Quá trình quay phim của đoàn phim diễn ra thuận lợi.
Trong khoảng thời gian này, Lại Khải Toàn chuẩn bị thi đại học, và chào đón cậu là một bước ngoặt mới trong cuộc đời.
Hôm nay cậu cũng như thường ngày đều đi tự học.
Lúc chuông báo tiết đầu tiên vang lên, giáo viên chủ nhiệm lớp đi cùng với một người đàn ông trông khoảng 30 tuổi đến.
Vừa vào cửa, giáo viên liền chỉ vào cậu ta rồi nói: “Đây là Lại Khải Toàn – người mà ngài muốn tìm.”
Rồi cô hướng về phía Khải Toàn vẫy vẫy tay: “Em ra đây một chút, có người đến tìm em này.”
Lại Khải Toàn hoang mang nhìn thoáng qua chủ nhiệm rồi lại nhìn nhìn người đàn ông kia.
Cậu khẳng định rằng bản thân không quen biết người kia, nhưng theo giáo viên chủ nhiệm thì đó không phải người xấu.
Thế nên cậu nghe lời, đứng lên.
Tất cả bạn học đều chăm chú nhìn theo.
Vừa ra khỏi cửa, vẻ mặt cau có thường ngày của giáo viên chủ nhiệm đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt tươi cười, sáng lạn, vui vẻ tột cùng.
Cậu còn nhìn thấy răng hàm qua nụ cười đó.
“Cô tìm em có việc gì không ạ?”
Lại Khải Toàn ngoan ngoãn đứng ở cừa, nhe răng cười với hai người kia.
Nhin thấy một thanh niên tuấn tú, đẹp trai như thế khiến người đàn ông kia có chút ngạc nhiên.
Nhìn quanh Lại Khải Toàn đánh giá mấy lượt, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
“Chào cậu bé, tôi là Phùng Siêu.
Có thể cậu không biết tôi nên tôi sẽ giới thiệu một chút.
Tôi là người đại diện cho Tổ Phàm lão sư.
Hôm nay tôi tới đây là bởi vì Tổ Phàm lão sư nhìn trúng tài năng của cậu, muốn cùng cậu hợp tác.”
“Ồ.”
Lại Khải Toàn vẫn còn mơ màng, căn bản không chú ý đến đối phương đang nói gì, chờ đến khi cậu phản ứng thì thiếu chút nữa đã cắn trúng lưỡi.
Cậu mở to hai mắt nhìn, kích động nắm lấy cánh tay của Phùng Siêu, cao giọng hỏi: “Ai? Ông nói ai? Tổ Phàm lão sư? Tôi vừa mới nghe ông nhắc đến Tổ Phàm lão sư có đúng không?”
Phùng Siêu nhìn cậu thiếu niên tràn ngập sức sống, không nhịn được cười ha ha, vỗ vỗ tay hắn, gật đầu: “Đúng vậy.
Chính là Tổ Phàm lão sư, anh ta đã nghe CD hồi trước của cậu.
Đối với khả năng sáng tác của cậu đã khen ngợi không ngừng.
Cho nên nếu có thể, anh ta và cậu sẽ gặp mặt, không biết cậu có nguyện ý không?”
Tổ Phàm lão sư a!!
Đó là ca nhạc sĩ nỗi tiếng nhất hiện nay.
Thực lực của anh ấy đã chứng minh qua mỗi bài hát mà anh ta sản xuất, bởi mỗi một bài hát đều là một tác phẩm kinh điển.
Mỗi lần ra đĩa nhạc đều có tổng doanh thu rất khủng, nhiều lần phá vỡ kỉ lục Guinness.
Từ trong nước cho đến nước ngoài, cả đất nước Z không ai không biết đến tên của anh ta.
Lại Khải Toàn vui mừng đến phát điên, cậu cảm thấy nhất định là bản thân đang nằm mơ, nhìn Phùng Siêu với vẻ mặt vừa ngu vừa đần, cười nói: “Phùng tiên sinh, tôi không phải đang nằm mơ đó chứ? Tôi cảm thấy việc này không có tí chân thật nào cả.”
Nghe những lời trẻ con của cậu, Phùng Siêu bật cười: “Nếu cậu cảm thấy không đúng thì giờ cậu có thể cùng tôi đi gặp Tổ Phàm lão sư.
Đến đó cậu sẽ tin thôi.”
Giáo viên chủ nhiệm lúc nghe đến Tổ Phàm lão sư còn kích động hơn cả Lại Khải Toàn.
Thế nên không nói hai lời liền cấp phép cho cậu nghỉ học.
Phùng Siêu đưa Lại Khải Toàn đến phòng làm việc của Tổ Phàm, ở nơi đó cậu lần đầu tiên được chính mắt nhìn thấy siêu cấp thần tượng của mình.
Lúc nhìn thấy Lại Khải Toàn, Tổ Phàm lão sư phản ứng y hệt người đại diện ban nãy, kinh ngạc nhướng mày, anh ta nói:
“Nghe giọng hát của cậu trong CD.
Tôi còn tưởng rằng cậu là người có cá tính kiêu ngạo, tự tin.
Không ngờ cậu lại là kiểu người năng động, hoạt bát như ánh mặt trời thế này.”
Từ đôi mắt thông minh của Lại Khải Toàn, anh ta tin rằng đây là một cậu thanh niên thông minh, lanh lợi, tràn đầy sức sống của thiếu niên tuổi đôi mươi.
Quả thực không tồi, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài mà anh ta đã từng tưởng tượng – bộ dáng phản nghịch, kiêu ngạo.
Hồi nãy anh ta còn lo lắng, đứa nhỏ này có thể sẽ khó quản, ỷ vào tài năng của mình mà kiêu ngoại.
May mắn, cậu lại rất đáng yêu.
Lại Khải Toàn lại có suy nghĩ ngược lại.
Tóc của cậu dưới sự cưỡng bức của cha mẹ cuối cùng cũng bị nhuộm lại thành màu đen.
Bởi vì đi học nên hắn không có trang điểm, hắn cảm thấy hình tượng của mình bị thay đổi hoàn toàn.
Trong tưởng tượng của cậu, âm nhạc tượng trưng cho cá tính.
Tổ Phàm lão sư mỗi lần biểu diễn đều vô cùng ấn tượng, để lại những dấu ấn đặc biệt.
Bị Tổ Phàm lão sư nói như thế, sắc mặt Lại Khải Toàn bỗng chốc đỏ lên, cậu thẹn thùng cười, duỗi tay gãi gãi đầu: “Tổ Phàm lão sư, nhìn thấy anh tôi quả thật rất kích động.
Anh không biết, từ hồi tiểu học tôi đã thích anh rồi.
Bài nào của anh tôi cũng thuộc, hơn nữa, tôi còn sửa đổi lời ca một chút.”
“Hả? Cậu còn biết sửa ca từ? Không tồi nha!”
Tổ Phàm lão sư không che giấu chút sự yêu thích của mình đối với hắn.
Được thần tượng của mình khen, Lại Khải Toàn ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Kỳ thật, việc tôi thích viết nhạc cũng có liên quan đến anh.
Bởi vì album đầu tiên tôi mua là của anh, nhìn thấy mỗi một bài hát từ ca từ đến việc biên soạn nhạc đều đề tên của anh, tôi cảm thấy việc đó quả thật rất tuyệt vời.”
Tổ Phàm lão sư cười: “Đúng vậy, quả là rất tuyệt.
Cảm giác của tôi khi xem qua CD của cậu cũng như thế.
Cậu còn nhỏ như thế mà có thể một mình hoàn thành hết các công đoạn như thế.
Cậu cũng rất tuyệt!”
Lần đầu tiên được khen như thế, Lại Khải Toàn bất giác đỏ mắt.
Tổ Phàm cũng không nói gì mà chỉ đứng lên vỗ vỗ vai cậu: “Cậu là một thiên tài.
Tôi tin rằng sau này cậu còn có thể thành công hơn cả tôi nữa, cho nên nên cậu nguyện ý, tôi sẽ kí hợp đồng với cậu.
Nhưng nếu cậu muốn chuyên tâm học hành thì tôi sẽ tự mình chỉ dạy cậu các lĩnh vực kiến thức trong âm nhạc.
Cậu cảm thấy thế nào?”
Lại Khải Toàn liên tục gật đầu: “Đồng ý, tôi đồng ý.”
Đây là Tổ Phàm lão sư, đi theo anh ta khẳng định có thể học tập được rất nhiều thứ, biết thêm nhiều thứ mà trường không dạy.
Chỉ là…
Trong chớp mắt, Lại Khải Toàn liền nhíu mày lại, hắn ủ rũ nói: “Tuy rằng tôi rất muốn cùng anh học tập, nhưng gia đình tôi tương đối bảo thủ.
Gia đình tôi cảm thấy con đường này rất gian khổ nên…”
Cậu vừa dứt lời, Tổ Phàm lão sư mở to hai mắt nhìn, anh hỏi lại: “Tôi đã hỏi qua gia đình của cậu rồi mới đến tìm cậu.
Bằng không cậu cho rằng tôi sẽ trực tiếp tìm một tiểu tử thúi vừa thành niên à?”
Gia đình?
Lại Khải Toàn ngơ ngẩn nhìn Tổ Phàm lão sư.
Thấy cậu không tin, Tổ Phàm lão sư đi đến bàn làm việc của mình rồi mở ngăn kéo từ bên trong ra một đĩa CD cùng một lá thư viết tay, đẩy qua cho Lại Khải Toàn.
“Cái này không phải là do chị của cậu gửi từ bưu điện qua cho tôi hay sao? Tôi đã gọi điện cho chị cậu qua điện thoại, cô ấy đánh giá cậu rất cao, còn cùng tôi đảm bảo, nói sau này cậu nhất định có thể dẫn dắt âm nhạc Trung Quốc theo một thế giới mới.”
Anh ta cười, nói: “Chị cậu miệng mồm lợi hại thật.
Vì cậu mà chị ấy đã rất dụng tâm.
Cậu có người chị yêu quý, chăm sóc cậu như thế, cậu còn nói là không có sự hỗ trợ của gia đình sao?”
Lại Khải Toàn há miệng thở dốc, sững sờ.
Chị ấy… thật sự quan tâm đến chuyện của cậu.
Còn tưởng khi đó chị ấy chỉ đang dỗ dành, cậu cho rằng gia đình không ai hiểu được cậu, còn cho rằng…
Đi ra khỏi phòng làm việc của Tổ Phàm lão sư, Lại Khải Toàn tự phá lệ mà bản thân đặt ra, gọi điện cho người chị kết nghĩa của hắn.
Điện thoại vang bốn năm hồi rồi mới nghe được.
“Lại Khải Toàn? Thời gian này không phải em nên đi học à? Sao lại có thời gian điện thoại cho chị? Hay em lại gây chuyện gì rồi?”
Ba câu hỏi của Quý Lạc Lạc dập tắt hết nỗi xúc động trong lòng Lạc Khải Toàn, sắc mặt cậu trầm xuống, nhịn không được mà quát: “Này Quý Lạc Lạc, chị đủ rồi đấy.
Chị lại bị Lại Mỹ Quyên nhập rồi đúng không?”
Quý Lạc Lạc mỉm cười nói: “Mau nói, tìm chị có chuyện gì? Nếu là nhớ chị thì thứ bảy này nếu có thời gian chị sẽ tới thăm.
Còn muốn đòi tiền hay em đánh nhau gây gổ thì dẹp đi.”
Lại Khải Toàn đứng trên đường, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Em ở trong mắt chị tệ thế à?”
Lời này vừa dứt, không chờ Quý Lạc Lạc đáp, Lại Khải Toàn lại thơ thẩn, ngẩn ngơ.
Hắn nhớ lại lúc Tổ Phàm lão sư nói, sự đề cử cậu của Quý Lạc Lạc.
Lần đầu tiên cậu biết được, người ngày nào cũng gây gổ với cậu, lại rất yêu thương cậu.
Nghĩ đến đây, bất giác sống mũi Lại Khải Toàn cay cay.
Cậu cố nén dòng lệ, thấp giọng nỉ non: “Chị, cám ơn chị!”
Quý Lạc Lạc đang ngồi cạnh đạo diễn, tay cầm kịch bản, nghĩ nghĩ đại khái biết cậu đã gặp qua Tổ Phàm lão sư.
Từ nội tâm cô cười: “Em cả đời chỉ có một lần sống.
Giờ còn trẻ, em muốn làm gì thì hãy cố gắng làm cái đó.
Chị có thể mở đường giúp em, còn về sau thì đành dựa vào thực lực của bản thân em vậy.”
Lại Khải Toàn gật đầu thật mạnh: “Em nhất định sẽ nổi tiếng, em nhất định sẽ khẳng định tên tuổi trong giớ âm nhạc.”
Còn không đợi hắn nói xong, Quý Lạc Lạc không thể không nói: “Trước khi trở nên nổi tiếng, chị cảm thấy vẫn là nên suy nghĩ cách ứng phó với cha mẹ đi đã.”
Vừa nghe cô nhắc đến cha mẹ mình, trái tim bay bổng và giấc mơ lãng mạn của Lạc Khải Toàn liền tan vỡ…
“Cha… mẹ…”
Cậu ngửa mặt nhìn lên bầu trời, làm sao cậu có thể quên hai ải gian nan trong gia đình.
Cậu đã bị xẻ làm đôi trước khi kịp bước trên con đường của bản thân.
Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên chuyển sang Quý Lạc Lạc: “Cái này… ừm… Quý Lạc Lạc, chị có thể…”
Quý Lạc Lạc ngay lập tức cắt lời: “Không thể, em đừng có mơ.”
Lại Khải Toàn: “…”
Cạu còn chưa kịp nói gì!
“Ý em là, chị có thể… “
“Không thể, không rảnh.”
“…”
Chị em như thế đó =.=”
_____________________
Cúp điện thoại, vừa vặn đang là lúc Sở Tiện và Hạ Nhiên diễn, Quý Lạc Lạc cầm kịch bản xem, ngồi bên cạnh đạo diện, chống cằm xem bọn họ diễn.
“Hạ Nhiên.
Cô đang diễn vai một cung nữ.
Thế nên cần có bộ dáng của một cung nữ, thần thái hèn mọn một chút, tự nhiên hơn.
Các động tác tay phải thật nhuần nhuyễn.
Phải tạo được cảm giác như là phản ứng bản năng.”
Trịnh Đạo nhìn kỹ thuật diễn của Hạ Nhiên, trên mặt lộ ra một nét bất lực.
Nếu là hồi trước, đối với kỹ thuật diễn của Hạ Nhiên, anh cảm thấy không có gì sai.
Đó là biếu cảm thống nhất và kỹ năng diễn xuất chuẩn mực từ học viện nghệ thuật.
Nhưng bây giờ còn có Quý Lạc Lạc và Sở Tiện.
Nên khi so sánh, với kĩ thuật diễn xuất của họ thì kĩ thuật diễn của Hạ Nhiên là một vấn đề lớn.
Không thể diễn ra đặc điểm của nhân vật chính là vấn đề lớn nhất.
Hình ảnh mà cô tạo ra quá nhạt nhẽo..