Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang

Lạc Miểu phát hiện ảnh đế nhà mình dạo này rất kỳ lạ, muốn bao nhiêu kỳ lạ thì có bấy nhiêu.

Tống ảng đế luôn luôn rất dễ hầu hạ chỉ trong một đêm bỗng nhiên đổi tính, trở nên yêu cầu lung ta lung tung siêu nhiều.

Quay phim mệt mỏi quá thì phải xoa bóp vai, tâm trạng không tốt ăn cơm phải dỗ, áp lực quá lớn mất ngủ phải ôm một cái...

Chỉ cần quay xong phân đoạn sẽ hận không thể dính lấy cậu, Lạc Miểu nghi ngờ nếu như không có công việc, ảnh đế nhà cậu có thể dính lấy cậu mọi lúc mọi nơi 24 /24, chẳng khác nào thuốc cao bôi trên da chó nhẫn hiệu đại ảnh đế vậy.

Ban đầu Lạc Miểu còn rất vui mừng, đó chắc chắn là vì mình làm rất tốt công việc trợ lý, anh Trạch mới tín nhiệm và ỷ lại cậu như vậy!

Hơn nữa, nam thần không thể rời khỏi mình được! Còn có cái gì đáng mừng hơn?

Lạc Miểu ngây thơ càng kiên định mình phải cố gắng làm việc, quyết tâm làm bạn đồng hành và tận tâm tận trách chăm sóc tốt cho Tống ảnh đế.

Nhưng Tống ảnh đế càng ngày càng dính người, Lạc Miểu cảm giác lực bất tòng tâm.

Làm việc khổ cực thì Lạc Miểu không sợ, vấn đề duy nhất là, cậu tiếp tục nhận ra, trái tim của mình có thể sẽ gặp sự cố...

Mỗi lần anh Trạch dính sát vào người cậu, cái nơi to bằng nắm tay sẽ lại không nghe lời mà nhảy tưng tưng trong lồng ngực, có lúc nhanh quá, tiết tấu bị rối loạn, gần như cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Lạc Miểu rất sợ một ngày nào đó mình sẽ không kiềm chế nổi bản thân.

Ai cũng chịu không nổi mỗi ngày bị người mình thích dây dưa như vậy, bầu không khí cũng rất rất mắc cỡ...

"Tiếp tục như vậy, thật sự không có vấn đề à..." Lạc Miểu ngồi chồm hổm trên mặt đất, chạm vào lồng ngực của mình, một tay khác cầm tai Tống Miểu Miểu lên, nhỏ giọng hỏi nó.

Tống Miểu Miểu lắc đầu một cái: "Woo ~ "

Lạc Miểu thở dài: "Mày lắc đầu nói là không biết hay là nói không thành vấn đề? Haizz... mày hiểu cái gì chứ, hỏi mày cũng như không."

"Gâu ~" Tống Miểu Miểu ngẩng đầu liếm liếm ngón tay Lạc Miểu.

"Ha ha ~ nhột quá ~" Lạc Miểu cười một trận, tâm tình cũng thoáng thả lỏng một chút.

Cậu vẫn luôn thích Tống Thịnh Trạch, trước là xem như thần tượng, chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng từ khi làm trợ lý, dần quen thuộc với Tống Thịnh Trạch, Tống ảnh đế như đám mây trên trời đột nhiên hạ xuống trước mặt cậu, trở thành một Tống Thịnh Trạch bằng xương bằng thịt, Lạc Miểu có thể cảm giác được chữ "thích" mình giấu tận đáy lòng kia đang dần thay đổi.

Tống Thịnh Trạch trong phim hay ngoài đời đều có sức hấp dẫn cực mãnh liệt đối với cậu, nghĩ tới gương mặt đẹp trai của ảnh đế, Lạc Miểu cũng có thể cười ngây ngốc.

Nhưng cậu biết rõ thân phận bản thân, chưa bao giờ dám suy nghĩ xa vời.


Anh Trạch... Không phải người cậu có thể chạm vào...

Lạc Tiểu Miểu, mày mau tỉnh lại đi! Không thể quá tham lam!

Anh Trạch giữ cậu làm trợ lý, còn muốn dẫn cậu vào giới, cậu nên báo đáp cho anh, làm sao có thể...

Ấy vậy mà dám to gan nhớ mặt trăng trên trời, có thể làm bạn giống như bây giờ đã là phúc phần tích đức từ đời trước, làm thật tốt vai trò hậu cần cho anh Trạch, tuyệt đối không được suy nghĩ vớ vẩn!

Lạc Miểu vỗ vỗ mặt, nhắc nhở vị trí của bản thân, đè nén bản thân không mơ tưởng đến người không thể với tới.

Tống Miểu Miểu hiển nhiên hiểu lầm ý của cậu, thấy cậu vỗ mặt, ngoắc ngoắc cái đuôi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Lạc Miểu tỉ mỉ liếm một miếng.

"Tống Miểu Miểu!"

Tiếng Tống đế rống lên giận dữ làm Tống Miểu Miểu sợ muốn rụng lông.

Tống Thịnh Trạch ba chân bốn cẳng xông lên, nắm lấy vòng cổ Tống Miểu Miểu kéo nó ra, tàn nhẫn mắng: "Tao đã nói không được hôn cậu ấy mà? Tao đã nói rồi mà!"

Nghiêng đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu trợ lý nhà mình bị dính nước, Tống ảnh đế càng tức giận hơn, đàng hoàng trịnh trọng chỉ vào đầu Tống Miểu Miểu dạy dỗ.

Thực sự là con chó ngu ngốc!

Chết tiệt! Tao còn chưa hôn qua... Con chó con mày dám!

"~..." Tống Miểu Miểu rũ đầu cong đuôi nghe dạy bảo, thực sự không biết mình sai chỗ nào.

Tống Thịnh Trạch vừa dạy bảo lại con vừa cầm khăn ướt lau mặt cho Lạc Miểu.

"Anh Trạch, em, em tự lau." Lạc Miểu xấu hổ, nhưng cũng không dám động, khuôn mặt nhỏ tùy ý để một tay Tống Thịnh Trạch vịn sau gáy cậu, một tay lau mặt cho cậu.

"Đừng nhúc nhích! Dính cả mặt... Thật sự mất vệ sinh."

Tống Thịnh Trạch lau khô cho tiểu trợ lý, vô cùng ghét bỏ liếc mắt nhìn chó con ngồi chồm hổm trên mặt đất: "Sau này phải giữ khoảng cách với Tống Miểu Miểu, tôi thấy nó bắt đầu đến thời kỳ động dục rồi!"

Lạc Miểu ngay thẳng nói: "Không có, nó còn nhỏ mà."

"Anh thấy cậu giống đến thời kỳ động dục hơn..."

Ngô Bách Dương xa xôi nói, lôi cánh tay Tống ảnh đế: "Cậu bị gì vậy, ném hồn cho trợ lý rồi hả? Xoay mặt một cái đã chạy đến tìm Lạc Miểu... Đi sang đây, bàn chút chuyện, xong rồi thì quay lại dính trợ lý nhỏ nhà cậu, trốn không thoát đâu mà lo."


Mặt Lạc Miểu bất giác ửng lên.

Tống Thịnh Trạch hất móng vuốt Ngô Bách Dương ra: "Đi thì đi, hai trưởng lão lằng nhà lằng nhằng làm cái gì."

Ngô Bách Dương:...

Tận mắt nhìn thấy Tống ảnh đế và trợ lý "lằng nhà lằng nhằng", đạo diễn Ngô trưng ra vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

"Nói đi," Hai mắt Tống Thịnh Trạch nhìn xa xa Lạc Miểu đang chơi cùng chó con, mất tập trung,"Kịch bản phim sau đã xong rồi?"

Ngô Bách Dương không nói: "Người anh em, bàn chính sự thì cậu cũng liếc mắt nhìn anh một cái chứ."

Tống Thịnh Trạch bị thái độ của đạo diễn Ngô chọc cười: "Nhìn anh làm gì, anh có chỗ nào đáng nhìn như Miểu Miểu nhà tôi?"

Ngô Bách Dương lắc đầu, thẳng thắn: "Thịnh Trạch, cậu diễn nhiều phim lãng mạn như vậy, tình cảm cũng đi qua nhiều đoạn, chưa từng ăn thịt heo cũng xem như thấy heo chạy, sao đến lượt bản thân, năng lực lại thấp như vậy..."

Tống Thịnh Trạch cuối cùng chuyển tầm mắt về phía đại đạo diễn Ngô, không thể tin nói: "Mắng tôi năng lực kém? Ông anh, có vẻ anh không muốn đầu tư phim sau thì phải."

"Đừng đừng, đừng nha!" Đạo diễn Ngô rất không tiết tháo nâng Tống ảnh đế lên, "Cái gì ra cái đó, người làm anh đây chẳng phải cũng hi vọng cậu cầu gì được đó mà, có lòng tốt nhắc nhở một câu, muốn theo đuổi người ta, không phải theo đuổi như thế."

Tống Thịnh Trạch cau mày: "Lão độc thân thẳng tắp như anh còn muốn dạy tôi cách theo đuổi..."

Ngô Bách Dương chép miệng một cái, đứa em trai này thực sự không đáng yêu, luôn đâm vào chỗ đau của hắn.

"Thịnh Trạch cậu từ nhỏ đến lớn toàn được theo đuổi, có bao giờ nhọc lòng theo đuổi người khác, nên không có kinh nghiệm mà, cậu xem, gần đây cậu cứ làm tiểu trợ lý sợ, cũng mất tự nhiên hơn."

Ngô Bách Dương xoa cằm, đâm vào chỗ đau trả miếng Tống ảnh đế, còn vờ tận tình khuyên nhủ.

Hình như là có hơi hơi...

Mặc dù Miểu Miểu không trốn anh, nhưng so với lúc trước đúng là cẩn thận hơn nhiều.

Hơn nữa như thể thỉnh thoảng miễn nhiễm với lời trêu chọc của anh, hiểu cách né tránh, thậm chí che giấu.

Lẽ nào nhãi con không thích anh?


Thực ra Tống Thịnh Trạch cũng vô cùng hoảng loạn, kiêu ngạo như Tống ảnh đế, anh không nghĩ tới khả năng sẽ có người không thích anh, nhưng nhìn thái độ Lạc Miểu dạo này, có vẻ không tốt lắm...

Tống Thịnh Trạch không tỏ rõ ý kiến, không lên tiếng.

Anh cũng chưa theo đuổi ai bao giờ, thì thế nào? Ai mà không có lần đầu tiên chứ!

Ngô Bách Dương không ngạc nhiên nhìn phản ứng của Tống Thịnh Trạch, hắn làm đạo diễn nhiều năm, không nói cái khác, đôi mắt này có sức quan sát tuyệt đối mạnh hơn người thường.

Từ lần thử vai "Sơn Hà Quy" hắn cũng cảm giác được thái độ khác thường của Tống ảnh đế đối với trợ lý.

Hắn hiểu khá rõ về đứa em trai này, một người kiêu ngạo như khổng tước, mà thật sự là ngoại hình cũng đẹp, thực lực đủ mạnh, xưa nay cũng không chủ động tấn công, luôn được mọi người người vây quanh, lúc đến phiên mình yêu chiều người khác, khó tránh khỏi có phần quá mực.

Còn chưa theo đuổi được, đã táy máy tay chân, việc này phải từ từ...

"Muốn nói gì thì nói nhanh lên!" Tống Thịnh Trạch phiền nhất dáng vẻ Ngô Bách Dương thừa nước đục thả câu.

Anh nhìn về phía Lạc Miểu: "... Biện pháp hữu hiệu, tất cả bộ phim sau này của đạo diễn Ngô, tôi bao hết."

"Hào phóng quá!" Ngô Bách Dương thán phục một tiếng, cũng nhìn sang chỗ Lạc Miểu, "Thịnh Trạch à, Tống Thịnh Trạch! Thấy cậu là kiểu người yêu chiều vợ nhỏ không cần nguyên tắc, sau này đoán chừng là thê nô..."

Thấy Tống Thịnh Trạch sắp tức giận, Ngô Bách Dương vội vàng nói: "A, đừng có mà nói anh làm sư huynh mà không giúp cậu, muốn theo đuổi người khác phải chú ý..."

Tống Thịnh Trạch dẫn Tống Miểu Miểu chậm rãi đi từng bước trên núi, mỗi lần đi đều mang về một ống quần bùn, càng chạy càng gian nan.

Tối hôm qua đổ mưa, đường núi lầy lội, vừa vặn chỗ thích hợp quay cảnh Chu Duệ Thanh dẫn chó vào núi.

Đây là một cảnh quay từ xa, Tống Thịnh Trạch ở phía xa quay xong, anh phải đi bộ đi về tới đoàn phim.

Vẻ mặt Tống ảnh đế nghiêm túc, dù là ai nhìn đều sẽ nghĩ đại ảnh đế đang nổi giận với bối cảnh quay quá tệ, nhưng trên thực tế...

"Giữ một khoảng cách..."

Cả đoạn đường, Tống Thịnh Trạch vừa đi vừa cân nhắc lời Ngô Bách Dương nói, càng cân nhắc càng không đúng: "Đáng đời Ngô Bách Dương lưu manh ba mươi năm, ra toàn ý xấu!"

"Gâu gâu gâu!" Tống Miểu Miểu đáp lời.

Tống Thịnh Trạch vuốt đầu nó: "Mày cũng cảm thấy không nên như vậy đúng không?"

"Gâu!" Tống Miểu Miểu không tiết tháo chút nào.

Tống Thịnh Trạch nghe rất hài lòng, móc thịt khô trong túi ra cho nó ăn.

Thực sự mà nói, Ngô Bách Dương có một câu nói không sai, muốn trêu không được để lại dấu, phải thật tinh tế, quá mức rồi chỉ khiến người ta sợ.

"Chỗ nào chứ? Rõ ràng rất có chừng mực... Thật sự quá lắm hả?" Tống ảnh đế không có gì xấu hổ cảm thấy được mình làm rất đúng, nhưng lại có chút chột dạ.


Trong lòng Miểu Miểu nghĩ anh như thế nào...

Tống Thịnh Trạch hít sâu một hơi.

Từ từ đi...

Chờ sau này nhóc con vào tay anh, anh nhất định phải, nhất định phải...

"Anh Trạch!"

Một tiếng kêu trong trẻo cắt ngang ý nghĩ kỳ lạ trong đầu Tống Thịnh Trạch.

Chỉ thấy Lạc Miểu dẫm trên bùn đất lầy lội đi về phía anh, trên tay còn cầm ấm nước rồi đủ thứ.

Tống Miểu Miểu nhìn thấy Lạc Miểu đi đến liền lao ra ngoài, ngoắc ngoắc cái đuôi chạy về phía cậu.

"Con chó con, còn tích cực hơn tao..." Tống Thịnh Trạch nhướn mắt nhìn người.

"Anh Trạch, vất vả rồi! Em đến đón anh về!"

Lạc Miểu cười rộ lên, thời tiết sau cơn mưa tự dưng vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, Tống Thịnh Trạch như thể nhìn thấy phía sau cậu phát ra cầu vồng.

Phía sau...

"Đừng nhúc nhích!!!"

Tống Thịnh Trạch kêu một tiếng làm dọa sợ Lạc Miểu.

"Sao, sao vậy?" Lạc Miểu nghe lời dừng bước lại, ngay cả tư thế cũng duy trì như cũ, hơi động cũng không dám động.

"Nói chung... cậu đừng động."

Tống Thịnh Trạch hạ thấp giọng, cúi người xuống, nửa người trên cúi xuống chậm rãi đến bên người Lạc Miểu.

Tống Miểu Miểu cũng phát hiện tình hình khác thường, thuộc tính chó săn bắt đầu phát huy, nó vô thanh vô tức nằm rạp người xuống, làm ra tư thế chuẩn bị tấn công.

Tống Thịnh Trạch căng thẳng, năm đó từ chối kế thừa gia nghiệp, đi tham gia nghệ thuật cũng chưa từng khẩn trương như vậy, trên trán đã thấm ra đầy mồ hôi hột.

Vừa nãy anh nhìn về phía Lạc Miểu, dư quang nhìn thấy sau lưng Lạc Miểu xuất hiện một bóng dài màu ngọc lục.

Tống Thịnh Trạch định thần nhìn lại, đó là một con rắn lớn bằng thanh tre, đầu tam giác, le lưỡi ra, cũng không biết có độc hay không, ngẩng cao thân rắn, nhanh chóng tới gần Lạc Miểu...

Mà nhóc con khờ khạo nhà anh lại không mang giày cao su, trên miệng giày lộ ra cổ chân tinh tế gầy gò.

Đừng nói làm rắn thèm nhỏ dãi, anh chỉ nhìn thôi cũng muốn đi lên cắn một cái!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận