Cô hét lớn đến mức làm kinh động đến tất cả du khách xung quanh, không thể nào giả câm giả điếc được nữa.
Cả đoàn làm phim lập tức dừng bước, nhìn lại bóng lưng của Bạc
Ngôn, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hạ Tu Vũ.
Đầu đó trong mắt bọn họ đều âm thẩm dâng lên một cảm giác không thể tin được.
Bạc Ngôn đứng ở cổng khu, cũng dừng bước, nhưng không quay đầu lại, cả người cao lớn, dáng đứng thắng tập, đưa lưng về phía cô.
Như là khinh thường, lại như là cố ý xem nhẹ, cố gắng giữ khoảng cách với cô.
Hạ Tư Vũ là ai chứ? Nếu như nói chuyện với cô đàng hoàng một chút, cơn giận của cô sẽ mau chóng hạ xuống.
Nhưng thái độ không để ý đến người khác của Bạc Ngôn, làm cho lửa giận của cô càng ngày càng lớn.
Cô còn chưa tính sổ với anh chuyện tối hôm qua, hôm nay lại như thế này nữa!
Anh không quay đầu lại đúng không? Chị đây đích thân đi mời anh!
Hạ Tư Vũ hất tóc, giẫm lên gót giày cao gót từ từ tiến về phía trước.
Nhưng mà tư thế vênh váo hung hăng này còn chưa đi được hai bước đã lập tức sụp đổ hai người bảo vệ một trái một phải, trực tiếp túm lấy hai cánh tay của cô!
Một chút sự lo sợ của Ngụy Tĩnh Tĩnh cuối cùng cũng đúng, cô ấy nhạnh chóng tiến lên ngăn cản tiến trình của cô trước một bước, ít nhất cũng là giữ chặt cổ, không để cô lao vào Bạc Ngôn.
Nhưng khi cô ấy lao đến trước mặt Hạ Tư Vũ muốn ngăn cô lên tiếng, thì đã chậm một bước.
Hạ Tư Vũ trực tiếp hét lên: “Bạc Ngôn, có phải bây giờ anh cho rằng mình đã nổi tiếng rồi, nên có thể ỷ thế ức hiếp người khác đúng không?”
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở trường quay đều nhìn
CÔ.
Bạc Ngôn vốn vẫn luôn đưa lưng về phía cô, có lẽ cảm thấy thú vị khi nghe những lời vừa rồi, mặt không chút biểu cảm mà xoáy về phía
Tiểu Đường đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị Hạ, những lời này là chị đang tự nói bản thân mình sao?"
Ngụy Tĩnh Tĩnh cũng kéo kéo lấy cánh tay của cô, thuyết phục cô đừng nói nữa, nhưng Hạ Tư Vũ cải gì cũng không sợ, trực tiếp hất tay cô ấy ra: “Cái gì, tôi đã nói sai gì sao? Rõ ràng là địa điểm quay chúng ta đã quyết định trước.
Thời gian và địa điểm đều đã thống nhất, tại sao lại dừng lại.
Sao hả, thời gian của anh ta là thời gian, thời gian của tôi thì không phải sao?" Bạc Ngôn hơi nhíu mày, cũng không trực tiếp trả lời Hạ Tư Vũ, mà là quay đầu về phía đoàn phim: "Có chuyện như vậy sao?”
Tống Phong Trí bên cạnh vừa đúng lúc mang quần áo về, anh ta đại khái có thể biết được một chút về dòng thời gian: “Chuyện là như vầy.
Tối hôm qua, đoàn phim muốn quay lại một vài cảnh, bởi vì chúng tôi chưa chọn được thời gian, nên cũng chưa quyết định địa điểm, chúng tôi quyết định quay quảng cáo trước.
Nhưng sáng nay, đoàn phim và người ở phim trường có bàn bạc, có vài cảnh không cần quay, cho nền trước hết chúng tôi chuẩn bị ở bên này.
Đây là sự thật.
Hạ Tư Vũ hất cằm lên, vẻ mặt như muốn nói: “Xem anh giải thích như thế nào.” Lúc này Bạc Ngôn rốt cuộc cũng hướng ánh mắt về phía cô, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, một người có lý không chịu bỏ qua, một người vô cảm.
Sau một lúc lâu, Bạc Ngôn nhẹ nhàng nhấn giọng rõ từng chữ: “Đầu tiên, tôi là nghệ sĩ, tôi ký hợp đồng với đoàn làm phim, tôi chỉ chịu trách nhiệm với công việc của mình.
Những chuyện sắp xếp này là của tổ công tác và phim trường, không liên quan đến tôi.
Nếu cô có bất cứ cái gì không hài lòng, cô có thể trao đổi với tổ công tác, không phải tới hỏi tôi.”
Hạ Tư Vũ khế hừ một tiếng, đương nhiên là không hài lòng với lời giải thích của anh.
“Còn nữa, cô nói bây giờ tôi nổi tiếng rồi, nên ỷ thế ức hiếp người khác sao?” Bạc Ngôn nhắm mắt lại, vẻ mặt không chút biểu tình: “Vậy cô nói đúng rồi.
Trong giới giải trí, chỉ có người nổi tiếng, mới có tư cách nói chuyện.”.