Thật sự lời nói của chú Trương vào tai Mễ Suất chỉ khiến hắn muốn cười ngay lập tức.
Nhưng xét cho cùng rất đáng quan tâm.
Quả thực xã hội ngày nay vô cùng bất ổn, n.ạ.n n.h.â.n không chỉ giới hạn ở những cô gái trẻ, mà đàn ông cũng khó lòng thoát.
Chẳng phải mấy hôm trước trên Weibo có đăng một ông lão 70 tuổi bị XXOO đó sao.
Hắn nhìn một lượt đánh giá Trịnh Tử Dương, tuy rằng rất không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận Trịnh Tử Dương quả thật rất bắt mắt.
Tuổi trẻ, đẹp trai, khí chất sạch sẽ, vóc người đẹp đến không nói nên lời.
Chỉ nhìn gương mặt thôi cũng đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tuy nói rằng Trịnh Tử Dương có vóc dáng, nhưng thời buổi ngày nay vẫn có rất nhiều cường thụ, huống hồ Trịnh Tử Dương ngoài thì lạnh như bên trong lại là một viên đường.
Mễ Suất càng nghĩ càng thấy sợ, xui rủi có một lão già đem một vật cực kỳ dễ thương ra để dụ Trịnh Tử Dương đi theo thì sẽ thế nào.
Mễ Suất cảm thấy trách nhiệm trên vai mình càng lúc càng nặng, hắn đau khổ ra mặt: "Xin Trịnh ảnh đế thân yêu của anh, lần sau đừng có tùy tiện đi đâu nữa.
Không thì anh biết đi đâu mà cứu cậu đây!"
Trịnh ảnh đế nãy giờ ngồi im không lên tiếng cảm thấy oan ức: “Em không phải mù đường."
"Vậy thì nói anh nghe lý do nào." Mễ Suất ngồi xuống ghế của sếp mà chờ anh giải thích.
"Em thấy một cậu bé đeo một chiếc cặp Snoopy đi phía trước.
Em định lại gần để xem nó thế nào, kết quả em mất dấu cậu bé, sau đó em cũng lạc đường luôn…"
"Ừm… Cậu lớn xác như thế mà đi theo một đứa trẻ, nó sợ hãi nên bỏ chạy, may là nó không báo cảnh sát bắt cậu đó.
Thế còn lần trước thì sao?”
"Lần trước ven đường có một chú chó Samoyed, em đi theo nó, định sờ một chút, tự dưng có một chú chó săn lông vàng lao ra.
Thật ra chú chó lông vàng cũng rất đẹp, nhưng nó dữ quá, nó rượt theo em qua hai con phố.
Sau đó em bị lạc ┭┭﹏┭┭ "
"Con chó săn lông vàng kia chắc chắn là bạn trai của con Samoyed.
Cậu định đùa giỡn bạn gái của người ta, tất nhiên người ta sẽ rượt theo cậu mà cắn rồi~" Mễ Suất vui mừng trên sự đau khổ của kẻ khác.
"Con Samoyed là chó đực nha, em nhìn thấy ‘bảo bối nhỏ’ của nó." Trịnh Tử Dương nói xong còn sợ Mễ Suất không tin mà ra sức gật đầu lia lịa.
"Như vậy à?” Mễ Suất sờ sờ cằm.
"Vậy con chó lông vàng này là một con chó cái dũng mãnh, còn bảo vệ cả chồng mình sao?"
"Con chó lông vàng cũng có bảo bối!"
Cái quái gì thế! Mễ Suất bất đắc dĩ, thương cảm cho vận may của Trịnh ảnh đế, đụng phải chó thì thôi đi còn là một đôi chó đồng giới nữa.
"Được rồi, thế lần trước nữa là thế nào?"
Mễ Suất đã không còn hy vọng Trịnh Tử Dương có thể đưa ra cái lý do gì chính đáng.
Hắn chỉ muốn hỏi luôn cho đủ bộ mà thôi.
"Lần trước nữa thì em thấy trên bầu trời có một cái bong bóng hình Hello Kitty.
Em chạy theo nó, sau đó nó bị vướng vào một cây to, rồi em cũng đụng vào cái cây đó…"
"Trịnh ảnh đế, cậu có biết mặt cậu quý giá cỡ nào mà lại đụng vô cái cây! Xin cậu hãy mở đôi mắt phượng của mình mà nhìn kỹ đường đi.
Cậu muốn bao nhiêu cái bong bóng anh đều có thể mua cho cậu…"
Mễ Suất hoàn toàn bất lực.
So với việc một ảnh đế đi theo đứa trẻ như kẻ xấu, bị chó rượt, và chạy theo bong bóng trên trời thì lý do mù đường dễ chấp nhận hơn.
Nhìn thấy Mễ Suất thở dài, Trịnh Tử Dương có chút áy náy.
Người đại diện kim bài, bất khả chiến bại, không gì không làm được cũng có lúc bất lực.
Nhưng chung quy anh vẫn không nghĩ mình sai, nên Trịnh Tử Dương làm động tác vẽ một vòng tròn ra chiều suy nghĩ rồi vỗ vai Mễ Suất: "Nếu không anh mua cho em một con chó dẫn đường được không?"
Ầm! Một câu trúng đích! Mễ Suất trực tiếp ngửa ngã, knock out tại chỗ!
Nhìn thấy người đại diện nằm dài trên sàn sùi bọt mép, Trịnh Tử Dương lo lắng ngồi xuống bên cạnh hắn, cẩn thận đẩy hắn mấy cái: “Mễ Suất, Mễ Suất, anh không sao chứ? Anh vừa mới hứa sẽ mua bong bóng cho em, em muốn nó có hình Pikachu~"