Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn


Chu Tư Hủy:.

.

.

.Em nghĩ nhiều rồi, chị căn bản chưa từng có ý định mua mấy bản thảo như này đâu.

Còn chuyện muốn cùng người ta battle? Đợi tới già đi em trai ngốc!
"Chị biết rồi, em mau nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải quay nữa." Chu Tư Hủy thúc giục nói
"Vậy em về phòng đây, bái bai ~~ "
"Bye."
Chu Tư Hủy thấy cậu đi rồi mới đóng cửa, thầm nghĩ Chung Hoán thật đúng là, tâm tình đơn giản như trẻ con vậy, nghĩ gì liền nói đó.
Lại nói, Lăng Thanh sau khi "tiễn" Chung Hoán đi rồi mới phát hiện, Vu Thần từ nãy đến giờ vẫn không ngừng nhắn tin cho hắn.
Chính mình nhìn lại thời điểm lúc anh nhắn qua, đúng là bắt đầu từ khi Chung Hoán vào phòng không lâu.
Hắn gấp rút hồi âm: 【 vừa mới cùng diễn viên trong đoàn phim thảo luận kịch bản, không để ý thấy tin nhắn.


Vu Thần sắp gặp Chu Công tới nơi thì lúc này nghe được Wechat vang lên một tiếng, vươn tay mở ra thì quả nhiên, Lăng Thanh hồi âm.
Còn chưa kịp vui vẻ gì thì mắt đã lia tới dòng nội dung, tâm tình trở nên gắt gỏng.
Vu Thần:【mấy giờ rồi mà còn cùng người khác thảo luận kịch bản? Là kịch bản gì? Dạ quang kịch bản* à?】
(Dạ quang kịch bản: kịch bản đêm, ý là chỉ những người mượn việc đối diễn để chệch nhau á :)) )
Lăng Thanh cười lớn, hắn muốn gọi cho anh.
"Sao lại ghen rồi."
Vu Thần lãnh diễm cao quý: "Nè..."
"Là nam." Lăng Thanh chủ động giải thích
"Không phải cậu thích nam sao?" Vu Thần không vui hỏi lại.
Ờ ha!
"Hình như cũng đúng." Hắn cố ý bồi thêm câu nữa: "Hơn nữa người kia nhìn cũng được lắm, đặc biệt là trẻ hơn anh."
Vu Thần:.

.

.

.
Vu Thần không nghĩ tới hắn dám nói như vậy, có chút tức giận: "Vậy cùng người ta đọc kịch bản tiếp đi, đi đi."
Khuôn mặt Lăng Thanh giờ phút này nồng đậm ý cười: "Lại giận rồi à? "
"Tôi đáng để cho anh tức giận như vậy sao?"
"Không đáng chút nào nha.

Rốt cuộc thì anh cũng không thích tôi, tôi cũng không thích anh, mối quan hệ của chúng ta plastic* như vậy, nhưng mà cũng là độc nhất vô nhị, không giống bất kì ai."
(* giống như một mối quan hệ tạm bợ, không chắc chắn.)
Vu Thần:.

.

.

.
Vu Thần hận không thể lập tức tắt điện thoại.

Lăng Thanh không thấy anh nói gì, cười cười lên tiếng: " Anh xem tôi nói có đúng không? "
Hắn lời này mới vừa nói xong, đối phương đáp lại bằng một tiếng "Tít".

Đúng vậy, chính là trực tiếp ngắt điện thoại!
Lăng Thanh nháy mắt nở nụ cười.
Hắn đi guốc trong bụng Vu Thần luôn rồi.

Biết rõ đối phương da mặt mỏng, một khi đã giận lên thì cần phải dỗ dỗ ngay.

Nhưng mà bản thân hắn nhịn không nỗi, hận không thể mọi lúc mọi nơi chọc ghẹo anh.


Lăng Thanh mặt dày gọi lại một cuốc nữa.

Nhưng lần này khác, Vu Thần tay còn chưa kịp bấm "chấp nhận" thì Lăng Thanh bên kia chuyển từ gọi "chay" sang video call.
Vu Thần nhìn màn hình đang phát sáng, Lăng Thanh muốn nói chuyện cùng anh hả, được thôi vậy thì giữa nút xanh và nút đỏ đang nhấp nháy kia, anh chọn đỏ :>
Lăng Thanh thấy trò chuyện tự động ngắt, nghĩ nghĩ liền tức tốc gửi cho anh mấy cái ảnh động.
Lăng Thanh: 【 người ta biết sai rồi JPG】
Lăng Thanh: 【gửi cho anh một cái moah moah siêu cấp khổng lồ.JPG】
Lăng Thanh: 【 ôm một cái nè.JPG】
Lăng Thanh: 【 thương thương.JPG】
Lăng Thanh: 【 tới đây nào, sung sướng a~.JPG】
Vu Thần nhìn nhìn, cũng không có ý định rep lại.
Lăng Thanh lần nữa gọi video cho anh.

Nhưng kết quả là sao?
Vu Thần không chịu bắt máy!
Lăng Thanh hết cách, quyết định xuất ra chiêu cuối, đường thẳng đi không được thì hắn tìm đường vòng, nhọc công một xíu nhưng miễn là tới được đích thôi.
Không đến một phút sau, ngoài phòng ngủ của Vu Thần truyền đến tiếng gõ cửa: "Thiếu gia, là tôi."
"Chuyện gì?" Vu Thần hỏi.
Vương quản gia đẩy cửa đi vào, đem điện thoại của ông đưa cho Vu Thần: "Phu nhân muốn cùng thiếu gia nói chuyện."
Vu Thần:.

.

.

.
Hắn vậy mà dám ra tay với quản gia Vương!
Quản gia Vương nhìn anh, đôi mắt già nua như đang nói lên mấy chữ -không tán đồng người làm chồng như anh!
Rốt cuộc, thôi thì vì hạnh phúc của thiếu gia nhà ông, hôm nay cái thân già này đành phải nhiều lời một chút: "Phu thê ở chung, giao tiếp là quan trọng nhất, lãnh bạo lực*, cũng là một loại bạo lực."
(*lãnh bạo lực tương tự như chiến tranh lạnh á)
"Đúng vậy á~." Lăng Thanh ở bên kia điện thoại chỉ chờ có câu đó liền hô lên: "Gia bạo * là phạm pháp mà lãnh bạo lực cũng là bạo lực trong gia bạo."
(* gia bạo = bạo lực gia đình)
"Cho nên thiếu gia, cậu không cần hành động quá cảm tính, cần nhất vẫn là phải nói chuyện rõ ràng với phu nhân, đôi bên giải quyết hiểu lầm." Quản gia ân cần dạy bảo.
"Không sai, không sai, vợ chồng không hòa hợp, nguyên nhân chủ yếu là do không chịu nói chuyện với nhau." Lăng Thanh tiếp tục phụ họa.
Vu Thần:.

.

.

.
Vu Thần cảm thấy anh thật đúng là quá oan ức: "Tôi lãnh bạo lực khi nào? Nếu tôi là lãnh bạo lực, thì cậu ấy chính là nhiệt bạo lực* đó!"
(*như đã nói ở trên thì lãnh bạo lực là chiến tranh lạnh; ngược lại với nhiệt bạo lực là kiểu bạo lực hành động nhaa ~)
Quản gia không tin:
"Thiếu gia, chúng ta ai cũng đều biết, phu nhân đánh không lại cậu."
Lăng Thanh: ? ? ? ?
Cái gì là chúng ta ai cũng đều biết??? Sao tôi chưa biết cái - chúng ta đều biết- kia vậy ?!
Quản gia: "Tôi không quấy rầy vợ chồng hai người nữa."
"Chú Vương ngủ ngon, cảm phiền chú đã giúp tôi nói chuyện với Cá Nhỏ."
Lăng Thanh nói xong, tắt điện thoại, một lần nữa gọi qua máy của Vu Thần.
Vu Thần:.

.

.

.
Quản gia Vương ánh mắt sáng quắc: "Thiếu gia, cậu vừa mới đáp ứng tôi mà."
Vu Thần:......
Tôi đáp ứng hồi nào? Sao tôi lại không biết vậy?!
Vu Thần bất đắc dĩ tiếp ứng: "Được rồi, chú Vương cũng đi ngủ đi.

À mà chú Vương nếu cảm thấy nơi này chất lượng không khí không tốt, ảnh hưởng đến giấc ngủ, vậy thì chú có thể đi Nông Gia Nhạc chơi hai ba ngày gì đó.


Tôi có một người bạn là chủ của Nông Gia Nhạc, chú Vương thích như thế nào cũng được, miễn phí.

Nhân lúc thời điểm hiện tại ít người nên đi chơi cho khuây khỏa một chút.
"Đa tạ thiếu gia quan tâm, trước mắt sức khỏe tôi cũng còn tính là khỏe mạnh, ngủ cũng rất ngon giấc, không cần vội.

Nhưng thật ra thiếu gia có thể đưa phu nhân đến đó chơi, thư giãn một chút cũng tốt."
Vương quản gia nói xong, mỉm cười rời đi.
Chỉ để lại Vu Thần một lần nữa đối mặt với cái người trong màn hình điện thoại, đang cười đến thập phần vui vẻ - Lăng Thanh
"Cười cái gì mà cười, có cái gì đáng để cười?"
"Thật ra tôi cảm thấy Vương quản gia nói cũng đúng.

Chờ chúng ta có thời gian thì cùng đi chơi đi."
Vu Thần cao lãnh a một tiếng: "Chúng ta? Cái gì mà chúng ta chứ? Tôi và cậu là phu thê plastic mà, không nhất thiết phải đi với nhau, đi với ai mà chả giống.

Tôi thấy hay là cậu đi cùng cái người mới vừa thảo luận kịch bản đoàn phim gì đó đi, có vẻ rất hợp."
"Sao mà anh vẫn còn giận vậy chứ~." Lăng Thanh không có biện pháp, dỗ dỗ nói: "Tôi trêu anh thôi, tôi mới không có muốn đi với cậu ta đâu."
"Phải không? Tôi thấy đối phương lớn lên nhìn không tồi, còn so với tôi trẻ trung hơn, thật ra cùng cậu rất xứng đôi."
"Nói hươu nói vượn gì đó, tôi với cậu ta không có cái gì xứng hết.

Vẫn là hai ta xứng đôi vừa lứa hơn, tiểu trư Bội Kỳ*, tôi xứng với anh."
(* nguyên văn: 小猪佩奇,我配你。-> phiên âm là Xiǎo zhū pèi qí, wǒ pèi nǐ.

Hai từ "pèi" tuy âm đọc giống nhau nhưng chữ viết và ngữ nghĩa thì hoàn toàn khác nhau nha!
小猪佩奇: Xiǎo zhū pèi qí :heo Peppa - một nhân vật hoạt hình.

Thì "佩pèi" phải đi với "奇qí" mới có thể tạo thành tên đúng của Peppa, cũng giống như tôi phải đi cùng anh thì mới 配 pèi: xứng!
Chung quy lại thì đó chính là cách chơi chữ của tác giả thôi nha, dụng ý là láy âm pèi của từ á! )
Vu Thần hừ lạnh một tiếng.
"Đừng có hừ tới hừ lui như vậy, anh cũng đâu phải thật sự là Tiểu trư Bội Kỳ."
Vu Thần:.

.

.

.
Lăng Thanh vừa thấy anh tựa hồ lại muốn thẹn quá thành giận, vội vàng nói: "Tôi hôm nay còn đặc biệt rất nhớ anh mà, thật đó, nếu không phải cậu ta đột nhiên tới tìm tôi đối diễn, tôi còn muốn cùng anh tán gẫu một chút."
"Thật không? Tôi không tin đâu!"
"Đương nhiên là thật rồi." Lăng Thanh thở dài: "Tôi nhớ anh, nỗi nhớ này như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, như Hoàng Hà tràn lan một phát không thể vãn hồi."
"Bớt giả trân!"
"Thật đó, tấm lòng này có trời xanh chứng giám, nhật nguyệt làm chứng!"
Vu Thần cười một tiếng, đi xuống giường, mở cửa sổ ra nhìn nhìn, thuận tiện cũng cho hắn xem.

"Thấy không, đến cả trăng nghe được cậu nói mấy lời này, đều sợ tới mức trốn đi, sợ chính mình phải đứng ra làm chứng cho cậu!"
"Vậy chờ ngày mai khi mặt trời ló dạng, anh sẽ biết lời tôi nói chính là thật lòng."
"Trừ phi cậu làm cho nó ngày mai mọc lên ở đằng Tây."
"Anh nhớ kĩ lời này đó, ngày mai tôi cho anh xem mặt trời mọc lên từ phía Tây."
Vu Thần cười khẽ: "Cậu lợi hại như vậy à, còn mạnh miệng nói sáng mai cho tôi xem.

Cậu tưởng mình là mặt trời hả?"
"Haizz, hết cách rồi, ai kêu tôi thương anh quá làm gì, anh nói muốn nhìn thấy mặt trời mọc ở hướng tây, tôi không thể không nghĩ cách đáp ứng anh a~" Lăng Thanh cười nói.
Vu Thần không trả lời, chỉ là trong mắt rốt cuộc có điểm cười cười.
"Không tức giận nữa?" Lăng Thanh hỏi.
"Cậu về sau ít nói mấy lời như thế này đi." Vu Thần không xem màn hình, hướng mép giường đi đến: "Tôi không thích."
Lăng Thanh nghe vậy, không tự giác chớp chớp mắt, lúc sau mới hiểu ra Vu Thần vì cái gì ban nãy đột nhiên ngắt cuộc trò chuyện với mình.

Hắn tuy rằng biết trái tim của Vu Thần cơ bản đều bị mình dụ rồi, nhưng cũng là không nghĩ tới, đối phương hiện tại nhạy cảm đến vậy ! Hắn chỉ tùy tiện trêu ghẹo một chút là "cùng người khác", anh đã không chịu được.

Aizzz Vu Thần thật đúng là không có ý che giấu tâm tư của mình chút nào.

Tuy rằng chưa từng chân chính nói ra hai chữ "thích cậu", nhưng lại dùng hành động và các câu nói khác minh chứng cho điều này.


Tựa như cá ở dưới nước, dù cho có ẩn mình sâu dưới đáy như thế nào, cũng vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh của anh cạnh bên những vệt sáng lấp lánh.
"Ừm." Lăng Thanh đáp ứng nói: "Về sau tôi sẽ không nói những lời như vậy nữa, lần này là tôi không tốt, sau này sẽ không như vậy đâu."
Vu Thần nghe được lời này, tâm tình cũng lâng lâng theo, tự nhiên không hề so đo nữa.

"Hôm nào tôi đến thăm cậu."
"Hôm nào là khi nào?" Lăng Thanh hỏi.
"Cậu muốn khi nào tôi đến?"
Lăng Thanh nếu đã nguyện ý hống người*, xác thật là sẽ hống người đến cùng.

Tỷ như hiện tại, hắn nghĩ đến chính mình ban nãy vô ý, vô tâm làm tổn thương người ta, khiến cho tâm trạng Vu Thần cực kỳ không thoải mái.

Vì thế lập tức kích động nói: "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, tôi nhớ cục cưng của tôilắm rồi~"
Vu Thần không khỏi nở nụ cười: "Vậy được, tôi sẽ mau chóng đến gặp cậu."
"Tôi chờ đó nha!" Lăng Thanh bắn tim cho anh.
Vu Thần nhìn hắn, không nỡ ngắt điện thoại chút nào.
Hai người hàn huyên một hồi lâu, vẫn là chờ đến khi Lăng Thanh mệt rã đi, Vu Thần mới lưu luyến không rời tắt máy.
Sáng hôm sau, Vu Thần mới vừa đặt mông xuống bàn ăn sáng, còn chưa kịp cầm đũa thì đột nhiên nhận được video call của Lăng Thanh.
Anh tiếp điện thoại, liền nhìn thấy Lăng Thanh mang vẻ mặt tươi cười nói với anh: "Buổi sáng tốt lành, tôi cho anh xem cảnh mặt trời mọc từ hướng tây này ."
Vu Thần hiếu kì nhướng mày: "Đâu?."
Lăng Thanh đem camera điện thoại quay về phía laptop đang nằm cách đó không xa, cảnh trên màn hình bị đảo ngược lại: trong máy tính phía đông mặt trời mọc, ở di động liền biến thành mọc lên từ đằng tây.
"Thấy chưa tôi nói có sai đâu." Lăng Thanh lại chuyển về camera trước, mặt đối mặt nhìn anh.

Vu Thần quả thực bị một loạt thao tác này của hắn làm cho tức cười: "Khó vậy mà cũng nghĩ được."
"Đương nhiên là do cái đầu nhỏ của tôi linh hoạt động não rồi!"
"Vậy thì đúng là linh hoạt quá rồi."
"Không linh hoạt như thế thì làm sao tìm được cục cưng như Cá Nhỏ đây."
Vu Thần cười khẽ, hỏi hắn: "Sớm như vậy đã rời giường rồi?"
"Đúng vậy, anh đang ăn sao? Vậy anh ăn trước đi, tôi cũng phải đi kiếm gì ăn mới được, lát nữa còn phải quay phim."
"Ừm, nhớ ăn nhiều một chút."
"Vậy tôi tắt nha."
"Từ từ đã."
Lăng Thanh khó hiểu: "Còn có chuyện gì sao?"
Vu Thần nhìn hắn, trầm mặc trong chốc lát, mới hỏi: "Cậu ở đoàn phim có tốt không? Có bị bắt nạt không?"
Lăng Thanh lập tức bật cười: "Đương nhiên là tốt rồi, ai dám bắt nạt tôi chứ."
"Vậy thì tốt."
"Đừng lo, tôi mà bị gì thì sẽ méc anh ngay."
"Ừm."
Đợi Vu Thần nói xong, Lăng Thanh cũng cúp máy.
Hắn cùng Tiểu Lưu ăn sáng trong khách sạn, sau đó vào phòng thay đồ để chỉnh trang.

Một lúc sau thì Chung Hoán cũng đến.
Lăng Thanh liếc nhìn cậu qua gương, lần này thì Chung Hoán cũng không nể tình mà ném cho hắn ánh mắt hình viên đạn, bộ dáng phì phì tức giận, bất quá ngược lại còn khiến Lăng Thanh cảm thấy thật buồn cười.
Cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay là quay hai người bọn họ.

Bởi vì tối hôm qua đã luyện tập, Lăng Thanh còn đặc biệt hướng dẫn Chung Hoán như vậy nên hai người quay một lần đã thuận lợi vượt qua.

Xem như một khởi đầu tốt đẹp cho công việc của ngày hôm nay.
Chỉ là khởi đầu này vốn dĩ rất tốt cho đến khi gặp Tần Nhạn Dư!
Nội dung Tần Nhạn Dư cùng Lăng Thanh phải thể hiện lần này là Triệu An Ninh và Hạ Triều Dương giải trừ hiểu lầm, tâm ý tương thông, hai người bồi đắp lại tình cảm.
Chỉ là Tần Nhạn Dư rất không thích hắn, cho nên đối với việc phải tỏ ra rất yêu Lăng Thanh, cô trong lòng vô cùng bài xích.
Cũng bởi vì lẽ đó, Tần Nhạn Dư tuy là đã rất cực lực nhập vai nhưng về mặt cảm xúc nhân vật luôn là kém vài phần so với nguyên tác.
Này vốn dĩ cũng không tính là gì.

Nhưng vô tình trạng thái của Lăng Thanh quá là tốt đi: đem chính mình cùng người trong lòng hòa hợp đến hoàn mỹ.

Từ vui sướng, hạnh phúc đến mãn nguyện đong đầy đều hội đủ.

Vô hình chung đem cả hai ra so sánh, kết quả chính là: cách biệt một trời một vực, mà Lăng Thanh mặc nhiên là "trời" rồi.

Lăng Thanh chỉ cần một đôi mắt, một ánh nhìn thôi cũng đủ để người khác cảm nhận được tình yêu sâu đậm mà hắn dành cho Triệu An Ninh.
Bởi vậy, Tần Nhạn Dư vốn dĩ cũng miễn cưỡng đạt được 6/10 điểm diễn xuất.

Đáng tiếc đối phương lại là Lăng Thanh nên cảnh quay này của cô biến thành không đạt tiêu chuẩn.
Đạo diễn hô "Cut" hai lần, thấy bọn họ hai cảm tình trạng thái trước sau không thể đồng bộ, đành phải để Tần Nhạn Dư tự xem lại cảnh quay của mình: "Cô nhìn ánh mắt của Lăng Thanh cùng biểu tình của cậu ấy đi, cái mà cậu ấy thể hiện ra chính là yêu, là yêu thích cô.

Nhưng cô nhìn lại bản thân đi, có tí cảm giác nào là yêu hay không?"
Ông khuyên Tần Nhạn Dư: "Cô hãy tưởng tượng Lăng Thanh chính là ý trung nhân của cô, diễn lại một lần nữa."
Tần Nhạn Dư nghi hoặc nhìn màn hình đang chuyển động trước mắt, quả thực không thể tin được.
Một lần cũng liền thôi đi, vì cái gì nhiều lần Lăng Thanh đều so với cô diễn càng thêm chân thành, tha thiết, tự nhiên?
Rõ ràng trước đây chưa từng diễn xuất qua mà!
Chuyện quái gì vậy?
Cô khó hiểu nhìn thoáng qua Lăng Thanh, ngược lại Lăng Thanh cười rất từ tốn, thanh âm vẫn luôn ôn nhu như vậy: "Muốn diễn lại sao?"
Lăng Thanh cũng đành chấp thuận, dù sao đây cũng là tác phẩm đầu tay của hắn.


Chính bản thân Lăng Thanh cũng hy vọng bộ phim này sẽ giúp hắn tạo nên tiếng vang lớn.

Hai người một lần nữa bắt đầu diễn, Tần Nhạn Dư trước khi bắt đầu vào cảnh này đã một mình an tĩnh một chỗ hơn mười phút, bắt đầu lấy cảm xúc, lúc này mới chân chính nhập vai, cùng Lăng Thanh đứng chung một chỗ.
Đạo diễn hô: "action."
Tần Nhạn Dư ngẩng đầu nhìn hắn, ý nặng tình thâm.
Lăng Thanh cúi đầu nhìn cô, trong mắt toàn là một vẻ ôn nhu, tựa hồ đầy đến độ sắp trào ra ngoài.
Chung Hoán đứng ở cách đó không xa, ôm cánh tay nhìn hai người bọn họ, cảm thấy sự tình phát triển có chút nằm ngoài dự kiến của mình.
"Này thật đúng là kì lạ, kỹ thuật diễn xuất của tôi không bằng cậu ấy, Tần Nhạn Dư cũng không bằng luôn.

Lăng Thanh chỉ là một người mới, vậy mà lại là người có kỹ thuật diễn tốt nhất trong tất cả.

Người không biết còn cho rằng chúng ta mới chính là "ma mới" trong cái giới này."
Chu Tư Hủy nghe vậy không khỏi nhìn cậu: "Chuyện này cũng không có gì lạ, giang sơn đại hữu nhân tài xuất, các lĩnh phóng tao sổ bách niên*.

Tuy có người là lính mới nhưng chính vì là lính mới cho nên diễn xuất của họ vẫn chưa được đẽo gọt theo quy củ và không quá khuôn khổ.

Nói cách khác là rất mới mẻ và phóng khoáng, vô hình chung thu hút người khác."
(*Trong thiên hạ này, có những tài năng truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, và có không ít tên tuổi vẫn lưu danh hàng trăm năm.)
"Có lẽ là vậy." Chung Hoán nói: "Bất quá diễn xuất của cậu ấy không phải là mới mẻ và non nớt theo dạng không qua trường lớp.

Trái lại Lăng Thanh chính là kiểu tinh thông mọi điều, đầu tư bài bản nên mới có thể đi đến bước này."
"Thiên tài không đáng sợ, nhưng đã là thiên tài còn dụng tâm, thì đúng là rất đáng sợ!"
Chu Tư Hủy không nghĩ tới cậu đánh giá cao Lăng Thanh đến như vậy, kinh ngạc nói: "Các em tối hôm qua đã phát sinh cái gì rồi? Sao trong một đêm em lại thành fans cậu ấy thế?"
"Fans sao???"
Chung Hoán cảm thấy người đại diện của cậu đã tưởng tượng quá nhiều: "Em quá lắm chỉ là thấy cậu ta thuận ta thuận mắt hơn thôi?"
"Vậy vì sao lại nhìn cậu ta thuận mắt hơn?"
Chung Hoán:.

.

.

.
Chung Hoán lúc này rất không muốn mở miệng.

Kêu cậu chính miệng phơi bày chuyện mất mặt tối qua, thà chết còn hơn!
Chung Hoán rất nhanh đã đánh trống lảng thành công: "Em đói rồi, muốn kiếm gì đó ăn một chút."
Chung Hoán đang nói thì hơi ngẩng đầu nhìn lên, phía trước cậu đang có một người tiến lại.
Người nọ thân cao chân dài, khí chất tuyệt hảo, khuôn mặt lãnh cảm nhìn không rõ biểu tình, ngũ quan phá lệ tinh xảo, thoạt nhìn giống như phúc tuyết trắng hồng mai*, lạnh nhạt và hờ hững nhưng bắt mắt vô cùng, khiến cho người khác nhịn không được muốn tới gần, nhưng lại e ngại mà không dám tiếp cận.
(* Trái mận chín đỏ phủ trên mình một lớp tuyết dày )
Đoàn phim của bọn họ còn có người soái khí ngút trời như vậy hả?
Diễn vai gì?
Nhân vật phản diện tuy đẹp trai nhưng ốm yếu hả?
Chung Hoán không kịp thu lại tầm mắt, bị đối phương bắt gặp, mắt phượng sắc sảo kia tựa hồ có chút không vui.
Chung Hoán cười trừ, không dám hó hé gì, trực tiếp vòng qua anh rồi chạy biến.
Thoạt nhìn không giống diễn viên, giống nhà sản xuất hay nhà đầu tư gì đó hơn ?!
Chung Hoán đoán không ra, mệt, cậu không đoán nữa, quay đầu tìm Lăng Thanh còn vui hơn.
Lăng Thanh bên này vẫn đang bận rộn cùng Tần Nhạn Dư quay phim, diễn đến lúc Tần Nhạn Dư kích động ôm lấy hắn thì hắn phát hiện đáy mắt của Tần Nhạn Dư thấp thoáng một tia kinh hỉ và hưng phấn rất nhỏ.
Đến giây tiếp theo, Lăng Thanh còn chưa kịp hoàn hồn thì cô đã quay đầu, ngượng ngùng nói với đạo diễn: "Thực xin lỗi, chúng ta trước nghỉ ngơi một chút, lát nữa diễn lại màn này có được không?"
Lăng Thanh:.

.

.

.
Lăng Thanh cảm thấy cần phải cấp bách tìm cho Thần Khởi một nữ diễn viên mới!
Ít nhất cũng không thể chỉ có mỗi một nữ minh tinh là Tần Nhạn Dư đơn phương nắm hết lưu lượng được.
Tần Nhạn Dư nếu cứ hành xử tùy hứng thế này thì không thể đi xa hơn được nữa.

Hắn cực lực suy nghĩ, lại phát hiện sự kích động kia trong mắt Tần Nhạn Dư vốn không hề tan đi.
Quái lạ, Lăng Thanh nghĩ nghĩ, quay cũng quay xong rồi, cô ta còn kích động cái gì.
Lăng Thanh hướng mắt theo tầm nhìn của Tần Nhạn Dư, vừa quay đầu lại thì thấy Vu Thần đang đứng cách đó không xa.
Khó trách a, Lăng Thanh cảm thán, nhìn thấy người trong lòng, có thể không kích động sao?
Hiếm khi thấy được bộ dáng vừa vui mừng vừa ngạc nhiên như ban nãy của Tần Nhạn Dư, hóa ra là có lý do hết.
Điều này cũng đã lý giải được việc vì sao Tần Nhạn Dư lại đột ngột yêu cầu ngừng quay phim.
Ai lại muốn đi ôm người khác trước mặt người mình thích đâu !?
Lăng Thanh nhìn cô một cái, Tần Nhạn Dư quả thực rất thích Vu Thần nhà hắn.

Hắn không nói gì, tạm thời rời khỏi khu vực quay phim, hướng về phía Vu Thần mà đi đến.
Tần Nhạn Dư nhanh hơn Lăng Thanh một bước, đi tới bên cạnh Vu Thần trước, cười đến vui vẻ: "Vu tổng, sao anh lại tới đây?"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận