Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Sở Dư lắc đầu, âm thanh mềm mại, "Đừng để Cố Tiểu Nhị nghe được lời này." Rõ ràng là bọn họ đang trêu chọc cô, "Thật ra cậu ấy rất ngây thơ, không thích bị người khác trêu như thế đâu, khéo lại nổi giận đấy."

Cô cười nhẹ, trong ánh mắt của mấy thanh niên này hiện lên tia yêu thích, có đôi câu nên nói sao đây, nhất là ở thoáng dịu dàng hiện lên ấy, có điều mấy anh em cũng không ngẩn ngơ, tiếp tục công việc phò tá, thề son sắt, "Sao thế được, anh tôi mà nghe được tin tức cùng với cậu thì chắc chắn..." vui thấu trời luôn.

Sau đó liền nghe thấy cô nói một câu.

"Hai ngày trước cậu ấy còn nghiêm túc nói với tôi là đừng có hiểu lầm."

...

"Ha! Ha ha ha!"Gió lạnh thổi qua từng cơn, mọi người đều cứng mồm, không biết phải nói gì.

Ánh mắt Tôn Hạo Quảng chợt lóe lên, "Anh... anh... anh ấy chỉ hơi làm cao xíu thôi, cậu còn không hiểu anh tôi sao, anh tôi quen được nuông chiều rồi, chắc là nhất thời lỡ miệng mà thôi."

Mấy người kia vụng trộm tặng cho Tôn Hạo Quảng 1 cái like.

Sở Dư nhìn bọn họ một lúc, đuôi mắt cong cong, "Vậy à?"

Cô cười cười, đánh bài, "Ba vạn."

Rõ ràng là không tin lý do này mà, giữ vững ý kiến của mình, hơn nữa lại không muốn tiếp tục dây dưa với chủ đề này.

Lời đều đã nói hết rồi, cứ tiếp tục dây dưa thì sẽ rất xấu hổ, sợ không khí quá yên tĩnh, mấy người bọn họ sáng suốt chuyển đề tài.

Chủ yếu là anh của bọn họ thôi... đã làm đến thế rồi... còn muốn nói gì nữa?

—— Tự mình giết mình, có quỳ cũng phải làm cho xong.

Làm sao bây giờ, bọn họ cũng hết hi vọng rồi!

Chưa được hai phút, Sở Dư đi WC.

"Cố...Thần?" Cô bình tĩnh lui về sau, nhìn thấy chàng trai đang tựa đầu vào tường, có chút khó hiểu.

Nhanh như chớp, chàng trai ấy đứng thẳng người dậy, quay đầu dựa vào tường, vẻ mặt cau có, "Sao lại ra đây?"

Sở Dư đứng im nhìn cậu, lần đầu tiên không dám chủ động nhắc đến vấn đề khiến người khác sẽ xấu hổ thế này.

"Có chuyện muốn nói." Cô đáp.

"Chuyện gì?" Chàng trai hừ một tiếng, nhăn mày hất cằm, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ như kiểu "cậu nhìn nhầm rồi, tiểu gia đẹp trai nhất thiên hạ làm sao có thể là tiểu gia được".

Đàn ông sao... sao có thể hối hận khi gặp trở ngại chứ.

Nhưng mà, vành tai lại đỏ cả lên.

Sở Dư nhìn vành tai cậu, khóe miệng cong cong, nhẹ nhàng nói, "Không có chuyện gì."

Nói xong liền xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

... Chắc không phải bị bệnh gì chứ.

Lại bị thiếu niên chắn lại.

Sở Dư quay lại, nhướn mắt nhìn anh.

Có chuyện gì? Cô còn phải đi vệ sinh nữa.

Dưới ánh mắt thúc giục của cô, Cố Thần hít một hơi rồi nói, "Tôi muốn hỏi cậu... tôi có thể"... có thể... thu lại lời nói của mình được không?

Thật ra lúc ấy cậu không muốn nói như thế đâu.

—— Nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, lỡ nhảy vào chậu lửa.

Giọng nói của cậu ngày càng nhỏ, nói đến vế sau liền tắt tiếng, Sở Dư chỉ nghe được một đoạn, bất đắc dĩ hỏi lại, "Cậu nói cái gì?"

Gần đây giọng của Cố Tiểu Nhị càng lúc càng nhỏ.

"Tôi nói!" Cố Thần bỗng nhiên cao giọng, "Tôi có thể..."

Nhìn thấy ánh mắt của Sở Dư, cậu nhắm mắt, nói hết một hơi.

"Mượn khăn giấy của cậu không?"

...

Sở Dư:...

Phì... Cô không nhịn được mà phì cười, không thể nào nhịn nổi, đặc biệt khi nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Cố Thần, dáng vẻ Cố ngây thơ lại log in.

"Đủ chưa?"

Sở Dư lấy một bịch khăn ướt ra, vừa cười vừa đưa cho cậu, cứ có cảm giác hôm nay Cố Thần khao cô một trận cười ấy.

Sao, sao lại đáng yêu thế chứ.

"Đủ rồi." Cố Thần nhận lấy, cúi đầu nhìn bịch khăn giấy trong tay, vẻ mặt lạnh lùng.

Đến khi cô đi rồi, thiếu niên lập tức nhìn thẳng vào bức tường, vài giây sau.

—— Tiếng "bùm" vang lên.

A, đây chắc chắn không phải là cậu.

...

Bốn người ngồi trên bàn mạt chược nhìn Cố Thần bước vào, vẻ mặt không nói gì.

Quả thật...

Sau đó nhìn thấy sắc mặt của Cố Thần, sao lại cảm thấy có vẻ... đời không còn gì lưu luyến thế này??

Hình như nghĩ đến điều gì đó, Tôn Hạo Quảng cẩn thận mở miệng hỏi, "Nhị ca, anh nghe thấy tụi em nói rồi hả?"

Cố Thần quay đầu, liếc cậu một cái, dáng vẻ lười trả lời.

Tôn Hạo Quảng lập tức liền hiểu, thế là im lặng thắp cho anh một cây nến.

"Vậy thì," Cậu không dám cười, "Về sau Nhị ca biểu hiện tốt một tí, Sở Dư thông minh như thế, chắc chắn sẽ tin thôi."

"Đúng đúng," Trần Thuật cũng gật đầu nhịn cười, "Anh của em đẹp trai như thế, sao lại không có người thích cho được."

Làm sao bây giờ? Khó khăn lắm mới được thấy trò cười của Cố Thần, thật không nhịn cười nổi mà.

Cố Thần híp mắt nhìn chằm chằm hai người, nhìn đến khi khóe miệng họ cứng đờ mới dời tầm mắt.

Hoàn toàn không có tâm tình so đo.

Nếu như có cỗ máy thời gian thì tốt quá rồi.

Rõ ràng mấy anh em cũng phát hiện tâm trạng của cậu không tốt lắm, đưa mắt nhìn nhau, ra hiệu an phận một chút.

Mãi đến lúc ăn cơm

"Sao lại không ăn đồ ăn?" Sở Dư cong môi, nói rồi cô liền đổi đũa, gắp cho cậu một miếng sườn heo, nhỏ nhẹ nói.

"Được rồi, lúc ấy tôi không nên cười cậu, là lỗi của tôi."

Lúc cô quay về đã phát hiện tâm trạng Cố Thần không được tốt, nhớ đến kinh nghiệm cậu giận dỗi mấy ngày không thèm để ý đến cô, lại cảm thấy buồn cười.

Cố Thần còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thấy miếng sườn được gắp vào chén mình, và ánh mắt ấy đang đặt trên người mình, bỗng giật mình.

Khóe miệng cậu không nhịn được cong lên, cảm xúc trong mắt tăng vọt, hất hất cằm.

"Tôi là người nhỏ nhen vậy ư?"

Mấy anh em:...

Sở Dư vuốt vuốt tóc, khẽ lắc đầu, "Không phải."

Cậu nóng tính, nhưng lại không thù dai, chỉ là hơi trẻ con mà thôi.

Mấy anh em:... Bọn họ nhìn thấy chính là Cố Thần giả mạo.

"Ừ." Cố Thần cầm đũa, mặc kệ ánh nhìn, gắp cho Sở Dư một miếng cô thích, vành tai hơi đỏ, giọng điệu kiêu căng, "Có qua có lại."

—— Món Sở Tiểu Dư gắp cho cậu là món sườn cậu thích ăn, thật ra cô vẫn để ý đến cậu.

Cậu nói rồi cặm cụi gặm sườn, khóe miệng nở nụ cười, cậu rất muốn đối tốt với Sở Tiểu Dư thêm chút nữa, nhìn cô ốm yếu như thế, bình thường cứ nghĩ cậu đã cố sức lắm rồi... ông đây thích bảo vệ cái yếu, vẫn nên gách vác thêm một tẹo.

Ừ, sau khi kết hôn rồi... bát để cậu rửa là được.

Trần Thuật và Tôn Hạo Quảng nhìn Cố Thần đang cúi đầu cười khúc khích, liếc nhìn nhau, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Thật không muốn thừa nhận, người chỉ vì một miếng sườn mà để não bay đi đâu mất rồi... Anh của cậu bình thường hung thần ác sát, cứ có cảm giác con hổ vừa được sờ đầu... bỗng chốc tự động lăn lộn làm nũng.

—— Thật là ngứa mắt.

[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia 13]

Cố Tiểu Gia: Đàn ông sao có thể hối hận!

Cố Tiểu Gia gặp trở ngại: Oa oa! Tôi hối hận rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui