Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Phía chân trời chiều tà để lại một dải màu đỏ, trong phòng ngủ yên tĩnh, Kẹo Đường thảnh thơi bước vào nhảy lên giường mềm mại, trên giường có hai người đang ngủ, nó nằm xuống bên cạnh hai người, lè lưỡi liếm móng vuốt của mình. LQĐ

Đột nhiên, người bên cạnh giật giật, Kẹo Đường kinh ngạc bật dậy nhảy xuống giường, cứ thế tự chơi một mình, Kinh Sở Dương tỉnh dậy, cúi đầu nhìn Tưởng Sầm trong ngực, cậu còn chưa mở mắt, bộ dạng ngủ say ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Kẹo Đường lại nhảy lên, hai chân trước đè lên cánh tay cậu, còn muốn giẫm cả lên người Tưởng Sầm, Kinh Sở Dương dựng thẳng ngón tay để bên môi, suỵt một tiếng với nó, khẽ khàng xuống giường, ôm Kẹo Đường cùng xuống, rồi nhẹ chân nhẹ tay ghém góc chăn, sờ bụng đói xuống phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Tưởng Sầm bị mùi thơm của thức ăn hun tỉnh, cậu mở mắt, Kẹo Đường đang ngồi bên cạnh liếm láp móng vuốt lau mặt, trong chăn vẫn còn ấm, nhưng người bên cạnh hiển nhiên đã rời giường xuống phòng bếp nấu cơm, cậu ra ngoài nhìn, hoàng hôn đã buông xuống phía Tây, ngủ một giấc thế nhưng ngủ thẳng đến lúc trời tối.

Trong đầu cậu còn chút mơ hồ, hình như nhớ ra mình xảy ra chuyện khi quay phim, đi hết con đường trên núi, bước vào trong một hang núi, cuộn mình trong hang núi, sau đó đột nhiên tỉnh lại thì phát hiện Kinh Sở Dương lại tới đó, anh đang vật lộn với một con rắn vì cậu, đúng rồi, rắn! Anh ấy bị rắn cắn rồi!

Tuy lúc ấy Kinh Sở Dương nói rắn không có độc, nhưng Tưởng Sầm vẫn cảm thấy lo lắng, cậu xuống giường ra phòng khách kéo cánh tay Kinh Sở Dương muốn đi ra ngoài: “Mau, đi bệnh viện với em.”

Kinh Sở Dương dở khóc dở cười, trong lòng cảm động sự quan tâm của Tưởng Sầm đối với anh, anh nhéo mũi cậu, trêu chọc: “Tốt xấu gì cũng cơm nước xong trước đi đã, em không đói bụng à?”

Ùng ục, đúng lúc bụng kêu lên, Tưởng Sầm đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, cậu ăn rất nhanh, đói bụng cả đêm, hơn nữa Kinh Sở Dương làm đồ ăn rất ngon, ăn đến hận không thể nuốt cả đầu lưỡi vào!

Cậu vội vội vàng vàng ăn cơm xong kéo Kinh Sở Dương vào phòng ngủ thay quần áo rồi tới bệnh viện gần nhất, đến bệnh viện, bác sĩ cẩn thận kiểm tra đi kiểm tra lại, kết quả thật sự là rắn không có độc, cũng không ảnh hưởng gì tới thân thể Kinh Sở Dương, lúc này Tưởng Sầm mới thả lỏng người, cùng anh về nhà.


Mấy ngày sau, tin tức Thiệu Trạch bị bắt truyền ra, không chỉ đám fan kinh hãi mà ngay Tưởng Sầm cũng bị hoảng sợ, nhưng nghĩ tới kiếp trước vì giành vị trí ảnh đế mà Thiệu Trạch nhẫn tâm hại cậu, đời này lại cố ý lái xe đâm cậu thì cũng không thấy lạ gì.

Khoảnh khắc Thiệu Trạch bị áp tải lên xe, không ít truyền thông chụp lại được, vẻ mặt chán chường của Thiệu Trạch cũng lọt vào ống kính, mặc dù không phải đỏ chót, tốt xấu gì cũng coi như từng huy hoàng, nhưng lại có kết cục như vậy, không khỏi làm người ta thổn thức.

Tiến độ quay của vì bị Thiệu Trạch ngáng chân nên chậm mất một tuần, đoàn phim tiếp tục quay lần nữa, để đảm bảo, họ thay đổi chỗ tương đối an toàn hơn, lúc nào cũng bày thế trận chờ quân địch, để tránh lại có tình huống ngoài ý muốn.

Lúc trận tuyết đầu mùa đông rơi xuống, cuối cùng cũng kết thúc sau hơn hai tháng quay, chính thức hơ khô thẻ tre, tên Tưởng Sầm cũng trở thành cái tên đáng chú ý nhất làng giải trí hiện nay.

Trong giải trí Hoa Tụng, Trịnh Hải Dật đang sửa lại lịch trình tiếp theo của Tưởng Sầm, người đang đỏ, mọi chuyện quá bận rộn, bây giờ một tuần Tưởng Sầm phải ra thông cáo, một tháng phải ra mặt.

Đương nhiên người đang đỏ lắm thị phi, trong lúc này xuất hiện không ít người bôi đen Tưởng Sầm, Trịnh Hải Dật xem xong, là một số antifan, không cần quá để ý, nhưng người đang đỏ sẽ trở thành con cưng của giới truyền thông, bất kể truyền thông tốt hay truyền thông vô lương tâm.

Miêu tả tình cảm của Tưởng Sầm cũng là cách đẩy mạnh lượng tiêu thụ cho tạp chí, vì vậy đám truyền thông vô lương tâm bắt đầu đăng bậy bạ tin tức của Tưởng Sầm, hoàn toàn bịa đặt, có một lần thậm chí còn to gan viết mơ hồ Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương đã sớm chia tay, kết quả bị Kinh Sở Dương show ân ái trên weibo vả vào mặt, bị ép xin lỗi.

“Em xem thử đi, có muốn thử vai này không.” Trịnh Hải Dật chỉnh sửa xong, cầm một tờ giấy bên trong đặt trước mặt Tưởng Sầm, đó là một thư mời thử vai kịch nói, là của đạo diễn rất nổi tiếng trong nước, mấy năm gần đây có ý lui về ở ẩn - đạo diễn Tiền Chính An, nói về vị đạo diễn này, lý lịch bày ra quả thật rất lợi hại, hơn nữa ông là thầy của không ít đạo diễn nổi tiếng trong nước, ví dụ như Đỗ Văn Khâm và Minh Sâm.

Còn lần này ông muốn quay một vở kịch, biểu diễn lần cuối cùng trong cuộc đời đạo diễn và chào cảm ơn, kịch nói không thể so sánh với kịch điện ảnh truyền hình và phim, có vô số cảnh NG, một khi lên sân khấu biểu diễn, hoặc là thành công ngay từ lần đầu tiên, hoặc là thành trò cười.


Trịnh Hải Dật rất hi vọng Tưởng Sầm có thể nhận, một mặt biểu diễn kịch là một loại rèn luyện đối với Tưởng Sầm, mặt khác có thể tham gia đóng kịch của đạo diễn Tiền Chính An cũng là vinh dự của Tưởng Sầm, rất có lợi cho sự phát triển sau này của cậu.

Tưởng Sầm chỉ nhìn thoáng qua không chút do dự gật đầu: “Em nhận.”

Thời gian thử vai kịch nói đã sắp xếp, là sau hai giờ chiều, nhưng vì địa điểm thử vai không ở thành phố A nên Tưởng Sầm phải chấm dứt thông cáo sớm, kịp thời chạy tới, đạo diễn Tiền Chính An vô cùng ghét người không tuân thủ giờ giấc, mặc kệ cậu là siêu sao Thiên vương hay là diễn viên nhỏ vô danh, đến cả ông già, đều lần lượt bị dạy dỗ tuân theo.

Tưởng Sầm không muốn để lại ấn tượng xấu cho đạo diễn, vì vậy cậu nhờ Trịnh Hải Dật từ chối nhiều thông cáo, hôm sau tới thành phố B trước để chuẩn bị, Kinh Sở Dương thấy lo nên quyết định đi cùng cậu.

Đến khách sạn thành phố B là bảy giờ tối, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm xuống đại sảnh ăn buffe, sau đó trở về phòng, mở kịch bản thử vai Trịnh Hải Dật đưa cho cậu, vô cùng quen thuộc.

Kinh Sở Dương tắm xong đi ra, nhìn thấy Tưởng Sầm ngồi trên giường, cúi đầu nhìn chăm chú, ngọn đèn màu vàng nhạt chiếu trên mặt cậu, càng tôn lên làn da trắng không tỳ vết kia, anh đi qua ngồi bên cạnh cậu, đưa tay khoác lên vai cậu, dịu dàng hỏi: “Có căng thẳng không?”

“Căng thẳng.” Tưởng Sầm đang hết sức chăm chú xem thấy Kinh Sở Dương nhìn lập tức lộ vẻ đáng thương, đầu dựa vào vai anh: “Thử vai có rất nhiều diễn viên từng trải lợi hại như vậy, chút diễn xuất của em hình như hoàn toàn không đủ dùng.”

Kinh Sở Dương ôm vai cậu, để cậu dựa vào ngực mình, an ủi: “Làm sao có thể, Tiểu Sầm của anh cũng rất lợi hại, mặc kệ có được chọn hay không chỉ cần em dốc hết toàn lực là được, coi như rèn luyện một lần đúng không? Được rồi, vui vẻ lên chút, ngoan, đi ngủ sớm đi.”


Bị anh nói như vậy, ứ nghẹn trong lòng Tưởng Sầm tan đi không ít, cậu ngoan ngoãn thả kịch bản nghỉ ngơi, mặc kệ ngày mai có kết quả thế nào, tóm lại là rèn luyện một lần, có thể may mắn được đạo diễn Tiền Chính An mời thử vai, bản thân mình đã là một sự khẳng định với ông, không phải sao?

Ngày hôm sau, Tưởng Sầm tỉnh lại từ sớm, xem lại kịch bản mấy lần nữa, xác định đã thuộc làu mới xuất phát đi tới chỗ thử vai, lúc cậu đến còn rất sớm, cả đại sảnh chỉ có mình cậu, Tưởng Sầm cũng không ngó nghiêng lung tung, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, tiếp tục xem kịch bản, trong đầu lướt qua từng cảnh trong kịch bản một lần.

Kịch bản nói về câu chuyện tứ đại đồng đường, nhân vật cậu muốn thử vai chính là con trai nhỏ Tiểu Dương, Tiểu Dương là một đứa bé ngoan, nhưng về sau vì một số biến cố của gia đình khiến cậu bé càng ngày càng trở nên phản nghịch, sau cùng bị diệt vong. Kịch bản thử vai là thời kỳ Tiểu Dương từ bé ngoan chuyển sang phản nghịch, giai đoạn này rất thử thách diễn xuất, nếu như chuyển quá nhanh khó tránh khỏi câu thoại bị cứng, chuyển quá chậm lại thành chưa nhập vai, làm thế nào để đắn đo chuyển biến đúng mực, đúng là thử thách diễn xuất của diễn viên.

Hình như nhân vật cậu muốn thử vai này có mấy người, có hai người Tưởng Sầm rất quen mặt, là diễn viên lão làng lăn lộn trong màn ảnh nhiều năm, tất nhiên diễn xuất không phải nói, còn hai người thì cậu không nhận ra, nhưng đã có thể được mời, tất nhiên diễn xuất cũng không kém.

Cậu lấy lại bình tĩnh, tự nhủ mình phải cẩn thận chuẩn bị, vừa đọc xong kịch bản, Tưởng Sầm cảm thấy có chỗ không được để ý, suy nghĩ một lúc, cậu quyết định tự mình thay đổi. Nửa giờ sau, cuối cùng cũng tới lượt cậu, cậu hít sâu một hơi cất bước đi vào.

Quá trình thử vai rất đơn giản, chỉ muốn cậu biểu diễn đoạn viết trên kịch bản, Tưởng Sầm biểu diễn lưu loát, phát hiện ánh mắt đạo diễn Tiền Chính An rơi xuống người cậu từ nãy giờ, trong mắt sóng lớn không sợ, trong lòng cậu lại không yên, cúi chào người trước mặt.

Hồi lâu sau, đạo diễn Tiền Chính An mới chậm rãi mở miệng: “Trong kịch bản có một đoạn, cậu tự sửa?”

Tưởng Sầm sửng sốt vài giây, nhẹ nhàng gật đầu, có một cảnh là Tiểu Dương bị đuổi ra khỏi nhà, mắc chứng cuồng loạn kêu khóc, nhưng bị Tưởng Sầm tạm thời đổi thành mặt đầy lệ nóng, cười lạnh sau đó rời đi.

“Nói thử xem, tại sao phải sửa như vậy?” Tiền Chính An nhàn nhạt hỏi.

“Tiểu Dương vốn là đứa trẻ ngoan, trong lòng ấm áp, cho dù sau này cậu ấy trở nên phản nghịch, cũng không phải là loại người sẽ hét ầm ĩ, khi cậu ấy bị đuổi ra khỏi nhà thì lòng cậu đã thay đổi, không còn ấm áp, cho nên cậu ấy sẽ không khóc, cậu ấy chỉ biết cười lạnh rời đi, cho nên đây là lí do vì sao tôi thay đổi.” Tưởng Sầm mím môi thấp giọng giải thích, trái tim đập thình thịch. Lúc thử vài không diễn theo kịch bản, tạm thời sửa đổi kịch bản, chuyện này thật sự là chuyện điên cuồng nhất mà cậu từng làm!

“Đây là cậu đang nghi ngờ biên kịch đúng không?” Sắc mặt Tiền Chính An bỗng nhiên trầm xuống, người xung quanh nín thở, bầu không khí thoáng chốc rời vào lúng túng.


Trái tim Tưởng Sầm sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng cậu vẫn hết sức giữ bình tĩnh: “Không, tôi chỉ biểu đạt cái nhìn của mình mà thôi.”

Tiền Chính An không nói gì, bầu không khí như đông cứng, ngay cả tiếng hít thở của từng người đều nghe rõ ràng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay lúc mọi người cho rằng Tưởng Sầm quá to gan, không còn hi vọng, Tiền Chính An lại cười cười, đứng dậy đi tới trước mặt Tưởng Sầm, trầm giọng nói: “Cậu là diễn viên can đảm nhất tôi từng gặp, nhưng không thể không thừa nhận cậu sửa vô cùng chính xác, nhân vật Tiểu Dương này cần ánh mắt sạch sẽ quả quyết như cậu, và diễn xuất không dài dòng, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nói xong ông duỗi bàn tay có nếp nhăn ra, mỉm cười nhìn người trước mặt.

Tưởng Sầm nghe vậy, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, lập tức bị cậu che giấu, cậu đưa tay bắt lại tay đạo diễn Tiền Chính An, mãi đến khi đi ra địa điểm thử vai, đứng trước vẻ mặt đầy nghi vấn của Kinh Sở Dương mới lấy lại tinh thần, trực tiếp nhảy lên người Kinh Sở Dương, mừng rỡ như điên.

Cậu vậy mà được chọn!

Một tuần sau, kịch bản vở kịch này tới tay Tưởng Sầm, cậu không thể chờ đợi xem một lần, đoạn muốn khóc trước kia dựa theo lúc cậu biểu diễn thử vai, đổi thành cười lạnh, tuy thử vai ở thành phố B nhưng tập kịch bản lại ở phòng trưng bày nghệ thuật thành phố A, ba ngày sau bắt đầu.

Theo đạo diễn Tiền Chính An yêu cầu, lần này luyện tập kịch bản Tưởng Sầm không để lộ chút nào, fan cậu hoàn toàn không biết, trong thời gian liên tục một hai tháng không có bất kỳ tác phẩm và thông cáo nào, vốn đối với diễn viên đang đỏ mà nói chính là chuyện không thích hợp, sợ cậu sẽ bị khán giả quên, nhưng Tưởng Sầm lại xem như đóng cửa tu luyện, chờ lúc ra ngoài nhất định sẽ cho công chúng một tác phẩm hay hơn, dùng thực lực chứng minh, cho dù là biểu diễn kịch trên sân khấu, Tưởng Sầm cậu cũng sẽ không để fan thất vọng!

Cùng lúc đó, Thiệu Trạch kẻ khả nghi cố ý giết người bị công tố hỏi thăm, mấy tháng sau tội danh của hắn đã tìm được chứng cứ, ấn theo tội cố ý giết người, tòa án xử Thiệu Trạch ở tù chung thân.

Bất kể là người nhà bé bị hại hay là Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm, đều có cảm giác thở phào, người đang làm thì trời đang nhìn, tóm lại làm chuyện xấu chắc chắn không có kết quả tốt.

Còn trải qua hai đời, cuối cùng Thiệu Trạch phải trả giá những gì hắn ta phải nhận, một cái giá quá lớn.

Hết chương 74


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận