Tác giả: Dịch Tu La
Editor: Manh
Kiếm cơm bằng nghề diễn hơn hai chục năm nay, Địch Ảnh không ngờ mình cũng có năng khiếu hơn người trong khoản cải tạo nội thất.
Cứ trông căn phòng cho em bé sang trọng một tay hắn bài trí mà xem, ngay đến người chẳng còn nuối tiếc gì trên đời cũng thèm được đầu thai để trải nghiệm cuộc sống trẻ sơ sinh ấy chứ.
Hắn hài lòng ngắm nghía thành quả lao động của mình.
Không riêng gì hắn, Bé Ao cũng đang phấn khích đuổi theo một quả bóng.
Với nó, phòng em bé hệt như một sân chơi lớn vậy.
Thình lình có bàn tay thò từ trên xuống túm gáy nhấc bổng nó lên.
“Chít chít chít chít!”
“Vui nhờ? Có thấy làm con nhà giàu sướng mê tơi không? Con người chỉ có thể chọn nỗ lực, không thể chọn xuất thân, mày thì chọn đúng xuất thân nhưng mày chọn nhầm loài!”
Cặp vuốt trắng mịn khua khoắng loạn xạ trong không khí, thế nhưng đáp lại nó lại là một tràng cười giễu vô tình.
“Mày múa gì vậy? Thái cực quyền tốc độ nhân tám à?”
“CHÍT CHÍT!” Bé Ao rít lên phản đối.
Địch Ảnh búng lên cái bụng uốn éo của nó.
“Vênh nó vừa thôi, chờ Lăng Tễ hết giận, không cần mượn mày làm cớ nữa, tao sẽ cho mày về nhà máy da lông Đông Bắc mà đoàn tụ với các anh chị em thất lạc của mày.”
“Chít!”
Bé Ao lấy hết sức bình sinh vùng khỏi bàn tay ma quỷ, nhảy chồm lên mặt hắn, rồi lại giẫm lên đầu Địch Ảnh lấy đà vọt thẳng xuống sàn, lủi tiệt đi mất.
“Con chồn đần kia sao mày dám giẫm lên mặt bố? Tao phải dạy cho mày một bài mới được!”
Sau một hồi náo loạn thì Địch Ảnh cũng thộp cổ được Bé Ao từ trong lều tuyết.
Hắn vừa định lên lớp nó về phẩm đức kính già yêu trẻ thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng thủy tinh vỡ choang.
“Sao vậy trời, nhỏ quậy phá, lớn dỡ nhà hả?” Địch Ảnh xốc Bé Ao lên vai, “May cho mày đấy, đi xem mẹ mày đang làm gì nào.”
Địch Ảnh mò xuống bếp theo hướng tiếng động thì thấy trên đảo bếp bày bừa nào cân, nào quả cân, nào nhiệt kế, nào cốc đo lường, chỉ có mỗi người là tuyệt nhiên không thấy bóng dáng đâu.
Địch Ảnh thử gọi: “Lăng Tễ?”
Người bị gọi tên đứng lên từ sau đảo bếp, tay cầm mấy mảnh thủy tinh vỡ, nét mặt có phần lúng túng.
“Khụ,” Anh hắng giọng vớt vát thể diện, “Tôi đang pha sữa cho Bé Ao.”
“Cậu thấy sữa bột mua về chưa đủ thuần chất nên phải tinh luyện thêm bằng phương pháp hóa học hay sao?”
Địch Ảnh chỉ đống dụng cụ thừa thãi trên mặt bàn.
“Giờ mà Quần chúng Triều Dương[1] ập đến nhà, cậu có tin trăm phần trăm hai đứa mình bị bế đi xét nghiệm nước tiểu không?
Lăng Tễ: “Tôi chỉ đang đong lượng sữa và kiểm tra độ ấm thôi mà.
Hướng dẫn sử dụng có ghi mỗi 4.5g sữa bột phải pha với 30ml nước ấm 40oC.”
“Kể cả thế cũng đâu cần dùng cân? Tôi chưa chăm con bao giờ, nhưng bằng kiến thức sống cơ bản thì tôi biết trong hộp sữa bột chắc chắn có muỗng đong.”
Nét mặt Lăng Tễ trở nên khá kì lạ, anh chột dạ lia mắt nhìn ra chỗ khác.
Địch Ảnh: “Thế đúng là trong hộp có muỗng đong phải không?”
“Tôi có thấy, nhưng không biết muỗng đó dùng để làm gì.”
Địch Ảnh lại biết thêm về sự thiếu hụt phần nào kĩ năng sống của Lăng Tễ.
Không hiểu sao một khuyết điểm rõ ràng như vậy lại trở nên khá dễ thương khi đối tượng là anh.
“Vấn đề thứ nhất của cậu là không nên nhặt thủy tinh bằng tay.
Dễ đứt tay đã đành, chẳng may mảnh thủy tinh vỡ lẫn vào trong sữa bột rồi Bé Ao uống phải thì làm sao? Cậu định kẻ đầu xanh tiễn chồn lông bạc hử?”
Địch Ảnh vứt hết chỗ thủy tinh vỡ Lăng Tễ đang cầm rồi bắt anh ngồi yên trên ghế quầy bar, tiện thể cho bế Bé Ao luôn.
“Hai người biết đều ngồi im đấy, để anh đây biểu diễn phương pháp pha sữa hoàn hảo cho mà xem.”
“Chít chít.”
Địch Ảnh rót nước sôi tráng hết đồ đựng rồi nhỏ nước ấm lên cổ tay để căn nhiệt độ.
Tiếp theo, hắn đổ một muỗng gạt ngang sữa bột dành riêng cho bé chồn tuyết vào bình, khuấy đều đến khi không còn bọt khí.
Lúc bình sữa tới tay Lăng Tễ thì nhiệt độ sữa đã rất vừa cho Bé Ao bú rồi.
Lăng Tễ cầm bình sữa, mặt ghi rõ – mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn ta giỏi hơn mình thật.
Địch Ảnh làm luôn tay nhưng vẫn ung dung tự tại, hắn dựa vào đảo bếp ngắm Lăng Tễ bế Bé Ao, còn Bé Ao thì quắp lấy bình sữa bú ngấu nghiến.
“Thầy Lăng à, nếu đứa nhóc cậu đang bế là một em bé loài người, thì hình ảnh ấm lòng này sẽ khiến người ta muốn lập gia đình ngay đấy.”
“Thế không phải loài người thì sao?”
“Thì khiến người ta muốn thành Phật thu phục con yêu quái này chứ sao.”
Lăng Tễ tức tối lườm hắn.
“Anh nói thế là kì thị giống loài.”
“Đó là tôi bảo vệ sự tiến hóa.”
Lăng Tễ cụp mắt nhìn xuống, Bé Ao đang sung sướng chén sữa, Lăng Tễ xoa nhẹ lên cái bụng căng tròn của nó.
“Anh bảo mình chưa bao giờ chăm con cơ mà nhỉ? Pha sữa quen tay thế đâu giống người mới làm lần đâu.”
Vốn là người rất nhạy cảm, Lăng Tễ đã thấy hơi nghi khi quan sát động tác thuần thục của Địch Ảnh.
“Có một bộ phim khá chìm quay cũng lâu rồi, chắc cậu chưa xem bao giờ.
Phim đó kể về một cậu học sinh trung học 17 tuổi tình cờ nhặt được một đứa trẻ sơ sinh.
Vì rất nhiều lí do, cậu học sinh ấy không dám để lộ đứa bé nên buộc phải vào vai cả cha lẫn mẹ.”
Lăng Tễ tiếp lời hắn mà chẳng cần ngẩng đầu: “Đó là phim Bỗng dưng nhặt được em bé quay cách đây 11 năm, đạo diễn Lan Đạo Nham, anh là người đóng vai cậu học sinh ấy.”
Địch Ảnh không kìm được phải vỗ tay hoan hô: “Bộ phim mốc xì cũ rích ấy mà cậu cũng xem rồi ư? Tôi cứ tưởng hôm ăn tiệc cậu chỉ nói lịch sự thế thôi.”
“Anh đã tập pha sữa bột trong phim đó hả?”
“Đâu chỉ mỗi vậy, tôi còn học cả cách thay tã cơ, tiếc là con trai cậu không cho tôi được dịp trổ tài.”
“Phim đó cũng không tính là phim bết nhất mà anh từng quay, ít ra còn khá hơn cái phim Romeo qua đêm với lợn giật giải Antimony Khuyển.”
Trái ngược với giải thưởng Kim Khuyển cao quý nhất trong ngành nghệ thuật biểu diễn, cộng đồng chuyên “chế” online đã đẻ ra giải Antimony Khuyển – giải thưởng thường niên hàng đầu nhằm “tôn vinh” bộ phim chiếu rạp hạng bét do toàn quốc bình chọn.
Nguồn gốc cái tên này không phải vì antimony là thứ kim loại rẻ tiền mà vì công thức hóa học của nó là Sb (sha bi = đồ đần)[2].
SB DOG PRIZE – GIẢI GÂU ĐẦN, chỉ nghe thôi đã thấy sát thương quá khủng.
“Cậu an ủi giỏi thật đấy, chắc là đầu tư nhiều thời gian để nghiên cứu lịch sử đen tối của tôi lắm phải không?”
“Anh đâu đáng để tôi phải tốn thì giờ nghiên cứu.”
“Cậu biết không, hồi ấy em bé đóng phim cùng tôi mới được một tuổi.
Năm ngoái chúng tôi gặp lại nhau ở chương trình truyền hình kỉ niệm, nó còn gọi tôi bằng chú.
Thằng bé trổ mã tốt lắm, thành tử tôi cứ nghĩ chẳng biết có phải do hồi quay phim tôi đút nó ăn khéo quá không.”
“Nhưng tôi nhớ trong chương trình ấy đạo diễn bảo, vì cảnh cho bú anh quay hỏng nhiều quá nên lúc đóng máy em bé béo lên những ba cân mà.”
“Thầy Lăng này, đã ai khen cậu vừa nhớ dai vừa giỏi bóp chết câu chuyện chưa?”
“Xùy —”
Khi Lăng Tễ đứng dậy, Địch Ảnh mới phát hiện Bé Ao vẫn ôm khư khư lấy bình sữa đã hết veo.
Nó thòm thèm ngậm núm ti chóp chép liên hồi, nhưng hai mắt đã nhắm tịt.
“Bé Ao ngủ rồi.”
Lăng Tễ phải thử hai lần mới lôi được bình sữa ra khỏi móng vuốt của nó.
“Anh để phòng em bé ở đâu?”
Địch Ảnh lịch thiệp ra dấu: “Mời qua đây.”
Lăng Tễ bước vào phòng cho bé thì sững người, cứ tưởng mình đi nhầm chỗ.
Anh quay sang nhìn Địch Ảnh bằng ánh mắt đầy thắc mắc, Địch Ảnh đắc ý chỉa ngón cái vào mình: Anh trang trí đấy, xịn không?
Lăng Tễ cũng liếc trả, Địch Ảnh đọc rõ trong mắt anh hai chữ: Quá đà.
Bé Ao được đặt xuống giường em bé một cách hết sức khẽ khàng, cẩn thận đến nỗi Địch Ảnh cũng thấy thừa thãi.
“Việc gì phải cẩn thận thế, thằng cu này ngủ như chết mà.”
Địch Ảnh nổi máu đùa dai, bèn hẩy bàn chân trước bên phải của Bé Ao lên rồi thả tay cho nó rơi xuống.
Bé Ao nằm im chẳng phản ứng gì.
“Cậu trông kìa, lay thế nào nó cũng không tỉnh.”
Hắn còn muốn nghịch thế với bàn chân kia nhưng đã bị Lăng Tễ túm tay lại.
Lúc chạm mắt với Lăng Tễ, Địch Ảnh mới nhớ rằng hễ không vui thì đầm băng sẽ tỏa ra khí lạnh, làm cổ tay hắn đông đá luôn.
Địch Ảnh bị Lăng Tễ lôi ra khỏi phòng em bé; tin xấu là tay hắn đông đá lên tận cùi chỏ rồi, tin tốt là nắm tay nắm chân thế này chứng tỏ cậu ấy đang phát tín hiệu đây.
Dù sao trong bối cảnh gia đình ba người có em bé mới đẻ, sau khi dỗ con ngủ xong thì bố mẹ trẻ thường tranh thủ tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi chỉ có hai người.
Địch Ảnh dựa vào tường, khoan thai nói bằng giọng gợi cảm nhất:
“Này Lăng Tễ, con đã ngủ ngoan rồi, có câu tục ngữ này hẳn cậu đã từng nghe, đêm xuân…”
Lăng Tễ hẩy tay hắn qua một bên.
“Tôi ngủ đâu?” Anh hỏi.
Địch Ảnh giơ cánh tay không bị đóng đá, chỉ vào phòng ngủ trên tầng hai.
Lăng Tễ vào ngó nghiêng xong rồi lại đi ra: “Đây là buồng ngủ của anh mà.”
Địch Ảnh đang ở trong phòng khách bèn ló đầu ra đáp: “Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ thôi.”
Lăng Tễ không tin, bèn kiểm tra hết từng phòng trên tầng hai, rồi cũng buộc phải tin.
“Nhà anh rộng thế mà không có nổi một phòng ngủ cho khách à?”
“Thì vì tôi không có thói quen giữ khách ở lại nhà.”
“Thế anh định cho tôi ở đâu?”
Địch Ảnh đáp tỉnh như ruồi: “Thì cậu ngủ với tôi, hoặc ngủ chung giường chồn non với Bé Ao ấy.”
Lăng Tễ cạn lời: “Tôi ngủ sofa.”
Địch Ảnh lập tức xông tới chiếm ghế sofa, không để anh được như ý: “Tuyệt đối không được, như thế khác nào tôi ngược đãi cậu chứ? Chị Lộ mà biết lại đấm chết tôi.”
“Vậy anh ngủ sofa đi.”
“Ủa?”
Không đợi Địch Ảnh kịp phảng ứng, Lăng Tễ quay vào phòng ngủ khóa trái cửa.
Địch Ảnh bị nhốt ngoài phòng tức đến nỗi bật cười, bèn hô lên với không khí: “Đây là nhà tôi cơ mà!”
Chẳng có tiếng trả lời, hắn bèn vỗ vào cánh tay đóng đá cho hả giận.
“Này chú em, đừng cosplay Chiến binh Mùa đông nữa.
Đã không có vợ lại còn mất cả chú em thì anh đây trọn kiếp cô đơn à?”
Địch Ảnh ngủ tạm ngoài sofa một đêm, sáng tỉnh dậy lại thấy được đắp cho một tấm chăn mỏng.
Hắn trầm ngâm nhìn cái chăn với tâm trạng rối bời, cảm giác này giống như…
Tưởng mình có gia đình nhưng hóa ra mình vô gia cư;
Tưởng mình vô gia cư, tỉnh lại chợt nhận ra mình vẫn có gia đình.
Tâm trạng hắn cứ đảo qua đảo lại giữa hai thái cực thấm thía tình thân và cám cảnh nỗi cô độc.
Té ra đây chính là trải nghiệm “chồn chiếm tổ người”.
… Không đúng.
Địch Ảnh thọc tay vào chăn moi móc, đang móc dở hắn bỗng ngẩng phắt lên như có thần giao cách cảm – Lăng Tễ mới ngủ dậy đang đứng trên tầng hai nhìn hắn đầy khinh bỉ.
Mà anh phản ứng vậy cũng phải thôi, bởi ngay đến Địch Ảnh cũng phát hiện ra cái đùm độn lên trên chăn đang nhúc nhích một cách lạ kì theo động tác lần mò của hắn.
Địch Ảnh vội la lên: “Không phải như cậu nghĩ đâu, hãy nghe tôi giải thích đã!”
Lăng Tễ lạnh lùng từ chối: “Tôi không có hứng với chuyện thể dục buổi sáng của anh.”
“Thể dục buổi sáng cái nỗi gì!”
Địch Ảnh tức giận lôi tên đầu sỏ từ trong chăn ra – một con thú có vú với bộ lông tơ trắng muốt.
“Chít chít chít chít!”
“Thằng nhãi này, mày chui vào trong chăn tao từ lúc nào thế hả? Có biết mày hại tao bị hiểu lầm tệ lắm không!”
Bé Ao: “Chít!”
Lăng Tễ quay đầu đi ngay, nhưng Địch Ảnh tinh mắt đã kịp thấy nụ cười thoáng nở trên khuôn miệng anh.
Bàn tay sắp sửa phết xuống mông Bé Ao từ từ đặt xuống, tiện thể vuốt mấy cái lên lưng nó.
Lăng Tễ trở vào phòng ngủ, Địch Ảnh dõi theo bóng lưng anh, tay vô thức vò xù cả lông Bé Ao.
“Khiến núi băng cũng phải cười, mày cũng siêu phết đấy.”
“Chít!”
Thế là Địch Ảnh bèn thưởng cho nó một bình sữa.
Bé Ao nằm ngửa trong lòng hắn bú sữa thỏa thuê, Địch Ảnh mở điện thoại ra lướt ngay trước mặt nó.
Lăng Tễ diễn quá hoàn hảo khiến hắn không moi ra được kẽ hở nào.
Suy đi tính lại, hắn chỉ còn cách nhờ cộng đồng mạng tư vấn mà thôi.
Hắn đăng nhập đại vào một tài khoản tên là xiaoyingzi47, tìm từ khóa “khoa học” rồi chọn tài khoản đông fan nhất nhắn tin riêng:
Nhờ đăng giúp! Anh chàng tình một đêm của tôi đẻ cho tôi một con chồn tuyết…
Địch Ảnh nhíu mày nhìn đăm đăm vào khung nhập lời nhắn, viết thế này có lộ liễu quá không nhỉ? Hơn nữa đọc lên cứ như chuyện bịa ấy, rất dễ bị người ta xem là đùa cợt.
Không ổn, phải “làm mờ” đi một tí mới được.
Địch Ảnh xóa hết mấy chữ cuối, chữa thành:
Nhờ đăng giúp! Anh chàng tình một đêm của tôi đẻ cho tôi một bé cún…
Nghe vẫn cứ sao sao ấy, chẳng may bộ ban ngành liên quan trông thấy lại bắt Lăng Tễ đi giải phẫu thì chết dở à?
Sửa tiếp sửa tiếp.
Địch Ảnh nghiêm túc lựa lời thật tỉ mỉ, rồi còn kiểm tra thêm hai lần nữa.
Đang lúc do dự chuẩn bị chốt thì Bé Ao duỗi chân đạp trúng nút gửi tin.
Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã[3]: Nhờ đăng giúp! Vợ tôi đẻ cho tôi một bé cún, xin hỏi có cách lí giải khoa học nào cho hiện tượng này không?!.