Edit: Cực Phẩm
Phát triển tới trình độ nào?
Ba mình thật sự là quá phóng túng cư nhiên lại hỏi loại vấn đề này.
Súng vàng huyết chiến tiểu cúc hoa gì gì đó không có nhộn nhạo lắm đâu nha!
Tiểu Hạ Lạc nhớ tới chuyện tình “ban đêm ngày đó”, vì thế khuôn mặt bừng một cái đỏ hồng một mảnh, vô cùng vô cùng không đánh đã khai!
Vì vậy, trong nháy mắt ba Hạ liền nổi giận!
Hắn xuất ra một cái đại từ đại bi Thiên diệp thủ nội lực hùng hậu vỗ trên bàn nghe một tiếng rầm! Nhất thời cảm thấy mình vô cùng có một loại khí phách tông sư một đời Thiếu Lâm!
“Ngay cả giường cũng dám lên! Nói! Có phải là hắn dùng điềm ngôn mật ngữ vô sỉ dụ dỗ mi!?”
“Không có mà, ba! Anh ấy vô cùng thành thật một chút cũng không nói!” Hạ Lạc há miệng run rẩy đứng ngay ngắn trên đất, kiên trì đối mặt với ba mình, tính để cho ánh mắt của mình nhìn qua chân thành một chút!
“Vậy nhất định là hắn chuốc say mi sau đó tranh thủ lúc mi bất tỉnh nhân sự sấn hư nhi nhập [1]!” Ba Hạ vẫn giãy giụa!
[1] Sấn hư nhi nhập: thừa dịp địch yếu mà xông vào. Chỗ này hiểu là ba Hạ muốn nói Cố Phong thừa dịp Hạ Lạc say dụ dỗ.
“Cái gì cũng không có! Anh ấy không hút thuốc không rượu bia lại biết nấu ăn! Là đàn ông ba tốt!” Hạ Lạc run rẩy cầm tay ba mình, điên cuồng khen anh tuấn nam nhân của mình!
Nhưng toàn bộ đều là thật mà!
“Chẳng lẽ trước đó hắn vẫn giả thành nữ để lừa dối mi? Chờ đến lúc mi có cảm tình thì hắn mới nói cho mi biết hắn là nam!?” Ba Hạ không muốn tin rằng con trai mình thật sự là gay, vì vậy đường quay của não tự động không thấy thuộc tính anh tuấn quyến cuồng của Cố Phong, lập tức huyễn hóa ra một đoạn kịch như ma như ảo! “Thật to gan! Lão tử đi làm thịt hắn!”
“Không —!” Hạ ảnh đế thương tâm gần chết, dứt khoát quỳ xuống đất! Hai mắt đẫm lệ lưng tròng ôm lấy đùi ba mình khóc lóc kể lể: “Là con câu dẫn anh ấy trước!”
Thật ra nói thế cũng không sai, dù sao Cố Phong vẫn luôn lặng lẽ chú ý Hạ Lạc mà thôi, người dũng cảm bước ra chế tạo tình huống vô tình gặp mặt chính là Hạ Lạc.
Thế nhưng thoạt nhìn mẹ Hạ đã sắp ngất rồi!
“Ít nói nhảm!” Ba Hạ lãnh diễm cười, cư cao lâm hạ liếc mắt nhìn con trai, nói: “Câu dẫn hắn? Chỉ bằng mi?”
— Chỉ bằng cái chỉ số thông minh này mà không doạ người chạy đã tốt lắm rồi, lại còn câu dẫn?
“…” Hạ Lạc tan nát cõi lòng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ba Hạ.
Ba, lời này của người đến tột cùng là có ý gì!
Để bác bỏ lời của ba chứng minh mình là một cực phẩm tiểu thụ xinh đẹp quyến rũ phong tình vạn chủng, đồng thời để dồn hoả lực vào người mình, Hạ Lạc sốt ruột giải thích: “Chính là con câu dẫn anh ấy trước, con cố tình bị bóng đập ở sân bóng rổ sau đó mặt dày mày dạn dọn qua sống chung với ảnh! Sau đó anh ấy thích con! Anh ấy vô tội thật mà!”
Thủ đoạn của Hạ yêu nghiệt vô cùng cao minh.
Thân mình mỏng manh của mẹ Hạ lung lay mấy cái, tựa hồ đã đứng không nổi!
Ba Hạ đau lòng đỡ lấy mẹ Hạ, dùng ánh mắt sát nhân bắn phá từ đầu đến chân con trai một phen, bỏ lại một câu “Cho mi ở trong đây ba ngày để cho lão tử thấy mi biến về một người bình thường”, sau đó hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đỡ mẹ Hạ ra ngoài.
Tiểu Hạ Lạc ngơ ngác quỳ trên mặt đất, cảm giác tim như bị đao cắt!
Lúc này, từ phòng khách có một tiểu Dobermann lén chạy vào tò mò ngẹo đầu nhìn Hạ Lạc, hai đôi mắt nhỏ như đậu đen cơ trí trông vô cùng đáng yêu! Thấy Hạ Lạc lệ rơi đầy mặt, tiểu Dobermann thịt đô đô chạy tới, khoác chân trước lên đầu gối Hạ Lạc, kéo cái cổ qua dùng sức liếm mặt Hạ Lạc.
Vì vậy, Tiểu Hạ Lạc cảm thấy mình đã được chữa khỏi trong nháy mắt!
Dobermann gì gì đó sau này nhất định phải nuôi một con.
Đây là bằng chứng chứng minh tình yêu oanh oanh liệt liệt của mình và nam nhân nhà mình!
Một đêm này, Hạ Lạc bị vọng tưởng phiên giang đảo hải trong đầu mình quấy nhiễu, hoàn toàn không thể nào ngủ.
Sáng sớm sáu giờ, hắn thật sự nằm không nổi nữa, cảm thấy mình nhất định phải làm chút chuyện để bảo vệ tình yêu vĩ đại của mình!
Ví dụ như cắt khăn trải giường thành từng mảnh từng mảnh sau đó thắt lại thành một cái dây thừng thả từ lầu tám xuống, bỏ trốn với Cố Phong trốn đến chân trời góc biển!
Bọn họ muốn đi Vân Nam Đại Lý! Nghe nói nơi đó là một nơi rất đẹp! Sau này sẽ trải qua những ngày công canh thụ dệt (canh: làm nông), chỉ muốn làm uyên ương không nguyện làm tiên!
Nghĩ tới đây Hạ Lạc nhảy lên một cái, hắn lôi một cái mã tấu Thuỵ Sĩ bản giấu trong túi từ trong ngăn bàn ra ngoài, cuối cùng móc ra cái kéo nhỏ ước lượng khăn trải giường một chút, hắn cảm thấy kế hoạch này vô cùng đáng tin.
Nhưng một giờ sau, “dây thừng khăn trải giường” của Hạ Lạc bị ba Hạ đến đưa bữa sáng tịch thu.
“Đồ ranh con! Mi không sợ ngã chết hả!?” Ba Hạ tức đến mắt cũng đỏ lên!
Vì phòng ngừa những chuyện tương tự thế này phát sinh lần thứ hai, hắn không chỉ cuốn lại mã tấu Thuỵ Sỹ cùng cái khăn trải giường bị cắt đến thất linh bát toái, mà còn để cho mẹ Hạ tháo ra vỏ chăn cùng áo gối!
Hết sức vô nhân đạo!
“So với cùng anh ấy xa nhau, con tình nguyện ngã chết còn hơn!” Cái cổ nhỏ của Hạ Lạc vươn thẳng, bị hành động cảm động lòng người của mình đả động thật sâu, trong nháy mắt vành mắt liền đỏ!
“Muốn chết đúng không? Được! Để cho lão tử đánh chết mi!” Lời kịch của ba Hạ tiếp nối vô cùng tuyệt vời!
Thế nhưng hắn nâng cánh tay vắn tay áo đi vòng quanh con trai ngu ngốc của mình hai vòng, vẫn không hạ thủ được!
“Được rồi anh, làm con sợ rồi kìa.” Mẹ Hạ bất đắc dĩ đuổi ba Hạ đi, đau lòng sờ sờ đầu Hạ Lạc, ôn nhu an ủi vài câu, thấy tâm tình Hạ Lạc ổn định một chút, liền thử thăm dò nói: “Tiểu Lạc, thật ra hôm qua ba con có thương lượng với mẹ chút chuyện, ba mẹ đều nghĩ hẳn là cho con cùng mấy cô gái tiếp xúc một chút…”
“Mẹ — Cái này là trời sinh, thật sự không sửa được.” Hạ Lạc cảm thấy mình từ một cái đầu mà có hai cái mặt!
Mẹ Hạ ưu thương nhìn Hạ Lạc, nói: “Buổi trưa ba mẹ muốn ăn cơm với chú Hồ, con cũng phải đi.”
“Vì sao, không phải là con gái chú Hồ…” Hạ Lạc rụt một cái vào góc giường.
Chú Hồ kia là bạn làm ăn với ba mình, Hạ Lạc nhớ mang máng chú ấy có một cô con gái bụ bẫm!
“Ừ, đúng, con đến đó gặp một chút, thử một lần xem.” Mẹ Hạ từ ái cười cười, đặt bữa sáng mỹ vị lên bàn rồi ra ngoài.
Cháo thịt bò nóng hôi hổi và bánh bao mập mạp tản ra hương vị mê người.
Hạ Lạc nhìn chằm chằm đồ ăn rồi ngây ngô đứng đó, lại nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn đứng dậy đi đến bàn, một tay lấy lên muỗng thép nhỏ!
Sau đó Tiểu Hạ Lạc cật hoá liền múc một muỗng cháo thịt bò bẹp bẹp uống?
… Loại nội dung vở kịch này cũng quá vũ nhục chỉ số thông minh của Hạ Lạc rồi.
Thực ra là, hắn cầm lấy muỗng thép nhỏ ủy ủy khuất khuất ngồi chồm hổm dưới đất, sau đó lấy muỗng thép gõ một cái trên sàn gỗ cứng rắn.
Đúng vậy!
Hắn tính đào! địa! đạo!
Tuy rằng chỗ này là lầu tám nhưng chỉ cần đào sàn nhà ra là có thể rơi xuống tầng bảy!
Sau đó có thể từ lầu bảy trốn!
Quả thật chính là phiên bản vọng tưởng cuồng của The Shawshank Redemption [2] được chứ?
[2] The Shawshank Redemption: là một bộ phim tâm lý của Hoa Kỳ phát hành vào năm 1994, do Frank Darabont viết kịch bản và đạo diễn. Các bạn có thể đọc thêm nội dung ở đây: https://vi.wikipedia.org/wiki/The_Shawshank_Redemption.
Vô cùng vô cùng chấn động tâm linh.
Công tác vượt ngục của Hạ Lạc tiến hành đến vô cùng gian nan khổ cực, còn bên kia Cố Phong cũng không nhàn rỗi.
Hắn cũng ngủ không yên cả đêm, râu ria xồm xoàm vành mắt đen thui thoạt nhìn thật sự là hết sức tiều tụy!
Tuy rằng đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi nó đến thật thì Cố Phong vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh!
Phỏng chừng ba Hạ cũng đã rời giường, Cố Phong khẩn trương cầm điện thoại lên gọi đến, hắn tính cùng ba Hạ tâm bình khí hòa nói chuyện một chút, ‘hiểu chi dĩ lý động chi dĩ tình’ (nôm na là dùng tình cảm đả động) gì gì đó!
… Cố tiểu công tan nát cõi lòng hiển nhiên đã quên mất ba Hạ cùng Hạ Lạc là cùng thuộc tính.
Tâm bình khí hòa?
Làm sao có thể!
“Chào chú, con là Cố Phong.” Điện thoại được nối, Cố Phong lấy lại bình tĩnh, cực kỳ cực kỳ ôn nhu nói.
“… Hừ.” Ba Hạ bày ra uy nghi gia trưởng, cao quý lãnh diễm!
Cố Phong trứng trứng 囧 một chút, ba Hạ không nói lời nào, cho nên hắn buộc phải nói tiếp: “Chú à, con biết chú rất khó chấp nhận chuyện của cháu với Hạ Lạc, nhưng mà hai chúng con đều là nghiêm túc, không phải là một lúc nổi hứng cũng không phải chơi đùa, con thật sự sẽ đối tốt với em ấy cả đời, con chỉ hy vọng chú có thể cho con một cơ hội.”
“Mơ đi!” Ba Hạ rất phẫn nộ!
Cho mi cơ hội làm gì!? Mi muốn làm gì hả!?
Dù cho ngươi quỳ hoài không dậy dập đầu dập đầu đến máu chảy thành sông bên ngoài cửa cung, trẫm cũng sẽ không giao đại a ca yêu dấu của trẫm cho ngươi đâu!
Thế nhưng ba Hạ lãnh tĩnh cơ trí chỉ gào thét lời kịch cực kỳ đái cảm này trong lòng một phen, cũng không nói ra.
Ở phương diện này, lực tự động kiềm chế của hắn mạnh hơn nhiều so với con trai mình.
“Chú à…” Một phen tỏ tình chân thành của hắn lại đổi được hai chữ thô bạo, nhất thời cảm thấy mình bị nội thương! “Chúng con không thích khác phái, đây là trời sinh, không có biện pháp đổi lại. Chí ít cũng hãy cho con được cùng chú đối mặt nói chuyện về chuyện này được chứ?”
“Không thể!” Ba Hạ không chút lưu tình!
Chúng ta không có gì mà trò chuyện cả!
Dù cho ngươi ở trước Phật tiền (bàn thờ Phật) khổ khổ cầu tới mấy nghìn năm cầu đến dầu hết đèn tắt cũng không thể, đừng tưởng rằng tử triền lạn đả là có thể dùng!
Ba Hạ đã bị lời kịch của mình đả động, sợ nói thêm gì nữa sẽ bộc lộ tâm tình vui sướng vì thế dứt khoát cúp điện thoại!
Cố Phong nghe điện thoại thì xuất hiện âm thanh bận máy, nhớ tới những ngày ở chung ngọt ngào với vợ mình thì nhất thời cảm thấy trong lòng đau như bị đánh vào!
Vì vậy, hắn vô cùng đàn ông xoay người lại nện một quyền vào tường!
Đây đúng là một đôi tiểu nhân nhi số khổ!!!
Ba Hạ vừa cảm thán bầu không khí xã hội toàn là gay không thể chấp nhận vừa nghiêng tai lắng nghe âm thanh kỳ quái cục cục cục cục đến từ phòng ngủ của Hạ Lạc.
Con trai ngu ngốc của mình lại làm gì nữa vậy?
Tiểu tâm linh yếu ớt của ba Hạ bị ngọn lửa tò mò cháy đến thống khổ bất kham!
Vì thế hắn nhón chân lên, tiểu tâm dực dực tiềm hành đến phòng ngủ của con mình, sau đó rầm một tiếng đẩy cửa ra!
Chỉ thấy hùng hài tử nhà mình đang dùng một cái muỗng thép ăn cơm siêng năng đào móc dàn nhà, hơn nữa còn đào ra một cái hố nhỏ ước chừng ba bốn mm!
Con mẹ nó, đây là bất mãn đúng không!?
Ba Hạ không nói lời nào chỉ tiến lên tịch thụ cái muỗng nhỏ, để ngăn lại loại sự kiện thế này phát sinh lần thứ hai hắn còn đoạt luôn chiếc đũa!
“Con còn chưa ăn cơm!” Hạ Lạc lẽ thẳng khí hùng chỉ chỉ cháo và bánh bao trên bàn!
“Vậy thì sao?” Ba Hạ thở phì phì.
“Không có bộ đồ ăn thì ăn làm sao?” Hạ Lạc chính nghĩa lẫm nhiên.
“Lúc Hắc Hắc Hắc ăn cũng không cần bộ đồ ăn!” Ba Hạ chỉ chỉ tiểu Dobermann hắc sắc đang xoay tròn bên chân Hạ Lạc.
Hắc Hắc Hắc vô tội vẫy vẫy đuôi.
Không cần hỏi, nhất định cái tên gọi rách nát này là do ba Hạ đặt…
~*~