vượt ngục, cậu không biết sẽ phải đối mặt với những gì khi trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận