Bạc Ngôn vừa diễn xong, cảnh này cũng lập tức kết thúc.
Cắt
Cùng với tiếng hô của đạo diễn, khung cảnh trường quay vốn đang yên tĩnh bây giờ bắt đầu trở nên sôi nổi.
Đạo diễn tiến đến gật đầu: “Thầy Bạc, ánh mắt cuối cùng của cậu thật sự rất tốt, cảm xúc chần chừ đó không hề sai.”
Bạc Ngôn thu lại ánh mắt, trong mắt thâm trầm vừa rồi còn đọng lại những tình cảm phức tạp, dường như theo cái rũ mắt của anh, toàn bộ đều biến mất.
Sau đó, khỏe môi anh hơi cong lên: “Cảm ơn.”
Mặc dù là đang cười, nhưng trong giọng điệu của anh không nghe ra được sự vui sướng hay là khiêm tốn, trái lại còn có một chút hụt hang.
Ngay khi ạnh vừa thu lại ánh mắt, Hạ Tư Vũ vốn dĩ vẫn đứng im ở đó, tầm mắt lập tức bị đứt đoạn.
Ngụy Tĩnh Tĩnh đứng bên cạnh, vẫn luôn luôn chú ý từng động thái của cô, nhìn thấy cô nhìn chằm chằm về hướng Bạc Ngôn, còn tưởng rằng cô không nhịn được mà muốn làm bậy, lập tức chạy đến năm lấy cánh tay của cô
Khi những đầu ngón tay của cô ấy chạm vào tay Hạ Tư Vũ, mới phát hiện tay Hạ Tư Vũ lạnh toát.
Lại nhìn thoáng qua mặt của cô, vẻ mặt bình tĩnh, không có ý như tức giận xông lên muốn đánh nhau, chỉ là nhìn qua, có chút cảm giác cô đơn.
Ngụy Tĩnh Tĩnh theo cô ba năm, trong ba năm đó, Hạ Tư Vũ là dạng người cái gì cũng viết hết lên mặt, thích ai ghét ai, tất cả đều bộc lỗ rõ ra ngoài.
Ngoại trừ khi đóng phim, hoặc là lúc tức giận vì bị cư dân mạng chửi, hiểm thấy trên mặt cô biểu lộ những cảm xúc như vậy.
Hay là do hôm nay trời quá nắng, cô đợi lâu, bị cảm nắng rồi?
Ngụy Tĩnh Tĩnh ngập ngừng vươn tay kề vào trán cô hỏi: “Có chỗ nào không khỏe sao?”
Hạ Tư Vũ xoay mặt sang một bên, né tay của cô ấy, bình tĩnh lắc đâu.
Sau khi hoàn thành cảnh quay, nhân viên hiện trường cùng với những nhân viên khác bắt đầu thu dọn đạo cụ.
Bạc Ngôn cũng xoay người đi vào phòng hóa trang bên cạnh để thay đồ và tẩy trang.
Hạ Tư Vũ bên này cũng lập tức bàn bạc chuyện quay quảng cáo, cô cũng đi về phía phòng hóa trang, trùng hợp lại là kế bên phòng hóa trang của Bạc Ngôn.
Khi Ngụy Tĩnh Tỉnh đẩy cửa phòng hóa trang ra, lớp trang điểm của Hạ Tử Vũ đã đến bước kết thúc, chuyên viên trang điểm đang đánh phần bắt sáng và tạo khối cho cô.
Nghe thấy tiếng cô ấy vào phòng, Hạ Tư Vũ cũng không phản ứng gì, để mặc cho nhân viên trang điểm thuận lợi làm việc.
Hại mắt Ngụy Tĩnh Tĩnh nhìn nhìn, sau đó cô ấy kéo cánh tay của
Tiểu Đường, nhỏ giọng hỏi: “Không có sang bến cạnh quấy rối gì phải không?”
Tiểu Đường lắc đầu.
Ngụy Tĩnh Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ấy ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Tự Vũ an ổn ngồi hóa trang có khuôn phép như thế, dường như mơ hồ thấy có điều gì đó không đúng, nhưng trong phút chốc không biết nói như thế nào.
**
May mắn là trong quá trình quay, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Sau khi trang điểm xong, nhân viên phòng kế bên cũng đi hết bảy tám mươi người, trường quay cũng được thu dọn sạch sẽ, đoán là Bạc Ngôn đã rời đi từ sớm rồi.
Chèn vào giữa đoạn quảng cáo thường sẽ có một đoạn ngắn liên quan đến nội dung phim.
Bộ phim của Hạ Tu Vũ vừa mới đống máy vào tuần trước, cổ vẫn còn nhớ một chút về nội dung, cô hát và nhảy rất đáng yêu trong bộ trang phục của nhân vật trong phim, đột nhiên, ánh mắt cuối cùng của Bạc Ngôn chợt lóe lên trong đầu, cảm xúc sụp để có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Cắt” là giọng của đạo diễn quảng cáo, “Cô Hạ, vừa rồi cô bị làm sao vậy? Vốn dĩ đang diễn rất tốt, vừa rồi đột nhiên lại làm sai là sao?"
Đây là lỗi của Hạ Tư Vũ, cô cũng thẳng thắn nhận sai: “Xin lỗi, là do tôi không tập trung.
Chúng ta quay lại đi, tranh thủ quay xong trong một lần..