Lăng Thanh nháy mắt bị anh nói đến bật cười, trong lòng không ngăn được vui vẻ.
"Đi thôi, bãi giá Hoa Thanh Trì nào."
Vu Thần cười một tiếng: "Còn Hoa Thanh Trì nữa cơ đấy."
*Hoa Thanh Trì (华清池): suối nước nóng Hoa Thanh, nằm cách Tây An khoảng 25 km về phía đông, thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
*Mình để nguyên chữ "bãi giá" gì nó là một câu đùa giỡn, giống như thường ngày lâu lâu chúng ta lên cơn sảng hay giỡn với bạn bè, xưng bản thân là "bổn cung/bổn công chúa/..."
Anh ngoài miệng thì nói vậy thôi nhưng hai tay thì vẫn bế hắn lên, "bãi giá" phòng tắm.
Mãi đến khi hai người đi ra, Lăng Thanh rốt cuộc cũng được mặc quần áo ngủ vào.
Hắn cảm thấy có đói, cùng Vu Thần xuống lầu ăn cơm.
Quản gia nhìn hai người họ đi xuống, đang chuẩn bị mở miệng thì ông nhanh mắt thấy xương quai xanh của Vu Thần ẩn hiện vài vết tích đặc biệt, tiểu biệt thắng tân hôn quả thật không sai, hmmm tối qua chắc là kịch liệt lắm đây mà.
Ông rất thức thời mà quay mặt đi, gọi đầu bếp chuẩn bị cơm cho buổi trưa.
Ăn uống no nê xong, hai người họ cùng nhau trò chuyện thêm một lát nữa, Vu Thần mới chịu vào thư phòng làm việc, Lăng Thanh cũng làm cái đuôi nhỏ, vào thư phòng bồi anh.
Hắn xem sách, an tĩnh suy nghĩ một lát, rồi nói với Vu Thần: "Anh có số của Quách Văn Hạo không?"
Vu Thần ngẩng đầu nhìn hắn: "Quách Văn Hạo?"
Lăng Thanh ngồi dậy: "Đúng vậy, em gọi nói chuyện với cậu ta một lát, tránh cho sau này cậu ta lại chạy tới tìm anh."
Vu Thần không muốn lắm.
Lăng Thanh cười cười, đi đến trước mặt Vu Thần, khom lưng xoa xoa mặt anh: "Em ở nhà nói chuyện với cậu ta, mở loa lớn, cả quá trình anh đều có thể nghe thấy nè"
Hắn lại chọc chọc mặt anh: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu mà."
Vu Thần lúc này mới miễn cưỡng đồng ý: "Đừng có nói lâu quá đó."
"Được."
Vu Thần cho người đi tra một chút, chưa đến mấy phút đã tìm ra số điện thoại của Quách Văn Hạo đưa cho Lăng Thanh.
Hắn gọi cho Quách Văn Hạo.
Quách Văn Hạo vô cùng kinh ngạc: "Tiểu Thanh, cậu tìm tớ hả?"
Vu Thần: "Ê"
Lăng Thanh nghe anh "ê" một tiếng, thiếu chút nữa bị chọc cho bật cười, hắn hôn Vu Thần một cái rồi mới quay sang nói với Quách Văn Hạo: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu đến nhà tôi một chuyến đi."
"Bây giờ luôn hả?" Quách Văn Hạo kích động không thôi: "Được, Tiểu Thanh, cậu chờ tớ một chút."
"Ừ."
Nói xong Lăng Thanh ngắt điện thoại: "Không có nói lâu mà nhỉ."
Vu Thần "Hừ" một tiếng: "Phải xem biểu hiện lát nữa của em."
Lăng Thanh cười cọ anh một cái, cục cưng của hắn đúng là đáng yêu chết đi được!
Rất nhanh, Quách Văn Hạo đã đến, còn chưa đến một tiếng, quản gia đã gõ cửa thông báo cho hai người.
Lăng Thanh nhanh tay gọi vào số của Vu Thần, sau đó bật loa ngoài, bỏ điện thoại vào túi của áo ngủ.
Vu Thần thấy hắn còn đang mặc đồ ngủ, anh đứng lên đem người kéo vào phòng của mình, mặc thêm một lớp áo khoác cho Lăng Thanh, thậm chí vì chưa thấy chắc ăn, anh còn cài hết mấy cái nút lại, lúc này anh mới cảm giác có chút xíu vừa lòng.
"Cậu ta xứng nhìn thấy bộ dạng chỉ mặc đồ ngủ của em à? Không xứng!"
Lăng Thanh:.
.
.
.
Lăng Thanh duỗi tay ra, cho anh một like: "Chuẩn!"
Quản gia đứng ở ngoài cửa kiểu:.
.
.
.
Tự nhiên đau răng ghê!
Lăng Thanh mặc xong áo rồi cùng quản gia xuống lầu, đi đến phòng khách.
Quách Văn Hạo ngồi đợi ở trên sô pha, vừa thấy hắn xuất hiện, trên mặt cậu ta tràn đầy vui sướng.
Lăng Thanh đứng xa xa nhìn Quách Văn Hạo, nói cậu ta đáng ghét thì đáng ghét thật, nhưng cũng có chút đáng thương.
Nguyên chủ lúc học cấp 3 cũng không quá thích Quách Văn Hạo, chỉ là trong các sự lựa chọn lúc bấy giờ thì cậu ta là tốt nhất rồi, vậy nên hắn mới chọn cậu ta.
Chỉ có thế mà thôi.
Ai mà ngờ đâu, đến tận mấy năm sau, hình bóng của nguyên vẫn luôn khiến cậu ta nhớ thương, thậm chí còn muốn nối lại tình xưa, viết tiếp chuyện tình còn dang dở với hắn.
"Uống gì không?" Lăng Thanh ngồi đối diện Quách Văn Hạo: "Vẫn như cũ, cà phê à?"
Quách Văn Hạo gật đầu.
Lăng Thanh liếc mắt ra hiệu cho quản gia, quản gia hơi gật đầu, đi vào pha cà phê.
"Chúng ta vào chủ đề chính đi" Lăng Thanh đi thẳng vào vấn đề: "Cậu đi tìm Vu Thần?"
"Vu Thần nói với cậu à?" Quách Văn Hạo cười nhạt một tiếng, khinh thường nói: "Vậy anh ta có nói với cậu lý do tớ tìm gặp anh ta không?"
"Lý do là gì?" Lăng Thanh biết rõ còn cố hỏi.
"Đương nhiên là vì hạnh phúc của cậu rồi." Quách Văn Hạo nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
"Cậu đi công tác nên cậu không biết đó thôi, Vu Thần có cậu rồi nhưng lại cùng Lăng Bạch ở bên nhau.
Hai người đã kết hôn, cậu rõ ràng không thích Lăng Bạch vậy mà anh ta còn tiếp xúc thân mật với Lăng Bạch như vậy!"
"Cho nên cậu đem bức thư mấy năm trước tôi viết cho cậu, cho Vu Thần xem?"
"Đúng vậy đó." Quách Văn Hạo hợp tình hợp lý nói: "Tớ muốn để anh ta biết, không phải là không có ai thương yêu cậu, nếu Vu Thần không biết trân trọng cậu thì tớ sẽ đối tốt với cậu thay anh ta."
Lăng Thanh đau đầu.
Hắn nhìn Quách Văn Hạo, có chút cạn lời: "Quách Văn Hạo, cậu cũng là người trưởng thành rồi, vậy cậu có từng nghĩ đến bản thân hành động như vậy sẽ có hậu quả gì không?"
"Nếu phỏng theo cậu nói, Vu Thần không thích tôi, vậy thì khi anh ấy nhìn đến lá thư đó sẽ vô cùng tức giận, sau này sẽ càng đối xử với tôi không tốt; còn nếu Vu Thần thích tôi, vậy thì lá thư đó sẽ sinh ra hiềm nghi, khiến cho anh ấy ghen tuông, vô hình trung, nó sẽ phá hủy tình cảm giữa hai chúng tôi, kết quả, tôi cũng sẽ không vui vẻ gì.
Dù là trường hợp nào, người khổ đau nhất vẫn là tôi, cậu có hiểu không?"
Quách Văn Hạo đương nhiên không hiểu: "Tớ chỉ là muốn giúp cậu mà thôi."
"Cậu như vậy là đang gây rắc rối cho tôi chứ không phải giúp tôi."
Lăng Thanh cau mày: "Lần trước cậu đến gặp tôi, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi bây giờ rất tốt, đối với cuộc sống hiện tại, tôi rất vừa lòng.
Cậu tặng quà cho tôi, sở dĩ tôi không nhận bởi vì đó là thái độ của tôi, tôi muốn cho cậu hiểu là tôi không muốn liên quan gì đến cậu nữa."
Quách Văn Hạo ngẩn người ra một lúc, cậu ngốc ngốc nhìn Lăng Thanh, dường như không muốn chấp nhận sự thật này.
"Tớ, tớ cũng chỉ vì cậu mà thôi.
.
."
"Cậu nghĩ những gì cậu làm là vì tốt cho tôi, nhưng mà tôi không cần." Lăng Thanh nghiêm túc khuyên nhủ: "Cậu không thể giúp tôi được đâu, những gì cậu làm chỉ khiến cho cuộc sống vốn êm ả của tôi bỗng nhiên có thêm những sóng gió không đáng có mà thôi, tôi không muốn như thế."
"Vậy cậu muốn cái gì?" Quách Văn Hạo nhìn hắn: "Không lẽ cậu chịu để yên cho Vu Thần với Lăng Bạch léng phéng sau lưng cậu hay sao? Cậu không quan tâm à"
"Cậu ra nước ngoài cũng lâu lắm rồi nhỉ." Lăng Thanh nhẫn nại giải thích cho cậu: "Lâu đến mức có rất nhiều chuyện, bây giờ cậu cũng không thể nào hiểu hết được."
"Tôi cùng Lăng Bạch từ lâu đã không còn đối chọi gay gắt với nhau như lúc trước nữa rồi, bọn tôi hiện đã giải hòa, cho nên quan hệ bây giờ của hai chúng tôi rất tốt."
Hắn nói: "Quách Văn Hạo, thật ra cậu cũng không có thích tôi như cậu nghĩ đâu, tôi cũng không như cậu tưởng mà thích cậu như vậy.
Đó là lí do mà nhiều năm qua, cậu không về nước tìm tôi, mà tôi cũng không có xuất ngoại tìm cậu, chúng ta đối với nhau không quan trọng như chúng ta đã tưởng."
"Không phải." Quách Văn Hạo muốn phản bác.
Thế nhưng Lăng Thanh đánh gãy lời cậu: "Sao lại không phải? Từ lúc cậu đi du học đến nay cũng sáu bảy năm rồi, trong những năm này, không có lần nào cậu về nước à?"
Quách Văn Hạo trả lời không được.
Lăng Thanh trả lời giúp cậu: "Chắc chắn là có đúng không, thế nhưng cậu có đến tìm tôi đâu."
"Nhưng mà tớ vẫn thích cậu lắm." Quách Văn Hạo cường điệu nói.
"Có thể thích được bao lâu?" Lăng Thanh hỏi ngược lại: "Thời điểm chúng ta chia tay, cậu cũng không nói gì; chúng ta chia tay xong, cậu cũng không có lập tức về nước, để mà từ chối chuyện này; thậm chí đã qua nhiều năm như vậy, có lần nào cậu liên lạc lại với tôi không.
Chữ thích này của cậu, rốt cuộc đáng giá được bao lâu?"
Lăng Thanh không phủ nhận việc Quách Văn Hạo vẫn còn thích nguyên chủ, thế nhưng hắn cũng thấy được rằng, tình cảm này của Quách Văn Hạo đối với nguyên chủ cũng không có sâu sắc được bao nhiêu.
Bọn họ tách ra cũng được sáu bảy năm trời rồi, chứ không phải mới sáu bảy ngày, nhiều năm như vậy trôi qua, nếu thật sự muốn cứu vãn đoạn tình cảm này thì có biết bao nhiêu cơ hội, thế nhưng bọn họ không làm gì cả, cho đến khi nguyên chủ cùng Vu Thần kết hôn.
Loại tình cảm này giống như một chiếc tủ kính được chế tác bằng pha lê, bởi vì tuổi trẻ trải qua thời thanh xuân quá mức đẹp đẽ, cho nên bề ngoài của nó vô cùng tinh xảo, xinh đẹp, thế nhưng cũng vì thế mà không chịu được lực động va chạm, chỉ cần sờ nhẹ một cái liền vỡ vụn.
"Tôi đã không còn thích cậu nữa rồi." Hắn nhìn Quách Văn Hạo, nói: "Vì vậy, đối với việc cậu trở lại, tôi cũng không có ngạc nhiên hay cảm thấy quá vui mừng gì cả, càng không vì những chuyện cậu làm mà thấy vui thấy hạnh phúc."
"Tôi thích Vu Thần, cho nên sau khi biết cậu đi tìm anh ấy, tôi đã cảm thấy vô cùng thấp thỏm và bất an, tôi sợ anh ấy hiểu lầm cái gì không đúng."
"Quách Văn Hạo, thời niên thiếu ai mà không có xuân tâm*, nhưng chỉ có một số trong số đó là tình yêu đích thực, còn lại chỉ là cảm giác mơ hồ mà chúng ta phải trải qua để khi trưởng thành biết đâu là bến đỗ của cuộc đời mình.
Hai chúng ta chính là trường hợp thứ hai, vì thế chúng ta không có kết quả đâu, lúc trước không có, bây giờ lại càng không.
(Xuân tâm: tình yêu, xuân tình.)
"Tôi hi vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, càng hy vọng cậu đừng đi tìm Vu Thần, đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi."
Quách Văn Hạo đi rồi, cậu không còn lý do gì để mà tiếp tục nán lại nơi đây, khi đến, trong lòng cậu tràn ngập vui sướng, khi đi, lại mang đầy thất vọng mà về.
Cậu nhìn người đang ngồi trước mặt mình, đối phương minh bạch rõ ràng, ánh mắt bình tĩnh, tất nhiên là đối với cậu, ánh mắt ấy không hề chứa một tia quyến luyến nào cả.
Quản gia đem cà phê lên, đã thấy người đi rồi, đành phải hỏi Lăng Thanh: "Cà phê này làm sao bây giờ?"
Lăng Thanh quay đầu nhìn ông, cười: "Chú uống đi ạ."
Hắn đứng dậy bước lên lầu.
Vu Thần nhìn điện thoại ở trước mặt, trước khi Lăng Thanh vào cửa một bước thì anh lấy tay tắt điện thoại.
"Thế nào, có vui không, hửm?" Lăng Thanh hỏi.
Vu Thần nhìn hắn, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Lăng Thanh đến gần mình.
Vu Thần đem hắn ôm lên đùi mình ngồi, dịu dàng hôn hắn một cái.
Thật ra anh cảm thấy bản thân mình có chút may mắn, may mắn là Lăng Thanh chưa từng yêu Quách Văn Hạo.
Con người đều là như thế đấy tuy rằng ngoài miệng luôn bảo là không sao đâu, anh không so đo chuyện của quá khứ đâu, thế nhưng trong lòng lại vĩnh viễn hi vọng mình là người trong lòng duy nhất của đối phương.
Chiếm hữu, ích kỷ, tham lam, chính là bản tính của con người.
"Anh rất vui." Vu Thần nói: "Anh vui vì em đã xuất hiện ở thế giới này."
Lăng Thanh ngước mắt nhìn anh, rướn mình hôn lên môi anh: "Em cũng vậy."
Hắn nói tiếp: "Em rất vui vì em có thể gặp được anh."
"Nếu em nói chia tay với anh, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng mà đáp ứng đâu." Vu Thần đột nhiên nhắc đến.
"Anh cũng sẽ không chịu cùng em tách ra sáu bảy năm trời như vậy, mà sẽ vờ như ngẫu nhiên gặp được em vô số lần, sẽ luôn nhìn trộm cuộc sống của em, cũng sẽ hi vọng cả cuộc đời này em không thể gặp được người nào khác ngoài anh."
Lăng Thanh cười cười, hắn lắc đầu phụ họa: "Đúng thế, anh sẽ không như vậy."
Xét về chuyện đêm qua, nếu thật sự hắn không yêu Vu Thần, thì có lẽ anh vẫn sẽ để cho hắn rời đi, thế nhưng bản thân anh cũng vì thế mà thu mình lại, tự mình sống trong đau khổ.
Cũng có lẽ, anh sẽ không ngừng nhìn trộm cuộc sống của hắn, sẽ vờ như ngẫu nhiên gặp được hắn, nhưng chắc chắn anh sẽ không ngăn hắn chạy đi tìm hạnh phúc của riêng mình.
Tình yêu của Vu Thần so với Quách Văn Hạo thật sự chín chắn hơn rất nhiều.
Anh luôn hi vọng rằng người anh yêu sẽ có được hạnh phúc, sẽ có được tình yêu đích thực của mình, kể cả khi anh có phải chịu đau khổ suốt quãng đời còn lại đi chăng nữa.
Tình yêu của anh nó luôn rõ ràng như thế, rõ ràng đến mức cả những ham muốn, ích kỷ, chiếm hữu sẽ hiện ra bên ngoài, nhưng đồng thời thứ tình cảm đó cũng vô cùng vị tha.
Anh nguyện ý buông tay, anh chỉ cần người anh yêu có thể được hạnh phúc mà thôi.
Khó có ai được như thế.
"Nếu em nói chia tay với anh, anh nhất định không được đồng ý đâu." Lăng Thanh nhìn Vu Thần, hắn nâng tay phải của mình lên: "Mặc kệ là khi nào, cũng mặc kệ em có vì gì mà nói chia tay với anh, hoặc là nói ly hôn với anh, thì đều chắc chắn là giả, anh không được đáp ứng, bởi vì trong lòng em nhất định không hy vọng anh sẽ đáp ứng."
Vu Thần đồng ý: "Được."
"Đập tay với em."
Vu Thần vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của hắn: "Anh đồng ý với em."
Lăng Thanh thuận thế cùng anh đan mười ngón tay vào nhau, hắn khẽ cong mắt nở nụ cười.
Vu Thần cùng Lăng Thanh ở nhà một ngày, qua hôm sau mới đến công ty.
Thư ký Tôn còn chưa kịp thông báo công việc của anh, liền thấy ở xương quai xanh của anh có một vết cắn vô cùng rõ ràng, trong lòng nháy mắt hóa thân thành gà gào thét inh ỏi.
Cô tém tém lại, chờ báo cáo công việc hoàn tất mới cong giò chạy ra ngoài tâm sự tuổi hồng với group chat khuê mật của mình.
Tôn xinh đẹp: 【 Kí lùm má biết gì chưa!!! Trong nhà Vu tổng của chúng ta chắc chắn có người!!! Người đó thậm chí có khi còn là một con mèo nhỏ, hôm nay Vu tổng đi làm, trên xương quai xanh có một vết cắn nữa đó!!! Má ôi dăm* quá!! 】
Lý mỹ lệ: 【 Nghe hỏny dzay má?! 】
Vương tiêu sái: 【 Tui muốn coi, tui tò mò quá đi à! 】
Tôn xinh đẹp: 【 Hổng có chụp, hổng dám chụp luôn á ba, hâm mộ mèo nhỏ nhà Vu tổng quá đi hiuhiuhiu】
Lý mỹ lệ: 【 Huhu OTP tổng tài đáng yêu x minh tinh nhỏ của tui BE hỏ?】
Vương tiêu sái: 【 Hông chịu đâu trả Vu tổng băng thanh ngọc khiết lại đây cho tui! 】
Tôn xinh đẹp: 【 Chờ tui quan sát một thời gian nữa, có tiến triển gì tui sẽ báo cho mấy người hóng!】
Lý mỹ lệ: 【 Được rồi, bọn này chờ tin đó! 】
(Chú thích một số từ bên trên:
Kí lùm má: Cái loz máDăm quá: Dâm quáHỏny: Horny )
Hoắc Kỳ nhìn lên cổ anh: "Tối qua ông với chị dâu hoạt động kịch liệt lắm à?"
"Tối hôm trước." Vu Thần sửa lại lời anh.
Hoắc Kỳ: ? ? ? ?
"Vậy là kịch liệt thật à?"
"Không phải ông nhìn thấy rồi à?"
Hoắc Kỳ tặc lưỡi: "Cá, ông thay đổi rồi, ông có còn nhớ không lâu trước kia ông còn là một con cá thuần khiết hay không?"
Vu Thần bình tĩnh đáp: "Thuần khiết có làm ra cơm ăn không? Không."
"Vậy là ông biến thành con cá vàng nhỏ rồi à?"
(Từ "vàng" ở đây nó chơi chữ ấy, giống như tiểu hoàng thư là sách cấm, sách 18+ thì tiểu hoàng ngư chắc là con cá dăm dụt :))))
"Mùa xuân đến rồi, đây là mùa giao phối của động vật mà." Anh nhẹ giọng trả lời.
Hoắc Kỳ:.
.
.
.
"Ông còn nhớ hồi đó ông nói cái gì không?".