Thấy Địch Ảnh trố mắt nhìn mình, Lăng Tễ bèn huơ huơ tay trước mặt hắn.
“Hình như có ai đang nói với anh kìa, anh không trả lời người ta à?” Lăng Tễ hỏi.
Địch Ảnh hoàn hồn, đưa điện thoại lên tai: “Xin lỗi, tôi hiểu lầm, vừa rồi em ấy chỉ đang ngủ thôi.”
Hắn lại đổi điện thoại qua tai kia, giọng thánh thót: “Tôi là vợ anh ấy đây ạ, tôi vẫn khỏe, thành thật xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên cộng đồng.”
Lăng Tễ:?
Địch Ảnh cúp máy, chỉ đống giấy gói vứt la liệt: “Em… chỗ này có tận chín mươi chín viên socola, em đã xơi hết rồi à?”
Lăng Tễ nhìn đống giấy thếp vàng vung vãi khắp giường: “Lúc đầu tôi vứt rác vào hộp giấy cơ, chắc lúc ngủ lỡ quệt vào làm đổ, tôi sẽ dọn sạch.”
“Rác không thành vấn đề! Ý tôi là em ăn kiểu gì mà hết ngần ấy?”
“Không phải anh tặng cho tôi ăn à?”
“Ừ thì tặng để em ăn, nhưng em đâu cần ăn hết ngay chứ? Suýt nữa thì tôi tưởng em bị trúng đ… bị chết no rồi!”
Cuối cũng Lăng Tễ cũng hiểu loáng thoáng ý Địch Ảnh, anh lia mắt nhìn ra chỗ khác.
“Tôi không có thói quen để dành thức ăn.”
“Bộ em là lạc đà hả? Ăn một mạch rồi tích hết trong người?”
Địch Ảnh thay đổi quan điểm liền.
Lăng Tễ có là yêu quái thật thì cũng phải là lạc đà tinh chứ dứt khoát không thể là chồn tinh được.
“Nếu em thích ăn đến vậy thì để lúc khác tôi lại đưa thêm.
Chứ ăn như em, chẳng may giới nghệ sĩ bị kiểm tra nước tiểu đột xuất mà người khác dương tính với chất cấm trong khi em dương dương dương tính với tiểu đường thì nghe chối lắm, dù chẳng phạm pháp gì.”
Lăng Tễ cắm cúi dọn phòng: “Nếu không ăn ngay, đồ ăn sẽ biến mất.”
“Lí luận nhảm nhí gì vậy? Hồi bé em bị người lớn gạt rồi vẫn tin đến tận bây giờ à? Cứ cho là biến mất thật thì đứa ăn vụng cũng là con trai em.”
“Chít!” Bé Ao vừa chạy vào phòng ngủ chơi liền lên tiếng để gây sự chú ý, tựa như phản đối hành vi vu khống này.
Lăng Tễ chìa tay ra, Bé Ao khéo léo bám vào ống quần phóng vọt lên mỏm vai anh – nó ngày một thuần thục chuỗi động tác này.
Địch Ảnh bỗng thấy con trai là chồn tối thiểu cũng có cái hay: đỡ mất công dạy nó tập đi.
Lăng Tễ đưa Bé Ao ra khỏi phòng ngủ, Địch Ảnh tự động lẽo đẽo theo sau chẳng nghĩ ngợi nhiều…
Cho đến khi hắn vào bếp, thấy anh mở tủ lạnh lục mớ rau.
“Em làm gì thế? Rau sống nguyên đó.”
Rất nhiều diễn viên thích ăn salad để giữ dáng, nhưng Địch Ảnh không cảm thấy cái người vừa ăn hết vèo một đống socola kia cần phải ăn salad.
“Đến giờ cơm rồi.
Tôi thấy có sẵn nguyên liệu đây nên định nấu ăn.”
Địch Ảnh thộn ra vì ngỡ ngàng: “Em vẫn còn bụng cơ à?”
“Ăn nhiều socola ngọt miệng quá, tôi muốn ăn gì mặn một tí.” Lăng Tễ cầm một quả cà chua đăm chiêu.
“Dù gì em cũng là nghệ sĩ hẳn hoi, chẳng lẽ em không bận tâm đến vóc dáng của mình sao? Quản lí của em để mặc em vô tổ chức vậy hả?”
Chị Tinh mà biết hắn lén lút ăn nhiều đồ ngọt như thế thì đã bắt nhịn ba ngày cơm rồi mỗi hôm chạy việt dã mười kilomet.
“Tôi là tạng ăn không béo, lo gì.” Lăng Tễ bắt đầu rửa cà chua, nét mặt điềm nhiên không hề có ý khoe khoang.
“Câu này em nói với tôi thì được, nhưng chớ nói trước mặt người khác, nhất là mấy nghệ sĩ hay đau đầu chuyện vóc dáng.
Nói thế dễ gây thù chuốc oán lắm, khéo em thành kẻ thù chung của giới thần tượng cũng nên.”
Địch Ảnh liếc qua đã thấy Lăng Tễ nấu nướng rất vụng về, song hắn không ngạc nhiên.
Đã làm nghề này thì đâu thường xuyên có dịp vào bếp.
Tuy thế, hắn khá ngạc nhiên khi thấy thành phẩm của Lăng Tễ trông không đến nỗi nào.
“Món gì đây em, cà chua xào hả? Màu sắc nhìn hấp dẫn phết nhỉ.”
Địch Ảnh không cần ai mờ, tự cầm đũa lên gắp.
“Tân ảnh đế đích thân vào bếp, tôi có được ăn miễn phí không?”
“Ê khoan đã…” Lăng Tễ chưa kịp ngăn thì Địch Ảnh đã bỏ tọt miếng cà chua vào miệng.
“Tôi chưa nếm nên không biết có ăn được không đâu.” Lăng Tễ thật thà nói.
Đầu mày Địch Ảnh xoắn tít lại.
“… Vị lạ hả?”
Địch Ảnh cố sống cố chết nuốt miếng cà chua, bụm mặt lựa lời bình phẩm.
“Tôi không biết nhận xét thế nào nữa, thì ra em bảo muốn ăn mặn một tí là ăn mặn nghĩa đen.”
Bé Ao cũng thò chân quắp một miếng.
Địch Ảnh định ngăn mà không kịp: “Con đừng ăn kẻo hư thận.”
“Phì!” Bé Ao vừa nếm thử đã nhè ra.
Địch Ảnh tịch thu cái đĩa trước khi Lăng Tễ kịp với lấy.
“Không biết nấu ăn thì bảo, việc gì phải làm tình làm tội mình (bố con tôi) thế.”
“Bình thường tôi hay ăn cơm hộp trong đoàn phim hoặc ăn cơm căng-tin ở công ty nên không có nhiều dịp thử nghiệm.
Nhưng tôi từng diễn cảnh nấu nướng lúc đóng phim, tôi cứ nghĩ sẽ không khác mấy.”
Địch Ảnh cảm thán: “Em đúng là người tiết kiệm tiền cho công ty nhất đấy.
Nào, hôm nay anh đây sẽ thị phạm cho em thấy sự khác biệt giữa cưỡi ngựa xem hoa và nắm vững tinh hoa nhé.”
Địch Ảnh ra góc sân nổi lửa bếp than một cách thành thạo.
Lăng Tễ đứng tít đằng xa nhíu mày quan sát hắn.
Mặt trời khuất dần sau núi, những đường nét sắc ngọt trên gương mặt Địch Ảnh lúc tỏ lúc mờ dưới ánh lửa bập bùng của bếp.
Lăng Tễ vẫn còn đứng tần ngần dưới mái hiên, Địch Ảnh ngoái đầu mỉm cười giục anh: “Lại đây đi, đừng lo, lửa không hun sạm nổi làn da trắng như tuyết của em đâu.”
Lăng Tễ chỉ bước lên vài bước rồi dừng lại, cứ như đằng trước có nguy hiểm chết người vậy.
“Làm thế nào mà anh luyện được kĩ năng lạ lùng này thế?”
Địch Ảnh nhóm bếp thoăn thoắt như một đứa trẻ đến từ núi rừng.
“Có bộ nọ phim kể về một tên tội phạm bị truy nã chạy trốn vào núi, không biết em đã xem chưa.
Gã đóng giả làm thầy giáo dạy thay hòng ở lại, để rồi vun đắp nên nghĩa tình thầy trò thắm thiết với em bé miền núi chân phương.”
Lăng Tễ lắc đầu: “Đó cũng là phim anh đóng hở? Sao tôi chưa xem bao giờ? Không phải anh vừa tự bịa ra kịch bản đấy chứ?”
Ánh lửa khiến nụ cười của Địch Ảnh thêm phần ranh ma và đắc ý: “Tại sao em lại nghĩ ngay là tôi vừa bịa kịch bản thay vì em chưa xem phim đó? Em tự tin là đã xem hết mọi phim tôi đóng vậy sao?”
Lăng Tễ ngoảnh mặt đi, thật khó để thấy rõ nét mặt anh trong lúc tranh tối tranh sáng thế này.
Dẫu vậy đối với Địch Ảnh, chỉ tưởng tượng ra dáng vẻ giận hờn mà đành chịu bó tay của Lăng Tễ thôi cũng đủ hồi vốn cho hắn rồi.
“Em không thấy mệt khi nói chuyện thế này à? Lại gần thêm tí nữa đi, tôi nói cho mà nghe.”
Lăng Tễ miễn cưỡng lại gần vài bước, cử chỉ này khiến Địch Ảnh liên tưởng đến một chú mèo hoang.
Giống mèo hoang cũng thận trọng như em ấy, chúng rất dè chừng khi tiếp cận con người và chỉ lại gần khi chắc chắn con thú hai chân này có thể cho mình ăn.
Nhưng khi đã no bụng rồi, lũ mèo hoang sẽ chủ động nằm ườn ra cho loài người ta hồ xoa bụng.
Nếu Lăng Tễ cũng giống thế được thì…
Trong đầu Địch Ảnh chợt hiện lên một bức tranh thần thánh không ai cưỡng nổi.
Thế rồi nhân vật chính trong vầng hào quang đột nhiên cất tiếng, nhưng lời thoại khác hẳn với tưởng tượng của Địch Ảnh, “Phim đó là phim nào?”
“Là phim người lớ… khụ,” Địch Ảnh ghìm trí tưởng tượng bay cao bay xa lại, “Bộ phim đó tên là Người chắp cánh ước mơ[1], đạo diễn bởi Hách Đảo Nham, tôi đóng vai tên tội phạm bị truy nã.”
Lăng Tễ định nói thì Địch Ảnh đã cướp lời: “Em chưa xem là đúng rồi, phim vừa đóng máy được mấy hôm, chắc giờ còn chưa làm hậu kì.
Hên thì sang năm em sẽ được xem thôi.”
Lăng Tễ: “…”
“Sao trông em trang nghiêm thế, sôi nổi hào hứng lên nào.”
Địch Ảnh cầm cành cây cời than trong bếp lò, ngọn lửa liếm ra ngoài, làm cả Lăng Tễ lẫn Địch Ảnh né vội ra sau.
“Nguy hiểm quá, tí thì đi đứt hàng mi.”
Lăng Tễ đứng cách hắn tận hai mét: “Anh học được cái này trong lúc quay phim trên núi hả?”
“Vứt em lên núi mười tháng thì em cũng bổ củi nổi lửa nhoay nhoáy ấy mà.
Cái này chỉ là muỗi thôi, tôi nắm rất vững khả năng của từng nhân vật mình đã diễn.”
“Tôi nhớ anh từng đóng vai bộ đội đặc công nhảy dù vượt sông, trèo tường lướt mái nữa nhỉ.”
“… Ngoan, những kĩ năng đấy chỉ thực hiện được trong điều kiện đặc biệt thôi, để khi khác anh đây trổ tài cho em xem nhé.” Địch Ảnh quyết định sau này chỉ nổ tám mươi phần trăm với Lăng Tễ thôi.
Hắn xắn tay áo khoe hai cánh tay vạm vỡ, lấy muôi sắt khuấy nồi, lát sau đã thấy thơm lừng.
Sau lưng hắn, Lăng Tễ kín đáo nuốt nước bọt.
“Anh nấu gì vậy?”
Địch Ảnh đảo thịt trong nồi: “Món tủ của anh đây, ngỗng hầm nồi sắt[2].
Tôi bắt con ngỗng béo nhất làng để hầm, nó là con ngỗng đực trưởng thành duy nhất nên ngỗng cái trong thôn góa chồng hết cả.”
Lăng Tễ: “Sau đó thì sao?”
“Thịt ngỗng thơm quá nên đã đánh động dân làng, cuối cùng kẻ trộm ngỗng là tôi bị trói lên cây, còn chủ ngỗng đực ngỗng cái thì bu quanh nồi, vừa khóc sụt sùi vừa chén thịt ngỗng.”
Lăng Tễ: “Những con ngỗng đực khác đi đâu hết rồi.”
“Câu hỏi sâu xa như vậy em nên dành cho biên kịch.”
Địch Ảnh múc một muôi nước hầm đưa lên miệng thổi ngội.
“Để tôi nếm xem mặn nhạt ra sau đã, phù… phù… sụp… nóng quá nóng quá, phù…”
Hắn vừa hít hà vừa rắc thêm ít muối vào nồi, xong xuôi ngẩng lên thì thấy Lăng Tễ đang nhìn mình chăm chú.
“Sao hả, chưa thấy anh đây đời thường dân dã[3] thế này bao giờ phải không?”
Lăng Tễ khoanh tay đứng nhìn, phát huy hết mức hình cảnh “quân tử xa nhà bếp”, thảo nào vừa vào bếp đã “hiến tế” một quả cà chua.
Địch Ảnh không thể ngăn mình ngắm nghía anh vài lượt: “Mọi khi fan tung hô em thế nào vậy? Khen là thần tiên giáng thế không nhuốm khói lửa cõi người phải không?”
“Đâu.” Lăng Tễ chối phắt.
“Đâu cái gì mà đâu, chắc chắn là thế rồi.”
Địch Ảnh còn lạ gì cái trò dán nhãn trong giới giải trí.
“Nhưng em đừng tủi thân, chúng mình đã từng giao lưu kết hợp với nhau, coi như em cũng được truyền ‘chất đời’ rồi còn gì.”
Trên sân có một cái thớt cắm con dao ban nãy Địch Ảnh chặt thịt.
Lăng Tễ vớ lấy dao.
“Tôi đùa! Tôi đùa thôi mà! Sao em chẳng hài hước chút nào vậy!”
Địch Ảnh múc miếng thịt vào bát: “Ăn được rồi, lại đây thưởng thức tài nấu nướng của tôi đi.”
Sức cám dỗ của thức ăn ngon đã chiến thắng, Lăng Tễ do dự một thoáng rồi cũng bỏ con dao xuống, đi vòng sang hướng đầu gió rồi đứng ở chỗ xa nhất có thể mà vươn tay cầm bát.
“Sao vậy, em nghĩ tôi là lưu manh thật à?” Địch Ảnh càu nhảu càu nhàu.
Lăng Tễ: “Tam Kim ảnh đế đích thân vào bếp, tôi có được ăn miễn phí không?”
Địch Ảnh cười phá lên: “Nết hay khó ngấm, tật xấu dễ lây.”
Lăng Tễ cầm bát ngồi thụp xuống, cẩn thận nhấm một miếng.
Mắt anh lấp lánh trong ánh lửa đỏ.
“Em ăn dè sẻn thế, ngon không?”
Lăng Tễ thong thả tiêu diệt hết một miếng thịt, mới đáp lời Địch Ảnh bằng một tiếng “ừ” rất hời hợt và chìa cho hắn cái bát không.
Địch Ảnh: … Vừa có vẻ như đã thành công mĩ mãn, lại vừa như bị phủ nhận hoàn toàn.
Nhưng lạc quan mà nói, chí ít với khoảng cách hiện giờ hắn chỉ cần giang tay là có thể ôm trọn người ta vào lòng.
Mỗi tội nếu làm thế thật thì Lăng Tễ cũng chỉ cần huơ tay ủn thôi là mình ngã tõm vào nồi liền.
Nghĩ tới đây, Địch Ảnh đành từ bỏ mơ ước hão huyền, nghiêm chỉnh múc thêm thịt cho Lăng Tễ.
Bé Ao cũng bị hấp dẫn bởi mùi thơm, nó bíu tay Địch Ảnh đòi ăn thịt.
“Nít con chưa mọc hết răng sữa mà cũng đòi ăn thịt hử?”
Chẳng biết Bé Ao có hiểu lời hắn không mà nó xoay vèo hai vòng tại chỗ, rồi đứng thẳng người lên chắp hai chân trước vái lạy.
Địch Ảnh phì cười: “Ai dạy con thế? Trẻ con nhà họ Địch không việc gì phải học trò xin ăn.”
Hắn lấy phần thịt để riêng không ướp ra, băm thật vụn rồi dùng đầu đũa khều một tí cho Bé Ao.
“Chỉ nếm thôi nhé, không được ăn nhiều đâu.”
“Chít chít!” Bé Ao sung sướng vừa nhai vừa liếm mép, khiến Địch Ảnh phổng mũi hơn cả lúc cho Lăng Tễ ăn.
“Em phải học con em này,” Địch Ảnh uốn nắn Lăng Tễ, “Đây mới là đạo đức cơ bản của người ăn chực.”
Đáp lại hắn là một cái bát không chìa ra.
Địch Ảnh: “…”
“Muốn mổ em ra xem có cái hố đen nào nối vào dạ dày không ghê.”
Địch Ảnh mồm nói tào lao nhưng tay vẫn múc đều.
Được lưng bát, hắn bỗng hốt hoảng nhìn trừng trừng về phía tường bao sân.
“Anh nhìn gì thế?”
Lăng Tễ cũng phát sợ theo, vội quay ra ngó nghiêng.
Trên tường bao có một cái bóng đen gắn hai “bóng đèn” vàng rực chĩa thẳng về phía họ, thoạt trông rợn cả người.
Lăng Tễ chau mày: “Chỉ là con mèo mun thôi mà? Chắc là mùi ngỗng hầm của anh gọi mèo xung quanh đến đấy.”
“Mèo thật hả?”
“Dĩ nhiên.”
Địch Ảnh thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, sợ tưởng chết.”
“Thế anh tưởng nó là gì?”
“Giờ cứ thấy con nào lông dài bốn chân là tôi căng thẳng lắm, chẳng may chúng lại đến tìm bố thì biết đường nào mà lần.”.