Thời tiết phía nam đến cuối hè luôn khó lường, vốn là hôm nay phải quay ngoại cảnh, nhưng lại bị sấm chớp mưa bão bất chợ làm rối loạn cả lên.
Ngô Bách Dương không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng thay đổi kế hoạch, thừa dịp thời gian trống này để bàn bạc lại với biên kịch và các diễn viên những tình tiết chưa quay, thuận tiện thử lồng tiếng cho vai nam thứ.
"Đừng căng thẳng, lát nữa sẽ lồng tiếng thử hai phân đoạn, cậu đã thuộc lời thoại hết rồi, không thành vấn đề." Tống Thịnh Trạch nhìn Lạc Miểu căng thẳng muốn an ủi cậu, kết quả tay mới vừa nâng lên, tiểu trợ lý lập tức né sang bên cạnh.
Lạc Miểu ôm kịch bản co rúm lại: "Vâng, được..."
Trong lòng cậu thấp thỏm, căng thẳng cũng không phải chuyện lồng tiếng.
Sáng sớm bị Tống Thịnh Trạch đọc ID fan, lúc đầu Lạc Miểu vẫn chỉ ngu ngốc xấu hổ một chút, sau đó ngẫm lại, chuyện không chỉ thế này!
Cậu phải giải thích thế nào về việc mình giấu chuyện là fan hâm mộ của anh?
Fan hâm mộ che giấu danh tính làm trợ lý bên người nghệ sĩ, nếu nghiêm trọng thì có thể trực tiếp sa thải cậu, thậm chí bị trục xuất khỏi giới!
Nhưng mà cậu đặc biệt yêu thích công việc bây giờ, một chút cũng không muốn tách khỏi Tống Thịnh Trạch, vừa nghĩ tới mình sẽ bị sa thải, tim đã phát đau.
Lạc Miểu cũng sợ.
Nhớ tới hợp đồng bảo mật lúc nhận việc mà cậu đã kí xuống, ở trong đó hình như có nhắc tới, nếu như tiết lộ thông tin nghệ sĩ phải chịu phí bồi thường vi phạm hợp đồng rất lớn, nhiều tiền như vậy cậu căn bản không bỏ ra nổi...
Hơn nữa, cậu sợ nhất vẫn là khiến Tống Thịnh Trạch thất vọng.
Fan hâm mộ sử dụng tin tức của nghệ sĩ để kiếm lợi cho bản thân gần như là quy tắc bất thành văn, mặc dù cậu chưa bao giờ tiết lộ một tí tẹo tin tức nào về Tống Thịnh Trạch, ai sẽ tin cậu vô tội chứ...
Cả buổi sáng, cậu theo bản năng trốn tránh Tống Thịnh Trạch, chỉ lo sẽ bị hỏi chuyện này, nhưng Tống Thịnh Trạch thật sự không hỏi, cậu lại càng hoảng loạn hơn.
Tống Thịnh Trạch không xoa được tóc tiểu trợ lý, một bụng khó chịu.
Nhóc con đang trốn anh? Tại sao vậy chứ? Sáng sớm vẫn tốt mà...
Tống Thịnh Trạch buồn bực nắn vuốt ngón tay, anh sợ ảnh hưởng Lạc Miểu thử lồng tiếng, kiên quyết nuốt cơn giận vào trong bụng, không hề nói gì.
Đoạn thoại Ngô Bách Dương đưa cho Lạc Miểu để đánh giá thực sự khiến người ta hơi khó xử, đây là lời thoại trong phân đoạn tình cảm của Chu Duệ Thanh và Thẩm Túc Phong, mang chút hơi □□, phân đoạn này diễn hai người thì không sao, một người nữa thì rất lúng túng.
Lạc Miểu nhìn thấy nội dung đánh giá xong cũng nghệch ra, lập tức đọc lời thoại có phần xấu hổ này, theo bản năng liếc mắt ảnh đế.
Vừa nãy Tống ảnh đế không xoa được đầu trợ lý nhỏ, lửa giận vốn đang không hạ xuống được, mới có một lúc mà cậu lại nhìn về phía anh với ánh mắt cầu cứu, như mèo con bị vứt bỏ.
Tim Tống Thịnh Trạch bắt đầu mềm nhũn.
Anh đập Ngô Bách Dương một cái: "Đạo diễn Ngô này không phải làm khó bạn nhỏ nhà tôi hả? Một người nói đoạn này, độ khó sẽ quá lớn rồi đó?"
Ngô Bách Dương đẩy mắt kính: "Gần đây anh nhìn thấy, đứa nhỏ này rất cố gắng, luôn luôn đọc lời thoại, giọng nói của cậu ấy đã rất tốt, anh nghĩ mấy đoạn thoại kia mà nói thật sự không có tính khiêu chiến, thử xem đoạn này, nếu qua, những thứ khác đương nhiên sẽ không thành vấn đề."
Tống Thịnh Trạch ngẫm lại Ngô Bách Dương nói cũng đúng, nhìn Lạc Miểu hất hất cằm: "Vậy cậu đọc đi, lúc thường luyện thế nào thì hôm nay làm vậy, thả lỏng chút."
"Dạ." Lạc Miểu gật gật đầu.
Có Tống Thịnh Trạch nói, trong lòng cậu thoải mái hơn không ít, cầm kịch bản lên, tưởng tượng mình là Thẩm Túc Phong.
Diễn cảnh Chu Duệ Thanh sắp trở về thành phố, đêm cuối cùng hai người ngủ chung với nhau, lần sau gặp mặt không biết vào lúc nào, vào thời đại đó, chia lìa e rằng chính là không thể gặp lại nữa.
Cậu rất muốn Chu Duệ Thanh, cậu ngưỡng mộ anh, sùng bái anh, hai tay của đối phương đã đặt trên dây thắt lưng cậu, lại nhất thời do dự không hề động đậy, nhưng cậu lại liều mạng muốn giao tất cả thân thể cho người sắp phải rời đi.
"Anh... Anh Duệ Thanh..." Giọng Lạc Miểu run lẩy bẩy, thở dốc cũng không quá mạnh.
Khi cậu hô lên chữ "anh" đầu tiên, Tống Thịnh Trạch đã xiết chặt tay vịn ghế dựa, thiếu chút nữa đáp lại cậu.
Đây là cảm giác gì đây, giống như nơi đầu quả tim mềm mại nhất bị lông chim gãi ngứa, giọng nói thanh thuần của cậu mang theo chút mê hoặc, thật giống một quả thanh mai*, biết rõ ràng nó còn chưa chín, e rằng mùi vị còn đắng còn chua, nhưng chỉ cần rung rinh lớn lên trên cây đã dụ dỗ người muốn đưa tay hái.
//
Trong phân đoạn này, Thẩm Túc Phong cần hôn khoé môi Chu Duệ Thanh, Lạc Miểu không có ai phối hợp, cậu không thể làm gì khác hơn là nhấc tay của mình lên, hôn một cái lên trên mu bàn tay, phát ra một tiếng "chụt" nho nhỏ.
Lạc Miểu tiếp tục đọc: "Anh, anh phải đi rồi có còn quay lại không?"
Chỗ này đáng lẽ Chu Duệ Thanh phải nói tiếp, Tống Thịnh Trạch cũng không biết nghĩ như thế nào, anh bỗng nhiên đi tới, đứng bên cạnh Lạc Miểu, thâm tình nhìn cậu, bắt đầu diễn trực tiếp vai Chu Duệ Thanh.
Tống Thịnh Trạch thấp giọng nói: "Nhất định sẽ quay về, nơi này... Còn có em."
Lạc Miểu không nghĩ tới Tống Thịnh Trạch sẽ đến phối hợp đọc thoại với cậu, sửng sốt chớp mắt sau đó nhanh chóng lấy lại cảm xúc: "Anh, không sao đâu, thành phố tốt hơn, ở đây quá khổ, anh đừng quay lại..."
"Thế nhưng... Anh đừng cứ đi như vậy..." Cậu dừng một chút, vành mắt hồng lên, "Anh, chạm vào em đi, xin anh chạm vào em một lần thôi được không? Chỉ một lần..."
Tống Thịnh Trạch như bị đầu độc, anh bỗng nhiên rất muốn ôm người trước mặt vào trong lồng ngực, từng chút từng chút giữ lấy cậu.
Anh nhắm mắt lại, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ đối phương, dùng một tia lý trí hiếm hoi còn sót lại để đọc thoại: "Không được, em còn quá nhỏ..."
"Anh! Chờ không được nữa..."
Lạc Miểu nắm lấy cổ áo Tống Thịnh Trạch, kéo gần khoảng cách của hai người lại, toàn thân cậu rúc vào ngực Tống Thịnh Trạch, ngửa mặt lên nhìn anh.
Giọng nói trong trẻo xen lẫn tiếng khóc nức nở khàn khàn: "Anh phải để lại cho em chút gì chứ, xin anh để lại cho em với! Nếu không... Nếu không, em phải làm sao..."
Em phải sống sót bằng cách nào...
Thiếu niên muốn nói lại thôi, cuối cùng ném đi xấu hổ, nhào tới người anh: "Anh, xin anh, muốn em đi, lưu lại dấu ấn trên người em, anh, em... em muốn anh..."
Đôi mắt thiếu niên như ngậm nước, môi anh đào không ngừng nói lời cầu xin được yêu thương, cuối cùng Chu Duệ Thanh không thể kìm chế, tay run run mở thắt lưng trên vòng eo gầy gò của đối phương, thắt lưng tượng trưng cho sự trong trắng...
"Cắt!" Ngô Bách Dương trực tiếp đứng lên, "Hoàn hảo! Quá tốt!"
Hắn đi tới nắm chặt tay Lạc Miểu: "Chúc mừng thông qua, Lạc Miểu, hoan nghênh gia nhập đoàn phim "Sơn Hà Quy", cậu chính thức lồng tiếng vai nam thứ!"
Diễn viên và nhân viên công tác đứng xem cũng tự vỗ tay.
Không ai nghĩ tới, vị trợ lý nhà ảnh đế đã vậy còn quá có kỹ năng diễn xuất thiên phú, chỉ là lồng tiếng đã cảm giác rồi! Huống chi về phần nhan sắc không thể xoi mói, xem ra sớm muộn gì cũng phải vào giới, quả nhiên nhà đế tự nhiên cũng khác người.
Phó Thư Luân dựng thẳng ngón cái với Lạc Miểu từ xa.
Lư Y Y từng được Lạc Miểu giúp đỡ cũng vỗ tay, lớn tiếng hô: "Miểu Miểu đỉnh thật!"
Lúc thường không nhiều lời, lúc này Khúc Kiệt cũng khích lệ: "Lạc Miểu, cậu rất giỏi, cậu là diễn viên trời sinh."
Lần đầu tiên Lạc Miểu diễn xuất, mặc dù chỉ là lồng tiếng, nhưng bởi vì Tống Thịnh Trạch có mặt, làm cho cậu cảm giác quá mức chân thực, lập tức nhập vai.
Cậu mờ mịt nhìn Tống ảnh đế.
Tống Thịnh Trạch mỉm cười vỗ vỗ vai cậu: "Miểu Miểu, chúc mừng cậu."
"Cảm ơn." Lạc Miểu hít vào một hơi, giờ mới hoàn hồn lại, vội vã lùi về sau một bước cách xa Tống Thịnh Trạch, quay đầu nói cảm ơn với những người khác.
Tay Tống Thịnh Trạch treo giữa không trung vờ nắm lại, đôi mắt khó chịu híp lại, vô cùng muốn hút một điếu thuốc, nhưng đáng tiếc tiểu trợ lý lúc này đưa lưng về phía anh, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt nguy hiểm của Tống đại ảnh đế.
Lạc Miểu né Tống Thịnh Trạch cả ngày, đến buổi tối phải đi ngủ, rốt cục không thể tránh được nữa.
Cậu giấu diếm chuyện lớn như vậy, làm anh Trạch thất vọng rồi...
Nhưng tốt xấu gì cậu cũng là người có lỗi, nên đối mặt thì phải đối mặt, đưa đầu một đao rụt đầu cũng một đao, không bằng nhanh lên chút!
Lạc Miểu gục đầu cọ cọ bên giường, lo lắng thấp thỏm lo lắng ngồi xuống, mông cậu vừa đặt xuống, chiếm một góc giường.
Tống Thịnh Trạch dựa nghiêng người trên giường chơi game, dư quang nhìn thấy bóng lưng ngoan ngoãn sợ hãi của Lạc Miểu đã muốn bắt nạt một phen.
Nhóc con cứng cựa rồi, lại dám trốn anh!
Anh cũng không nói, làm bộ không nhìn thấy Lạc Miểu lại đây, tiếp tục mất tập trung chơi game, thực ra lực chú ý vẫn luôn đặt trên người tiểu trợ lý.
Lạc Miểu nán lại một lúc, rốt cục vẫn lấy hết dũng khí nói xin lỗi trước: "Anh Trạch, xin lỗi, em không cố ý giấu, nếu... nếu vì chuyện làm fan, em không được làm trợ lý của anh, em cực kỳ muốn làm cùng anh, cho nên..."
Cuối cùng Tống Thịnh Trạch cũng hiểu rõ nguyên nhân bị trợ lý ghét bỏ một ngày, quả thực không hỏi thấu trời xanh.
Có lầm hay không? Giằng co lâu như vậy, còn trốn tránh anh, không cho chạm, là vì này chuyện này?
Ấu trĩ như Tống ảnh đế, bỏ điện thoại di động xuống, nhảy lên một cái, một cánh tay vòng qua cổ trợ lý nhỏ, một tay khác lấy hết sức vò đầu người ta, vò đến độ mái tóc mềm mại nhẹ đẹp đẽ của trợ lý nhỏ thành cái ổ gà.
"Cậu hay lắm, vì việc này trốn tôi? Tôi cho cậu trốn, trốn này!" Tống Thịnh Trạch vừa vò tóc vừa nghiến răng nghiến lợi.
"Anh Trạch, anh làm gì vậy... Thả ra... Buông em ra..."
Sức Lạc Miểu không mạnh bằng Tống Thịnh, đầu bị vò khó chịu muốn né tránh, người lệch sang, nằm ngã xuống.
Tống Thịnh Trạch nhìn cậu nằm vật xuống, vừa lúc nhân thể buông cổ cậu ra, một tay cố định hai cánh tay gầy gò của trợ lý nhỏ trên đỉnh đầu, tiếp tục vò.
"Làm gì? Phạt cậu đó! Có việc giấu không nói, trốn tôi là xong? Tôi xem cậu còn chỗ nào để trốn! Hay lắm nhóc con, bụng thì bé mà thích nín chuyện, hôm nay không chữa cho cậu khỏi, sau này không chừng cậu còn cố chấp!"
Tống ảnh đế nhịn một ngày trời, lúc này ra tay tàn nhẫn, Lạc Miểu bị vò đến độ vành mắt đỏ hoe, đột nhiên nghe thấy câu nói này, trong lúc hỗn loạn mở mắt ra: "Sau này? Anh, anh vẫn giữ em lại hả?"
Tống Thịnh Trạch tức cười: "Thế thì sao? Cậu còn muốn chạy?!"
Lạc Miểu lắc đầu: "Không phải, em cho là anh sẽ không cần em, em giấu anh, vi phạm hợp đồng..."
Tống Thịnh Trạch buông tay đang vò đầu Lạc Miểu ra: "Lạc Miểu, tôi hỏi cậu, cậu làm fan của tôi, là vì tiền hả?"
Lạc Miểu lắc đầu dữ dội hơn: "Dĩ nhiên không phải! Em rất sùng bái anh mới tham gia "Tôi yêu đầm lầy", sau đó chỉ là vì chỉnh sửa chút hình ảnh mới được đề cử làm trưởng nhóm."
"Vậy cậu không phải vì tiền mà làm việc, hơn nữa, cũng đã nói với Côn Bằng muốn từ chức mà."
Tống Thịnh Trạch vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ tiểu trợ lý: "Tất cả vì chút chuyện này mà sợ đến vậy? Tôi nhìn qua như ông chủ không biết nói lý hả?"
Ông chủ biết tình biết lý đang cưỡi trên người trợ lý, đàng hoàng trịnh trọng nhéo mặt người ta.
"Không, anh Trạch cực kỳ tốt, xin lỗi, là em nghĩ nhiều rồi, em xin lỗi anh." Lạc Miểu bị nhéo mặt cũng không trốn, mơ hồ còn có chút vui vẻ.
Anh Trạch tin tưởng cậu, tin tưởng cậu không phải vì tiền làm fan!
Chỉ là gần đây hình như quá thích nhéo mặt của cậu...
Tống đại ảnh đế nhận ra cảm xúc dưới tay cực kỳ tốt nha, một ngày không nhéo, không muốn buông tay chút nào, thừa dịp tiểu trợ lý mơ hồ, hăng say nhéo mặt người ta.
"Ai u ~ ngày đen đủi gì không biết! Không dễ dàng gì đến tham ban, trời mưa lớn như vậy! Anh ~ "
Côn Bằng mang theo bao lớn bao nhỏ cầm thêm một cây dù đẩy cửa ra, muốn cho ảnh đế một niềm vui bất ngờ, song khi y thấy rõ tình hình trong phòng, thịt mỡ toàn thân run lên, nhanh chóng trở tay đóng cửa lại: "Cậu... Các cậu đang làm gì vậy?!"
Trên chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn trong phòng, trợ lý nhỏ đỏ mắt, quần áo xốc xếch bị đại ảnh đế cưỡi trên người, một tay ảnh đế giữ cánh tay người ta, một tay khác còn vuốt vẻ gương mặt xinh đẹp của tiểu trợ lý, cười rất chi là...
Đây, đây không phải hiện trường bắt kẻ thông dâm hả!
Trong đầu Côn Bằng xuất hiện một ý nghĩ: Mẹ ơi, Tống Thịnh Trạch rốt cục không làm người nữa rồi!
___________
Miên Miên phỏng vấn tiểu kịch trường:
Miên Miên: Côn Kinh Tế chào ngài, xin hỏi ngài mới vừa nhìn thấy gì?
Côn Bằng: hiện trường gian tình... (rơi vào trầm tư) tôi cảm thấy hôm nay tôi không nên tới.
Tống Thịnh Trạch: Đúng, đồ dùng bỏ lại, anh thì mau lượn! Miểu Miểu, chúng ta tiếp tục ~
Lạc Miểu: Không muốn... (*ω*)