"Tống Tuyền!"
Phương Niên vọt tới cửa hô một tiếng, nhưng chỉ thấy bóng chàng trai biến mất ở góc ngoặt.
"Haizz..."
Cô bất đắc dĩ than nhẹ.
Sau ngày hôm nay sợ là sẽ mất người bạn này rồi.
Cô đóng cửa lại, vừa quay người đã thấy Giang Ngộ đứng lên từ trên ghế.
Ánh mắt anh đen kịt nặng nề, môi mỏng khẽ nhếch, cười như không cười bước đến gần cô từng bước một.
"Ông xã..." Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên dự cảm không ổn.
"Luyến tiếc cậu ta?" Người đàn ông nhẹ giọng hỏi.
Rõ ràng đang cười nhưng lại làm người phía sau lưng lạnh run.
"Không có." Phương Niên lắc đầu thật mạnh.
"Còn thở dài."
Anh căn bản không nghe cô phủ nhận, đã định tội xong.
"Chỉ là cảm thấy hơi có lỗi."
"Có lỗi cái gì? Hối hận kết hôn quá sớm?"
Này này này... Cái tội danh này quá lớn rồi!
"Em không có mà! Ông xã đổ oan cho người ta." Cô chu môi hờn dỗi.
"Không có?" Người đàn ông nói, kéo cô vào ngực hôn lên cánh môi non mềm kia, bàn tay to cũng không chút khách khí xoa nơi tròn trịa của cô.
"Ưm..."
Mấy ngày trống trải, sao có thể chịu được?
Lập tức Phương Niên mềm nhũn dựa vào ngực anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trong phòng khách ấm áp, một nam một nữ ôm hôn kịch liệt, trao đổi nước bọt, đầu lưỡi giao triền, đôi tay thăm dò cơ thể nhau.
"Ưm..."
Đầu tóc, quần áo Phương Niên đều rối tung, cô đang chuẩn bị thừa nhận thân mật của anh thì ai ngờ, hôn xong người đàn ông lại buông lỏng cô ra.
"Ông xã?" Đôi mắt cô ngập nước, khó hiểu nhìn anh.
"Anh ở trường quay đọc được tin tức của em, cực kỳ lo lắng..."
"Vâng." Trong lòng cô ngọt ngào.
"Nhưng sau đó, trên đường trở về, anh bỗng nhiên hơi tức giận..."
Khi anh nói chuyện, lòng bàn tay thô ráp xoa môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Em..."
Cô bĩu môi, vừa định giải thích thì ngón tay anh đã chọc vào, không cho cô cơ hội biện giải.
"Ở phim trường em cùng cậu ta mắt qua mày lại đã đành..."
Mắt qua mày lại?
Cô nào có?!
"Về nhà còn không an phận."
Ngón trỏ và ngón giữa đè nặng đầu lưỡi cô gái, đâm thọc qua lại, khiến cái miệng nhỏ của cô bị kéo rộng, nước miếng chảy xuống theo khóe miệng, nhìn cực kỳ sắc tình.
"Ô..."
Cô đáng thương nhìn anh, mặt lộ vẻ tủi thân.
"Em có nhớ không, em là người đã kết hôn, em đặt chồng em ở chỗ nào?"
Đương nhiên là đặt trong lòng rồi!
Anh không nghe cô nói chuyện vì vậy Phương Niên dùng đầu lưỡi liếm ngón tay anh, nghiêm túc lấy lòng.
Cô gái yêu kiều mềm mại, bộ dạng nhu thuận lại ngoan ngoãn, khiến người nhìn thật muốn hung hăng bắt nạt.
Chỉ khoảng nửa giây, dục hỏa của Giang Ngộ đã càng tăng vọt.
"Lên sofa đi, anh muốn phạt em."
Anh nói, rút ngón tay ra.
"Ưm..."
Trong miệng trống rỗng, Phương Niên không khỏi cảm thấy mất mát.
Đã được tự do nhưng cô lại quên mất lời muốn cãi lại, theo lời anh đi tới bên cạnh sofa, ngoan ngoãn ngồi xuống một góc.
Đợi chốc lát sau anh cũng đi tới, trong tay cầm vài thứ.
Chỉ liếc mắt qua hai chân Phương Niên đã mềm nhũn, một đợt dịch trong huyệt nhỏ trào ra.
Giang Ngộ bày đống đồ vật lên bàn, chỉ vào bộ đồ hầu gái hai màu đen trắng, ra lệnh cho cô: "Tự thay đi."
"Vâng."
Cô tự biết đuối lý, lại thèm khát anh, nào dám không nghe theo.
Vì thế cô vội vàng cởi quần áo và áo lót, mặc vào bộ nội y tình thú gợi cảm kia.
Bộ đồ màu trắng đen kinh điển, cổ chữ V trễ, trước ngực là dây cột đan xen, bên hông có tạp dề tượng trưng thân phận cùng với băng trùm đầu ren. Cả bộ quần áo mặc lên người Phương Niên khiến người đàn ông mắt sáng ngời.
Người vợ nhu thuận của anh đã không còn, trước mặt rõ ràng là một nữ hầu gái gợi cảm quyến rũ.
Mắt to chớp chớp, bầu ngực nửa lộ, quần lót dưới chiếc váy ngắn như ẩn như hiện... Cô đang quyến rũ nam chủ nhân đẹp trai.
Ánh mắt người đàn ông ngồi trên sofa càng thâm thúy hơn. Anh vỗ vỗ bên cạnh mình, nhàn nhạt nói: "Lại đây."
"Dạ."
"Không đúng," người đàn ông lắc đầu, lạnh lùng nói: "Em phải gọi anh là chủ nhân."
"Vâng, chủ nhân."
Nữ hầu gái vội vàng đi đến bên cạnh anh, căng thẳng ngồi yên.
"Biết mình phạm sai lầm gì không?" Giọng người đàn ông uy nghiêm, ẩn chứa tức giận.
"Chủ nhân..."
Đôi tay nữ hầu gái xoắn vào nhau, động tác này khiến cho khối thịt trước ngực cô càng tràn ra nhiều hơn, mơ hồ còn thấy cả quầng vú.
Hai tròng mắt người đàn ông híp lại. Anh cầm lên chiếc cà vạt mới tinh, trói chặt hai tay cô gái về phía sau.
Kể từ đây, cô chính là vật sở hữu của riêng anh, tự do do anh khống chế, không có cách nào chống cự những điều anh làm.
Tay to phủ lên bầu ngực tuyết trắng trước mặt, anh vừa xoa vừa ra lệnh:
"Làm hầu gái, lúc chủ nhân có mặt, công việc của em chính là hầu hạ anh cho tốt, làm anh vừa lòng."
"Vâng..."
Cô gật gật đầu, băng đô trên đầu cũng lắc lư theo, cả người xinh đẹp đáng yêu.
"Lúc chủ nhân không có mặt, mỗi ngày em phải canh giữ ở nhà, chờ anh về."
Vừa nói, một bàn tay khác trượt vào trong váy ngắn của cô, cách quần lót xoa nắn âm hạch.
"A..."
Cô run rẩy, đùi theo bản năng co lại, kẹp chặt ngón tay anh.
"Nhưng em thế mà lại dám thừa dịp chủ nhân không có mặt, trộm ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác."
Tốc độ tay nhanh hơn, trước sau cọ xát, anh không ngừng moi móc hoa huyệt cô, khiến cô dâng lên khoái cảm liên tục.
"A... chủ nhân... Em sai rồi."
Cô yêu kiều rên rỉ, vú mềm bị trang phục hầu gái trói buộc chặt không ngừng phập phồng.