Nhưng thiên thần nhỏ không giống những đứa trẻ khác sẽ trốn ở một góc nào đó rồi lén lúc theo dõi anh, cậu ấy (cô ấy) cứ như thế bước vào thế giới của anh một cách tự nhiên, không do dự, không né tránh, không làm nũng, không cố gắng tỏ ra mình dễ thương mà nở nụ cười chân thành với anh.
Đây rõ ràng là một cuộc gặp gỡ kì diệu.
Trước khi đứa bé đến, anh vẫn còn đang lo lắng và cô độc, thế mà giờ đây, hết thảy mọi lo âu, khổ sở đều ở phía sau, chỉ còn lại một thế giới tươi đẹp và ấm áp.
Bầu trời xanh bao la, mây trắng lững lờ trôi, con đường quê không bóng người, kề bên là tiếng thở đều đều của đứa trẻ, Trịnh Tử Dương chỉ muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này.
Đứa trẻ ngủ rất say, dường như đang mơ, thỉnh thoảng lại phát ra tiềng rên nhỏ, giống như chú mèo mới sinh, đáng yêu đến mức làm cho trái tim của Trịnh Tử Dương tan chảy.
Một thiên thần nhỏ tốt bụng, dễ thương và xinh đẹp như vậy, nếu là của riêng thì thật tuyệt vời.
Trịnh Tử Dương biết anh vô cùng thích thiên thần nhỏ này, và anh thích cảm giác không thể dùng từ ngữ để diễn tả này.
Đối với Trịnh Tử Dương, thích và không thích vô cùng rõ ràng và đơn giản.
Trong nhà có rất nhiều thứ lớn nhỏ dễ thương, anh có thể thể dùng ¼ trong số đó để đổi lấy thứ mình thích.
Nhưng nếu là thiên thần nhỏ, anh nguyện lấy ¾ để đổi lấy mà không chút do dự.
Trịnh Tử Dương nhớ tới lời mẹ từng nói, nếu thích một người thì con nên nói cho người ta biết, rồi hôn môi, đó chính là cách để đánh dấu, không cho phép người khác giành lấy.
Thật là một bà mẹ vĩ đại, cô ấy hoàn toàn không đề cập đến giới tính nha~.
Trịnh Tử Dương nhìn đứa bé xinh đẹp đang dựa vào mình ngủ say, rất muốn hành động ngay nhưng lại sợ đứa bé bị đánh thức.
Anh khó khăn cúi người xuống, rướn cổ, vừa vặn chạm vào má đứa bé, rồi nhẹ nhàng hôn.
“Thiên thần, anh thích em, anh đánh dấu em, sau này em chính là vợ anh."
Bảy tuổi năm ấy, tại ngôi làng Thảo Minh, trên con đường vắng vẻ, dưới sự chứng kiến của bầu trời xanh, mây trắng, cây cối và chim chóc, còn có chiếc giỏ tre bên cạnh, Trịnh Tử Dương đã nói thông báo cả đời.
Ánh mặt trời chiếu qua làm anh vô cùng thoải mái, cảm nhận được nhiệt độ của đứa bé bên cạnh, anh bất giác thấy mí mắt mình càng lúc càng nặng, ánh sáng trước mắt từng điểm từng điểm biến mất.
Sau đó, Trịnh Tử Dương đã làm một trong những điều khiến anh hối tiếc nhất trong đời mình, đó chính là anh đã ngủ thiếp đi.