Tác giả: Dịch Tu La
Editor: Manh
“Tôi là Địch Ảnh, người thừa kế Địch Thị Media và cũng là người từng ba lần đoạt giải Kim Khuyển dành cho Nam chính xuất sắc nhất.
Tôi vừa mới về thế giới văn minh sau mười tháng ru rú trong rừng sâu núi thẳm.”
“Người trước mặt tôi đây là Lăng Tễ, mười tháng trước đã bỏ công ty cũ đầu quân cho Địch Thị, trở thành nghệ sĩ số một ngang vai ngang vế với tôi.”
“Chính chàng trai nhìn dọc nhìn ngang cũng thấy mang nhiễm sắc thể XY này đang ẵm một con chồn tuyết đùng đùng đến cửa đòi tôi nhận con.”
“Xin hỏi bảo hiểm y tế công ty đóng cho nhân viên có thanh toán phí khám chữa tâm thần không? Gấp lắm rồi online chờ rep.”
Bàn tay lau tóc của Địch Ảnh đơ ra, nước nhỏ từ đuôi tóc xuống ngực rồi lăn theo cơ bụng thấm vào khăn tắm quấn eo, giống như giọt nước mắt tiếc thương cho thế giới quan vỡ tan tành của hắn.
“Úi…”
Có tiếng hít hơi hốt hoảng kèm theo tiếng vật nặng rơi bịch xuống.
Địch Ảnh ngó sang thì thấy dì Ngô giúp việc mặt mày thảng thốt, cái làn đi chợ úp ngược dưới đất.
Dì Ngô vội giơ hai tay bịt mắt: “Hình như dì trông thấy bí mật không thể bật mí của nhà giàu rồi… À đâu, dì già cả mắt mờ không trông thấy gì cả! Tuổi cao tai lãng nữa, không nghe thấy gì hết luôn!”
“Mà này,” Dì Ngô he hé tay nhòm ra, “bé đây là con ruột của cậu chủ hở? Nom giống ra phết nhỉ!”
“Giống chỗ nào?!” Giờ thì Địch Ảnh tin dì ta già cả mắt mờ thật, “Dì Ngô, dì có chắc là dì thấy rõ cậu ấy bế gì không?”
“Ôi dào ơi,” Dì Ngô chỉ chú chồn tuyết ngủ say trong lòng Lăng Tễ, “Cậu trông cặp mắt be bé, cái mũi con con, cái miệng xinh xinh, cả móng vuốt lông nhung xiu xíu này nữa, có chỗ nào không giống đâu? Rõ là sao y bản chính!”
Địch Ảnh: “…”
Gió thổi qua khóm cây trước nhà, khua lá rụng xào xạc.
Địch Ảnh cảnh giác kéo hai người vào nhà: “Vào đây rồi bàn tiếp.”
Giữa chừng hắn bỗng thấy thừa một người, bèn đẩy dì Ngô ra: “Dì Ngô nghỉ một hôm nhé, không cần làm đâu!”
“Ơ!” Dì Ngô bị nhốt ngoài cửa, “Nhưng cậu chủ phải ăn cơm chứ! Cậu nhịn thì cháu bé cũng phải ăn mà!”
Dì ta ghé sát cửa nghe lỏm một lát, rồi nhanh nhảu rút di động ra bấm số: “Bà chủ ơi tôi bảo, gay go to rồi!”
Địch Ảnh dựa vào cửa, ôm trán khổ não.
“Vậy hôm đó là cậu thật…”
Hắn không dám mở mắt ra để mà xác nhận, vì nhắm mắt thôi cũng thấy khí lạnh xộc đến từ phía đối diện.
“Đêm đó tôi say quá nên mất tỉnh táo rồi không nhớ ra nổi là ai… chứ tôi không cố ý tránh mặt cậu.
Việc gì tôi làm thì tôi sẽ nhận, nhưng không phải đùa thế này hơi quá rồi à?”
Giọng điệu Lăng Tễ có phần tức tối: “Địch Ảnh, anh nghĩ tôi mang con đến tìm anh là để đùa với anh à?”
“… Không phải thế thì sao? Chẳng lẽ cậu nghiêm túc?”
“Nếu không có đứa bé này thì không có chuyện tôi đứng đây hôm nay đâu.
Người lớn cả rồi, đôi bên tự nguyện, anh muốn bắn xong phắn tôi cũng mặc xác anh…”
“Từ từ đã! Tôi có bảo tôi định bắn xong phắn đâu? Tôi không nhớ thật mà!”
Lăng Tễ nghiêm túc đến nỗi thuyết phục được hắn luôn.
Không hổ là tân ảnh đế, kĩ năng diễn xuất không chê vào đâu được, mỗi tội biên kịch này chém lố rồi!
Ánh mắt Lăng Tễ đầy trách cứ: “Đêm đó tôi hỏi anh có biết tôi là ai không, rõ ràng anh đã gọi tên tôi còn gì.”
“Cũng có thể… Không, ý tôi là, lúc đấy có thể tôi nhận ra cậu, nhưng sau đó thế nào tôi hoàn toàn không có ấn tượng… Ồ không, không phải tôi hoàn toàn không có ấn tượng, mà tôi…”
Không phải Địch Ảnh chưa từng hoài nghi, nhưng hắn không tin mình vừa rút thăm đã trúng giải độc đắc.
Trăm miệng cũng không thể thanh minh, Địch Ảnh bèn ấn Lăng Tễ ngồi xuống ghế: “Việc này là lỗi của tôi, tôi xin nhận.
Nhưng mình hãy tạm gác nó sang bên để bàn chuyện của con chồn… của đứa bé này đã.”
Lăng Tễ cụp mắt: “Tôi biết đây là cú sốc với anh, nhưng đứa trẻ này vô tội.
Đã ra đời mà phải trưởng thành trong gia đình đơn thân thì tội nghiệp lắm, tôi mong anh làm tròn trách nhiệm của mình với nó.”
Địch Ảnh đi hai vòng trong phòng khách, mượn lời Dụ Tinh Kỷ mà rút ra kết luận.
“Lăng Tễ, tôi biết cậu phá hợp đồng phải bồi thường một khoản tiền rất lớn, có phải gần đây cậu gặp khó khăn về tài chính không?”
Lăng Tễ nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm: “Ý anh là sao?”
Địch Ảnh rút séc ra múa bút: “Cậu cầm chỗ này trước đi, nếu thiếu thì cứ gọi tôi mà lấy thêm.”
Lăng Tễ đứng phắt dậy, cử động mạnh đến nỗi đánh thức cả chồn tuyết trong lòng.
Địch Ảnh trố mắt nhìn nhãi con khóc toáng lên như trẻ sơ sinh.
“Oe oeee.”
Địch Ảnh hoảng hốt chỉ vào nó: “Cái, cái con này biết khóc á?”
Lăng Tễ tức cành hông, ngực phập phồng: “Địch Ảnh, tôi nhìn lầm anh rồi!”
Anh quay phắt người bỏ đi, nhưng vừa mở cửa đã thấy tượng đài ảnh hậu tuyệt sắc năm nào – Mạnh Lộ, dẫn theo tài xế và dì Ngô hùng hổ xuất hiện.
Người phụ nữ này chính là người Địch Ảnh sợ nhất trần đời: “… Chị Lộ, sao chị lại đến đây?”
Tuy Mạnh Lộ là mẹ ruột hắn nhưng Địch Ảnh và mọi người đều gọi là “chị”, sợ gọi khác đi lại thành già.
Mạnh Lộ nghiêm mặt sải bước đến cạnh bàn, nhặt tầm séc lên liếc nhìn dãy số.
“Cậu còn hỏi chị nữa à? Chị mà không đến thì cậu đã đuổi cháu ruột chị đi bằng hai chục triệu rồi!”
Cứ như biết người chống lưng cho mình đã đến, con chồn tuyết trong lòng Lăng Tễ càng khóc thảm thiết hơn.
“Oe oe — oe oe —”
“Đâu nào,” Địch Ảnh ngỡ ngàng, “Sao chị Lộ cũng diễn theo mọi người thế, hôm này là ngày cá tháng tư hay sao?”
“Đến nước này mà cậu còn không nhận ư? Tại sao chị lại đẻ ra đứa như cậu chứ, cậu làm chị mất hết thể diện rồi!”
Mạnh Lộ xót xa muốn bế cháu, Lăng Tễ do dự một thoáng rồi cũng đưa chồn cho bà bế.
Nét mặt Mạnh Lộ dịu đi tức thì, khác hẳn ban nãy.
“Ngoan, nín khóc, nín khóc nào.
Lỗi tại bà nội không biết dạy con ấy mà.”
Địch Ảnh: “Chị cần gì phải đổi xưng hô nhanh thế!”
Mạnh Lộ vừa dỗ cháu vừa gắt con: “Cậu thử nói xem sai chỗ nào? Oan ức cho cậu nỗi gì?”
“Cái đấy mà chị còn phải hỏi sao? Đây là khoa học thường thức! Cứ cho là em với Lăng Tễ ngủ với nhau thật thì cũng không thể có chuyện cậu ấy vượt qua tất cả kì tích nhân loại để giúp em nối dõi tông đường!”
“Thì cứ coi như trời phú cho cậu ấy tài năng khác thường, đột phá được giới hạn nhiễm sắc thể đi!”
Hắn chỉ vào con chồn tuyết: “Kể cả thế thì đứa bé này cũng không thể xé rào ADN thành chồn được!”
Mạnh Lộ mắng hắn: “Be bé cái mồm thôi kẻo cháu nó sợ! Cậu có biết mặt mũi con trai mình thế nào không? Chẳng y đúc cậu đây thì gì?”
Cạnh bà, dì Ngô lí nhí hùa theo: “Đúng thế đúng thế, rõ ràng giống hệt cậu chủ hồi nhỏ.”
Tài xế cũng a dua phê bình: “Cậu chủ cư xử thế không được đâu, đàn ông đã gây ra chuyện này thì phải chịu trách nhiệm.”
“Thì tôi cũng phải có năng lực gây ra chuyện ấy đã chứ!”
“Đủ rồi! Xin lỗi chị Lộ, em làm phiền gia đình chị rồi.”
Lăng Tễ bế chồn tuyết, lạnh lùng nói.
“Nếu Địch Ảnh đã không muốn nhận thì thôi, một mình em cũng nuôi con được.”
“Không được!” Mạnh Lộ không để anh đi, “Chị có thể từ mặt thằng trời đánh kia, nhưng cháu ruột chị thì chị phải nhận!”
“Làm sao mà chứng minh được con thú này là con tôi? Mấy người có dám mang nó đi xét nghiệm huyết thống không?”
Vừa dứt lời, Địch Ảnh cảm nhận được ánh mắt Lăng Tễ xiên thẳng vào người mình.
Đầm lạnh vạn năm bị tạt mực đỏ lênh láng, mắt Lăng Tễ tròn xoe, đỏ ửng lên, nỗi bàng hoàng thất vọng chiếm trọn đôi ngươi.
Không hiểu sao Địch Ảnh bỗng hoảng sợ lắm, chưa kịp nghĩ xong đã vội giữ lấy cánh tay Lăng Tễ.
Mười danh hiệu Ảnh đế cũng không xứng với rung động mà ánh mắt này đem lại cho Địch Ảnh.
Không ai có thể diễn tả nỗi tuyệt vọng, khổ sở và khuất nhục nhuần nhuyễn đến mức này.
Nếu như đây chỉ là diễn xuất thì giờ phút này Địch Ảnh nên tuyên bố giải nghệ ngay và luôn.
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi không nghi ngờ cậu! Tôi chỉ nghi con chồn này, tôi nghi con chồn này có vấn đề!”
“Buông ra!”
“Tôi không buông!” Địch Ảnh có dự cảm rằng nếu hắn buông tay lúc này thì hắn sẽ vĩnh viễn mất Lăng Tễ – mặc dù hắn nào đã có được anh.
Cửa biệt thự lại mở ra, hôm nay khách ghé chơi nhà đông đến lạ.
Nhác thấy người phụ nữ xuất hiện ở cửa, Địch Ảnh nhẹ cả người.
“Chị Tinh! Chị vào phân xử cho em!”
Nếu trên thế giới này chỉ còn một người tỉnh táo thì đó dứt khoát là quản lí của hắn.
Một người mà có những lúc lí tính đến mức phi lí như chị ta tuyệt đối sẽ không tin bất kì trò ma quỷ nào.
Dụ Tinh Kỷ phăm phăm bước tới, nhưng vừa thấy rõ con chồn tuyết trong lòng Lăng Tễ thì chị ta ôm ngực lảo đảo bước lùi, mặt mày tái mét.
“Toang, toang thật rồi,” chị ta lẩm bẩm, “chuyện mình lo nhất lại thành hiện thực có chết không.
Bao nhiêu tình huống, sao lại cứ phải rơi vào tình huống xấu nhất vậy trời…”
Dụ Tinh Kỷ ngần ngại nhìn Mạnh Lộ: “Thành thật xin lỗi chị, tất cả là tại em không quản chặt Địch Ảnh nên mới để cậu ấy mắc phải sai lầm kiểu này.”
Địch Ảnh:???
Mạnh Lộ sầm mặt: “Tại nó bội tình bạc nghĩa ấy chứ.
Có sai phải nhận, em không việc gì phải rũ bỏ trách nhiệm cho nó.”
Địch Ảnh: “….”
Hắn lảo đảo ngả nghiêng vì sốc nặng.
Thế giới này điên rồi à? Chẳng lẽ chỉ còn mỗi hắn là bình thường hay sao?
Sống đến hai mươi bảy cái xuân xanh, đây là lần đầu tiên hắn hoài nghi nhân sinh.
“Bé Ao, con đi đâu vậy?”
Nghe tiếng Lăng Tễ, Địch Ảnh mới hoàn hồn.
Hắn phát hiện con chồn tuyết đã chui ra khỏi lòng Lăng Tễ từ lúc nào, bám vào chỗ hắn nắm lấy tay anh để leo tót lên người hắn.
Lăng Tễ chau mày: “Bé Ao, về đây!”
Chồn tuyết vẫn tiếp tục dụi vào lòng hắn.
Địch Ảnh bắt chước Lăng Tễ, cẩn thận vòng tay ôm lấy nó, bộ lông mịn như nhung khiến hắn không sao tự dối mình rằng nó không phải thú vật.
Chồn tuyết ngoan ngoan cuộn trong lòng hắn, Địch Ảnh phải thừa nhận rằng xét theo chuẩn động vật có vú thì đúng là nó rất dễ thương.
Nhưng nghĩ đến con thú lông trắng này đang là con ruột của mình, tâm trạng hắn lại rối bời.
Ánh mắt Lăng Tễ cũng rất rối rắm, anh hiển nhiên không muốn giao chồn tuyết cho hắn, nhưng chồn tuyết đã tự chọn hắn, cứ như giữa đôi bên có sự gắn kết bẩm sinh vậy.
Dì Ngô mừng rỡ cảm thán: “Thế này chẳng tốt sao, tôi biết ngay là giữa bố con sẽ có cảm ứng mà! Mọi người xem cậu chủ bé thân thiết với cậu chủ chưa kìa!”
“Mọi người có để ý không, gia đình ba người của cậu chủ đứng bên nhau trông mới ấm lòng bổ mắt làm sao!”
Lăng Tễ quay mặt đi phủi sạch quan hệ, hiển nhiên không muốn thừa nhận mình là thành viên của cái nhà ba người kia.
Thái độ của Mạnh Lộ hòa hoãn hơn chút xíu, nhưng cũng chỉ chút xíu mà thôi: “Ấm lòng thì ích gì, đến giờ nó còn chối bỏ quan hệ máu mủ kia mà.”
“…” Địch Ảnh vờ như không nghe thấy mẹ ruột lên án mình.
Hắn hỏi Lăng Tễ: “Vừa nãy cậu gọi nó là gì?”
Lăng Tễ im im một chốc, miễn cưỡng đáp: “Bé Ao.”
“Tên cậu đặt à?”
“Một ngày trước khi sinh con đã báo mộng cho tôi.”
“…”
Cái thế giới này càng lúc nào ảo diệu, Địch Ảnh sợ còn hỏi nữa thì hắn sẽ không nhịn được mà hỏi củ tỉ âm ti chuyện nó ra đời mất.
Lăng Tễ: “Anh bế nó… có cảm giác gì không?”
Lúc hỏi câu này, mắt Lăng Tễ liếc sang một bên, ngữ điệu cũng lạnh lùng lắm.
Vậy mà Địch Ảnh lại nghe ra sự căng thẳng trong giọng anh.
“Nói thật lòng hả?” Địch Ảnh cúi đầu nhìn sinh mệnh bé bỏng hoạt bát trong lòng, “Thì như có dòng nước ấm tuôn trào trong ngực ấy, cảm giác vừa ấm ấp, vừa diệu kì vô cùng.”
“Liệu đây có phải cảm ứng tình thân… mà mọi người hay nhắc đến không?”
“Nước ấm?” Lăng Tễ lúc này mới quay ra nhìn thẳng vào hắn, “Để tôi xem nào.”
Anh cẩn thận kiểm tra.
“Không phải cảm ứng tình thân đâu.”
Anh kết luận.
“Bé Ao tè ấy mà.”
Địch Ảnh: “…”
“Tôi là Địch Ảnh, sau mười tháng đi đày trong núi, tôi rời núi và thu hoạch được một thằng cu con, ai nhìn mặt cũng bảo nó giống tôi y đúc.”
“Rốt cuộc là tôi trở về thế giới văn minh hiện đại sai cách, hay người thành phố ai ai cũng biết đùa?”
“Câu hỏi tôi đặt ra ban đầu vẫn cần giải đáp, xin cho biết tóm lại bảo hiểm y tế có chi trả khám chữa tâm thần không?”
“Chỉ có điều, tôi hoàn toàn không lường được người cần thăm khám té ra lại chính là mình.”.