Kiều Mặc không có khuynh hướng tự mình hại mình.
Chí ít là suốt bảy năm ở bên Kiều Mặc, Diệp Cố không phát hiện hắn có bất cứ hành động hay dục vọng muốn tự làm tổn thương chính mình nào.
Thế nhưng nếu vậy thì không có cách nào giải thích được tại sao trong lòng bàn tay Kiều Mặc lại loang lổ vết máu, vết thương vẫn còn mới, hiển nhiên là xảy ra trong đêm, hoặc thậm chí là mới vừa rồi.
Diệp Cố trầm mặc nghĩ: Là vì mình ư?
Nực cười là cậu thế mà lại vì suy đoán này mà trong lòng hiện lên một chút vui sướng, tựa như cậu rốt cuộc đã phá vỡ tầng tầng lớp lớp thành trì trên người Kiều Mặc, chạm đến phần chân thật nhất sâu bên trong hắn.
Diệp Cố âm thầm phỉ nhổ suy nghĩ của chính mình.
Kiều Mặc dường như không hề để tâm giải thích: "Móng tay dài quá."
Diệp Cố không nói một lời.
Miệng vết thương cũng không sâu, nhưng trên tay lại có rất nhiều.
Người bình thường dù móng tay dài thế nào cũng không thể dễ dàng cào đứt da trong lòng bàn tay như vậy, nhìn về phía miệng vết thương đầy máu kia cũng biết khi người ấy siết chặt tay, đến cùng đã dùng nhiều lực như thế nào.
Bàn tay Diệp Cố nắm tay hắn khẽ run.
Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương, giống như là vuốt ve danh gia trân bảo, đầu ngón tay vì chạm qua miệng vết thương mà dính lên vết máu.
Lúc Kiều Mặc siết chặt hai tay cũng không cảm nhận được đau đớn gì, hiện giờ bị Diệp Cố chạm vào lại thấy hơi ngứa, cứ như là bị lông vũ khẽ khàng lướt qua, ngứa ngáy đến tê dại.
"Để em bôi thuốc cho anh." Thanh âm Diệp Cố trầm thấp, mang theo kiên định không được xen vào.
Kì thực chút vết thương này vốn không đáng để cậu kích động đến vậy, nhưng bất cứ chuyện gì liên quan đến Kiều Mặc đều dễ dàng khiến cậu mất bình tĩnh.
Huống hồ thể chất Kiều Mặc đặc thù, mẫn cảm dị thường, nên cảm giác đau cũng lớn hơn so với người bình thường rất nhiều.
Dù cho hắn khi bị thương có năng lực chịu đựng cực cao, tâm lí cực vững chãi, thì phản ứng sinh lí cũng sẽ không vì thế thay đổi.
Bất kì một vết thương dù là rất nhỏ nào đều có thể khiến hắn thần kinh căng thẳng.
Diệp Cố cúi đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt Kiều tổng vẫn như trước không một gợn sóng, thậm chí còn lý trí từ chối Diệp Cố: "Không gấp, tôi còn có hẹn với đạo diễn Dương Lan, đợi lát nữa phải đi gặp ông ấy."
"Giờ là lúc nào rồi, hẹn cái gì mà hẹn." Diệp Cố giận tái mặt, "Em không cho đấy -- đừng có nắm tay, coi chừng đụng vào miệng vết thương.
Hôm nay anh mà không đi cùng em thì đừng hòng ra khỏi cánh cửa này."
Kiều Mặc nâng mắt, đâm vào ánh mắt sâu thẳm của Diệp Cố.
Trong đôi mắt kia tựa như giam cầm một con mãnh thú ngủ say, chỉ chực chờ thời khắc tỉnh dậy liền xông ra, hung ác lại tĩnh mịch.
Diệp Cố rất ít khi dùng ngữ khí ra lệnh kiểu này khi nói chuyện với hắn, làm hắn có chút không quen.
Nhưng cũng không ghét.
Ngay từ lúc Diệp Cố xuất hiện trong tầm mắt của hắn, đáy lòng hắn liền sinh ra sung sướng cùng thỏa mãn có thể dễ dàng áp đảo toàn bộ những cảm xúc khác, hắn dùng hết sức khắc chế, ánh mắt lại vẫn theo bản năng ghim trên người Diệp Cố.
Tựa như sinh vật trường kì sống trong bóng đêm vô tận bỗng gặp được ánh sáng, theo bản năng truy đuổi.
Chính hắn cũng biết trong lòng bản thân có một con dã thú thô bạo đang ngủ đông, không biết khi nào sẽ phá tim mà ra, xé rách lý trí của hắn, vạch trần dục vọng khống chế lẫn chiếm hữu điên cuồng mãnh liệt đến tận cùng của hắn một cách dễ dàng.
Hắn muốn giam Diệp Cố lại, hoàn hoàn chỉnh chỉnh khống chế cậu, bất kể là thân hay tâm.
Hắn muốn khóa chặt tay chân cậu, khiến cậu chỉ có thể ở lại bên người mình, khiến mắt cậu chỉ có thể nhìn thấy mình hắn, lỗ tai chỉ có thể nghe được âm thanh của hắn, khiến trong thế giới của cậu chỉ còn lại duy nhất mình hắn mà thôi.
Tuyệt không có ai khác.
Kiều Mặc biết rõ bản thân có thể làm được, hắn có thể dễ dàng hủy hoại sự nghiệp của Diệp Cố, kéo cậu từ trên thần đàn rơi xuống.
Mười năm phấn đấu cùng giãy dụa của cậu hắn đều có thể phá hủy dễ như trở bàn tay, chỉ là trong chốc lát.
Khi đó Diệp Cố nhất định sẽ vừa bất lực vừa mờ mịt, giống như lúc đầu gặp hắn vậy, sẽ bị hắn chiếm hữu lẫn khống chế hoàn toàn.
Khi Diệp Cố xuất hiện trước mặt hắn, dã thú trong lòng hắn đã rít gào, gào thét muốn phá tan lồng sắt, thái độ khác thường cũng ý niệm bạo lực đầy máu tanh chiếm cứ đại não hắn, khiến hắn không lúc nào là không muốn lập tức biến những ảo tưởng này thành sự thực.
Hắn biết mình đang ở bên bờ vực phát điên, chỉ có cảm giác đau đớn khi nắm chặt hai bàn tay mới có thể kéo lí trí hắn lại đôi chút, kiềm chế ý niệm điên cuồng không thể cho người khác biết kia.
Ánh sáng mờ tối dưới ngọn đèn chiếu lên đường cong hai má Kiều Mặc một vẻ ưu nhã lại ôn hòa, Diệp Cố nhìn hắn, ánh mắt chuyên chú say mê, khiến trái tim đang đập của Kiều tổng phải tạm dừng một khắc.
Mắt đối mắt mười giây, Kiều Mặc thở dài, bại trận đầu hàng.
Hắn gọi điện thoại cho Diêu Cảnh, bảo anh thay mình đi gặp Dương Lan.
Ở thời điểm nào đó, một khi Diệp Cố đã cố chấp vẫn là khiến hắn không thể ngăn cản được.
Diệp Cố nhẫn nại cực kém, tính tình lại trẻ con, lúc nào cũng nghĩ gì nói nấy, hành xử nói phát làm luôn, thế nhưng khi gặp chuyện nào liên quan đến hắn, mỗi lần đều có thể kiên trì đến cùng, làm hắn không thể không buông vũ khí chịu thua.
Hai người cùng rời khỏi hội sở, xe của Kiều Mặc đậu ở bên ngoài.
Lúc này đã là đêm khuya, khí trời lạnh lẽo, gió thổi càng mạnh hơn mấy lần so với ban ngày, trong không khí cũng có hơi lạnh hỗn loạn lưu chuyển.
Diệp Cố nhìn thoáng qua bên cạnh, Kiều Mặc ăn mặc đơn bạc, thân mình khẽ run lên, biên độ nhỏ đến nỗi chính hắn có lẽ cũng không phát hiện ra.
Diệp Cố nhanh chóng cởi tây trang bên ngoài phủ lên người hắn.
Cậu vừa làm xong động tác này, tài xế đã lái xe dừng trước người bọn họ.
Bên trong xe mở điều hòa nóng, đầu ngón tay lạnh băng của Kiều Mặc dần ấm lên, tây trang phủ trên người hắn truyền đến hương vị ấm áp của Diệp Cố, khiến hắn sinh ra ảo giác như bị Diệp Cố dính lấy.
"Đến biệt thự Chi Giang." Hắn nhắm mắt lại, khí tức của Diệp Cố lại vẫn như trước quanh quẩn xung quanh cảm quan, không chịu cút đi.
Biệt thự Chi Giang tọa lạc trong dãy biệt thự xa hoa tại Bắc thành, là bất động sản trên danh nghĩa của Kiều Mặc cách hội sở gần nhất.
Đây là lần đầu tiên Diệp Cố nghe được cái tên này từ trong miệng Kiều Mặc.
Cậu với Kiều Mặc bình thường gặp nhau đều ở một điểm cố định, cứ như là chỗ duy nhất Kiều Mặc để ý chuẩn bị, bất kể là quan hệ hai người đến mức nào, lúc gần lúc xa, khi muốn gặp mặt đều là gặp ở nơi đó.
Diệp Cố từng coi nó như nhà của mình và Kiều Mặc, nhưng ở trong lòng người kia, có lẽ chỗ đó chỉ là một nơi kim ốc tàng kiều, dùng để an trí tình nhân mà thôi.
Biệt thự Chi Giang, đáy lòng Diệp Cố mặc niệm cái tên xa lạ này, không nhịn được mà nghĩ: Anh bây giờ, có phải đã bắt đầu mở lòng với em rồi không?
Kiều Mặc có rất nhiều bất động sản, khi không gặp Diệp Cố thì đều là đang ở gần chỗ nào liền đến ở chỗ đó.
Hắn không hay đến biệt thự Chi Giang, bởi vậy trong phòng cũng không thấy nhân khí gì, chỉ có nhân viên vệ sinh đúng giờ đến sửa sang dọn dẹp, chuẩn bị sẵn sàng cho việc Kiều tổng đột ngột đến ở như đêm nay vậy.
Phong cách bài trí ở biệt thự Chi Giang vẫn thống nhất duy trì khiếu thẩm mĩ lãnh đạm của Kiều Mặc, một chút cũng không giống nơi cho người ở, ngược lại càng giống triển lãm phòng mẫu cho khách hàng xem thì đúng hơn.
Diệp Cố dựa theo thói quen của Kiều Mặc ở trong ngăn kéo bàn trà phòng khách tìm được thuốc trị thương, xem thử thời gian sản xuất, thấy chưa quá hạn liền lấy ra dùng.
Suốt quá trình bôi thuốc Kiều Mặc đều trầm mặc không nói, khi thuốc mỡ sát qua miệng vết thương mang theo một chút mát lạnh cùng đau đớn nhè nhẹ, bàn tay hắn theo bản năng mà co quắp một chút, bị Diệp Cố chặt chẽ giữ lại.
"Vết thương này hai ngày không được dính nước, thuốc mỡ mỗi ngày đều phải bôi một lần, hẳn là rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Diệp Cố cúi đầu lên tiếng.
"Em sẽ nói với Diêu trợ lí, dặn anh ta nhớ nhắc anh thoa thuốc." Diệp Cố dừng một chút, bỗng nghiêng người dùng hai tay ôm lấy Kiều Mặc, vùi đầu trên bả vai hắn, lần nữa nhắc lại đề tài chết người tan rã trong không vui chưa có hồi kết lúc trước.
Cậu rầu rĩ buồn bực nói: "Anh thật sự...!thích Mạc Gia Ninh kia đến vậy ư?"
Đề tài chuyển biến đột ngột khiến tim Kiều Mặc nháy mắt loạn nhịp.
Hắn cùng Diệp Cố cách nhau cực gần, Diệp Cố lúc này chỉ mặc một kiện áo sơ mi, lại còn lỏng là lỏng lẻo.
Thân thể cậu mang theo chút mát lạnh, khí tức hỗn loạn giữa mãnh liệt và lạnh lùng độc nhất thuộc về Diệp Cố càn quét vây đến.
Kiều Mặc thậm chí có thể nghe được tiếng trái tim trong lồng ngực Diệp Cố đang hấp tấp đập loạn kia.
Kiều Mặc im lặng khiến Diệp Cố càng thêm bất mãn, giọng nói cũng càng ngày càng ấm ức: "Anh cho cậu ta một giải người mới xuất sắc nhất, còn cố ý đến dự lễ trao giải vì cậu ta, đã thế còn muốn đi gặp Dương Lan nữa..."
Diệp Cố càng nói càng thấy buồn bực, tựa như muốn trút hờn giận mà khẽ cắn ở cổ KIều Mặc một cái, lại dùng răng nanh chậm rãi cà lên.
Dương Lan là đạo diễn mới, cũng xem như nhân tài mới xuất hiện trong giới, thế nhưng so với địa vị hiện giờ của Diệp Cố, hợp tác với cậu hơn phân nửa đều là đạo diễn lão làng nổi danh khắp nước, nếu muốn cậu diễn dưới mắt Dương Lan, có thể nói là hạ mình.
Vậy nên hiển nhiên hôm nay Kiều Mặc hẹn gặp Dương Lan cũng không phải vì cậu.
Lại là Mạc Gia Ninh.
Mạc Gia Ninh tuy rằng được giải người mới xuất sắc nhất, nhưng người sáng suốt đều biết đây là giải có tiếng mà không có miếng.
Trong đoạn thời gian này gã nhất định phải có một tác phẩm trình làng có thể thuyết phục dư luận, cũng để đánh dấu một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp diễn xuất của gã, nếu không cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm ngùi trở thành loại phù dung sớm nở tối tàn dễ thấy trong giới giải trí.
Mà đóng phim của Dương Lan với gã mà nói là một cơ hội cực tốt.
Diệp Cố hậm hực thở ra một hơi, trong lòng có chút đố kị, có chút phẫn uất, còn có chút không chấp nhận nổi.
Đều là tình nhân, Kiều Mặc đối xử với cậu lại chẳng tốt như thế.
Đại đa số thời điểm Kiều Mặc đều không nhúng tay quá sâu vào sự nghiệp của cậu, tài nguyên cũng thế, nhân mạch cũng vậy, lúc hắn nhớ ra thì tiện tay cho một cái, không nhớ ra thì đều dựa vào Diệp Cố cùng chị Bạch tự mình tranh giành -- mà cái sau tỉ lệ còn nhiều hơn cái trước rất nhiều.
Chỉ có khi Diệp Cố tranh giành tài nguyên bị người khác ngáng chân, kim chủ Kiều Mặc mới chịu đi ra thể hiện giá trị tồn tại.
Diệp Cố nhớ rõ một lần cậu đến tham gia phỏng vấn vai nam chính của một bộ điện ảnh đại chế tác, đoàn đội tổ chức bộ phim kia rất mạnh, từ đạo diễn đến biên kịch cho đến những thành viên khác trong đoàn không ai không phải người nổi bật trong ngành, còn chưa khởi máy tin tức đã bay đầy trời, vừa nhìn là biết phim này ắt bạo.
Tài nguyên như vậy hiển nhiên khiến diễn viên nghệ sĩ trong giới vồ như hổ đói.
Khoảng thời gian đó Diệp Cố ôm cốt truyện của nhân vật nam chính gặm từng chữ một, lại tìm đọc vô số tư liệu bối cảnh, mỗi chữ đều nghiền đến nát nhuyễn rồi nuốt xuống, cùng hòa với cốt nhục chính mình thành một thể, cường ngạnh ép bản thân sống thành hình tượng cùng diễn biến tâm lí của nam chủ.
Khi thử vai cậu là người xuất sắc nhất trong số mọi người, đạo diễn đối với diễn xuất tinh xảo cùng biểu cảm sống động của cậu khen không dứt lời, nếu không có gì bất ngờ, vai nam chính trăm phần trăm chính là của cậu.
Thế nhưng nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim*.
Nhà đầu tư lớn nhất đoàn phim chỉ đích danh diễn viên đó được vai nam chủ, biểu cảm của diễn viên kia trong buổi thử vai cũng coi như có hồn, diễn xuất cũng tầm tầm, nếu như không có Diệp Cố, đạo diễn đối với anh ta cũng vừa ý mười phần, nhưng đã có Diệp Cố như châu ngọc trước mắt, đạo diễn đương nhiên càng thích Diệp Cố hơn.
(*: Theo mình hiểu thì là người có thế lực, sức mạnh áp đảo đại loại vậy á.
Bạn nào có cách giải thích tốt hơn cmt cho mình biết nha.)
Chẳng qua có tiền chính là ba ba, đạo diễn cùng nhà đầu tư cãi cọ thật lâu, sau cùng vẫn phải tâm không cam tình không nguyện ấn định diễn viên kia vào vai nam chính, quay đầu liền cho Diệp Cố diễn vai nam hai xem như bồi thường.
Diệp Cố thật ra không có ý kiến gì với việc này.
Bộ điện ảnh đó chế tác hoàn mỹ, nam hai đối với địa vị của cậu lúc ấy mà nói là tài nguyên vừa vặn.
Nhưng hiện trường buổi thử vai nam chính kia quá lớn, không ít minh tinh nổi danh đều được mời tới, cuối cùng tin tức nội bộ việc thay đổi nam chủ không biết từ đâu tuồn ra, vị diễn viên có chống lưng kia biết được mình chỉ là một minh tinh "thế chỗ" liền nảy sinh bất mãn.
Tin tức ngày càng rầm rộ lan rộng, cũng không biết ai thần thông quảng đại thổi gió đến bên tai Kiều tổng.
Biết chuyện vai diễn vốn thuộc về Diệp Cố giữa đường bị người khác cướp mất, Kiều Mặc giận tím mặt.
Nhà đầu tư kia tài trợ cho đoàn làm phim bao nhiêu tiền, hắn liền nện xuống giá gấp đôi, điều kiện là vai nam chính lần nữa định là Diệp Cố, đồng thời cho tên diễn viên kia cút khỏi đoàn làm phim.
Lúc ấy những nhân tài khác mới giật mình nhớ ra, Diệp Cố cũng là một người có chống lưng, hơn nữa chống lưng này còn cực kì vững chắc bá đạo, chỉ là bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy, khiến mọi người nhất thời không để tâm tới mà thôi.
Nhớ tới chuyện này, tâm tình chua xót của Diệp Cố thoáng tốt lên, đáy lòng sinh ra một chút ngọt ngào.
Chỉ là Kiều Mặc trầm mặc quá lâu khiến cậu càng thêm bất an.
Cứng không được rồi đến mềm, Diệp Cố hồi tưởng một chút, cậu ở hội sở mạnh bạo bị Kiều Mặc tạt một xô nước lạnh, hiện giờ cậu mềm mại ngoan ngoãn rồi, Kiều Mặc cũng không đáp lại...
Chẳng lẽ cậu thật sự không bằng cái tên tiểu thịt tươi cỏn con kia sao?
Diệp Cố vùi đầu trên cổ Kiều Mặc, vì vậy mà không chú ý tới theo động tác thân mật của cậu, vành tai Kiều Mặc càng ngày càng đỏ, hô hấp cũng chậm rãi trở lên dồn dập, thậm chí não bộ căn bản cũng không kịp thời phản ứng lại lời cậu nói có ý gì.
Ngay lúc Diệp Cố không được nhịn muốn đứng thẳng dậy, Kiều Mặc liền hơi nâng người khẽ cọ vào đùi cậu, dùng âm thanh khàn khàn hỏi: "Muốn không?"
_________________
Mình edit cứ thấy diễn đạt không thuận sao sao á, chỗ nào thấy QT quá mọi người góp ý cho mình nha.
Chương sau có chút cua đồng ngang qua~ =))))
_________________.