15
Chết tôi rồi cả nhà ơi.
Ai có thể nói cho tôi biết một bá tổng bình thường trong sách lại vô tình thức tỉnh kỹ năng đọc tâm trong một tai nạn không.
Mà anh còn bí mật nghe lén suy nghĩ của tôi trong nửa năm qua.
Thế tôi ở trong lòng mắng anh ta là đồ cặn bã, anh đã nghe thấy hết.
Khó trách kịch bản lại ngày càng chệch hướng.
Thật là càng nghĩ càng thấy ớn.
Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm vào mắt tôi, sợ anh lại nghe thấy tiếng lòng mình, tôi vội vàng ngâm nga bài hát: "Ngỗng, ngỗng, ngỗng, cổ cong hướng lên không, lông trắng trên nước biếc, chân hồng đẩy sóng trong."
Khi hát xong, tôi sẽ lặp lại.
Cho đến lần thứ ba mươi chín, Tưởng Mộ Thừa không thể chịu đựng được nữa.
Anh bước tới, ấn tôi vào tường, tức giận hỏi: "Sao em lại lừa gạt anh? Em muốn rời xa anh đến vậy sao?"
【Ngỗng, ngỗng, ngỗng, cổ cong hướng lên không, lông trắng......】
"Đủ rồi! Giản Dao."
Tôi chớp chớp đôi mi với vẻ mặt vô tội: "Nhưng theo tình tiết, đáng lẽ em nên thoát vai từ lâu rồi...!mà Đan Y Y chính là người tình định mệnh của anh, một nữ phụ ác độc như em sao có thể thật sự cùng nữ chính tranh đàn ông chứ."
Tưởng Mộ Thừa tức giận đến nổi gân xanh trên trán: "Anh mặc kệ đây là trong sách hay ngoài đời, người anh thích là em, không phải Đan Y Y."
"Nhưng......"
"Không có nhưng nhị gì cả, dù trời cò sập xuống thì cũng có anh chống đỡ, em còn sợ cái gì?!"
"Nhưng...!Đan Y Y đã đến, cô ấy đang đứng sau lưng anh.
Anh nói như vậy thật không tốt đâu."
Tưởng Mộ Thừa từ từ buông tôi, quay người lại.
Đan Y Y mặc váy trắng đứng ở cửa.
Sắc mặt của cô ta tái nhợt, phản ứng đầu tiên chính là trách cứ: "A Thừa, anh nghe em giải thích...!Chuyện giả chết này không phải là kế hoạch của em, chủ mưu đằng sau thật ra là..."
"Tôi biết không phải cô."
Đan Y Y khó khăn kéo khóe miệng: "Cho nên, anh còn trách em sao?"
"Tôi không trách cô." Tưởng Mộ Thừa đốt một điếu thuốc, đôi mắt sau sương mù không giấu được vẻ mệt mỏi: "ĐanY Y, sao cô không chịu hiểu, quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu."
16
"Nửa năm trước kể từ khi gặp tai nạn, tôi đã có thể đọc được suy nghĩ của Giản Dao, cũng là lúc tôi nhận ra mình thực ra chỉ là một nhân vật hư cấu trong sách."
"Tôi được tạo ra với mục đích duy nhất là yêu cô."
"Khi nào nên làm gì và khi nào nên nói gì."
"Cuộc sống của tôi đã được lập trình từ khi sinh ra."
"Thật ra, tôi không quan tâm đến những điều này, điều tôi quan tâm nhất là cô-- Đan Y Y.
"Tôi nghe Giản Dao nói mục đích cô đi du học là để có thời gian đi công lược mấy nam phụ khác.
"Lúc đầu tôi không tin, cho đến khi tôi đích thân ra nước ngoài tìm cô."
"Tôi đã thấy bạn sử dụng cùng một phương pháp, cùng một thủ đoạn để tấn công những người đàn ông như tôi, hết người này đến người khác.
"Cô vui vẻ như vậy, tiêu sái như vậy."
"Cô đã hoàn toàn quên tôi."
Đan Y Y luống cuống, cô ta vội vàng giải thích: "A Thừa, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.
Em đối với họ khác với anh.
Em thực sự yêu anh..."
Tưởng Mộ Thừa cười cười, dụi tắt tàn thuốc.
"Tôi thừa nhận rằng tôi từng thích cô rất nhiều, nhưng đó chỉ là đã từng.
Cô đi đi, vĩnh viễn không cần quay lại."
"A Thừa..."
Thừa dịp khe hở hai người dây dưa, dưới đáy lòng tôi phát điên.
【Ahhh!Hóa ra chính tôi là người gián tiếp khiến tình tiết trong truyện bị lệch đi.
】
【 Nam nữ chính chia tay, thế giới trong sách sẽ không sụp đổ, sẽ không hoàn toàn xóa bỏ tôi!】
Tôi sợ hãi xoa xoa hai cánh tay nổi da gà.
Nhìn thấy Đan Y Y ném xuống một câu lạnh lùng: "Được, tôi sẽ đi.
Tưởng Mộ Thừa, anh đừng có hối hận." Sau đó, cô ta quay người rời đi.
Tôi hoảng hốt muốn nhân cơ hội chuồn lại bị Tưởng Mộ Thừa nhanh tay đỡ lấy.
Tôi theo bản năng mặc niệm trong lòng: 【Ngỗng ngỗng ngỗng......】
Anh dịu dàng áp má tôi, trầm giọng cảnh cáo: "Bà xã à, cả đời này em đừng mơ thoát khỏi anh."
17 phiên ngoại
Đan Y Y thực sự không xuất hiện.
Tôi vẫn luôn lo lắng mình thất bại trong sứ mệnh của một nữ phụ độc ác, sẽ bị thế giới này xóa sổ.
Nhưng đợi mãi, cho đến khi con ra đời, đi học mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, mọi thứ cũng không có gì khác thường.
Tưởng Mộ Thừa rời khỏi làng giải trí, anh đưa tôi hiện thực hóa giấc mơ du lịch vòng quanh Thái Bình Dương.
Ngồi trên mũi thuyền, tôi thở dài trong lòng:
【Cốt truyện bị sai lệch hoàn toàn.
】
【Nếu sau này tôi và đứa trẻ đột nhiên bị tách khỏi cuốn sách, một mình Tưởng Mộ Thừa ở đây sẽ làm sao bây giờ.
】
Một vòng tay ấm áp bất ngờ áp vào sau lưng.
Tưởng Mộ Thừa ôm lấy tôi, dụi tai vào nhau: "Bà xã yên tâm, nếu thế giới lại một lần nữa khởi động lại, anh vẫn sẽ cố gắng đi tìm em."
"Nếu lần sau không phải em thì sao."
"Vậy thì anh sẽ đợi, đợi cho đến khi đó là em."
(Hoàn).