Cả hai đi dạo xung quanh được một lúc thì trở vào nhà để nghỉ ngơi. Như nhận ra điều gì đó, Trần Hân Nghiên cất giọng hỏi: “Sáng nay anh tìm em làm gì thế? Nghe giọng anh như có gì đó không vui thì phải?”
“Không có gì, chỉ là muốn gặp em một xíu, không ngờ lại rơi vào tay em cả đời.”
“Lãnh Minh Quân, có ai nói với anh là anh nói dối rất tệ không?”
“Anh có sao?”
“Lại còn bảo không?”
“Hôm nay đạo diễn Lâm có đến tìm anh, ông ấy muốn anh tham gia vào dự án phim mới của ông ấy.” Lãnh Minh Quân thành thật trả lời.
“Ừm, vậy sao anh lại không vui?”
“Anh không có ý định quay trở lại màn ảnh, anh chỉ muốn tập trung công việc ở Đông Quân.”
“Vậy sao lần trước lại đồng ý tham gia phim cùng em?”
“Vì đó là đứa con tinh thần của em, hơn hết nữ chính là em nên anh mới đồng ý đóng.” Lãnh Minh Quân thành thật nói lý do tham gia đóng phim cùng Trần Hân Nghiên.
“Nhưng không lẽ chỉ vì đạo diễn Lâm muốn anh quay trở lại màn ảnh mà anh lại không vui?” Trần Hân Nghiên thắc mắc.
“Ông ta muốn đem em ra làm điều kiện với anh nên anh…”
“Hửm?” Trần Hân Nghiên vẫn chưa hiểu hết lời nói kia của Lãnh Minh Quân.
“Anh không thích ai lấy em ra làm điều kiện trao đổi với anh, càng không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến em.”
Trần Hân Nghiên ngờ vực hỏi lại: “Anh không muốn đóng phim với em sao?”
“Đương nhiên không phải. Nhưng anh cảm thấy anh không thích hợp với sự xô bồ của giới giải trí. Bây giờ anh chỉ muốn làm tốt công việc của mình ở Đông Quân, hỗ trợ cho những diễn viên trẻ tài năng, như vậy đối với anh là đủ.”
“Em hiểu.”
“Em còn trẻ, em có thể làm bất cứ việc gì em muốn, anh đều ủng hộ và hỗ trợ em nếu em muốn.”
“Cảm ơn anh.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Trần Hân Nghiên không chần chừ mà tiến thẳng về phía Lãnh Minh Quân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh, tinh nghịch nói: “Như này Lãnh tổng đã hài lòng chưa ạ?”
Lãnh Minh Quân đưa tay nựng hai bên má Trần Hân Nghiên, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Rất hài lòng.”
“Hôm nay em có thể ở lại đây không?”
“Tất nhiên là được.”
“Thế Lãnh tổng cho em order thêm một phần ăn do chính tay anh nấu nhé.”
“Em muốn ăn gì nào?”
“Em không kén ăn, em phụ anh nấu nhé.”
“Cũng được.”
Cả hai cùng nhau vào bếp chuẩn bị thức ăn, bầu không khí lúc này vừa rộn ràng lại vừa bình yên khiến con người ta cảm thấy bình yên biết bao nhiêu.
Khả năng bếp núc của Trần Hân Nghiên có hạn nên chỉ có thể phụ anh một vài việc lặt vặt như lặt rau, rửa đồ còn công đoạn chính vẫn là một tay Lãnh Minh Quân trổ tài. Trần Hân Nghiên nhìn dáng vẻ của anh lúc vào bếp mà không khỏi tán dương, dáng vẻ của anh lúc này thật sự rất quyến rũ, rất đẹp.
Thức ăn cũng đã được nấu xong, Trần Hân Nghiên nhanh tay bày biện chúng ra bàn, trông vô cùng kích thích vị giác. Cả hai ngồi vào bàn ăn, cùng dùng bữa và nói chuyện.
“Sắp tới em có dự án gì mới không?”
“Tạm thời vẫn chưa, dù sao cũng mới xong phim, em muốn dành thời gian nghỉ ngơi và dành thời gian cho gia đình nhiều hơn.”
“Ừm. Có muốn về công ty anh làm không?”
“Sao thế? Chưa gì anh đã muốn quản lý em rồi sao?”
“Anh không. Anh chỉ muốn em có nhiều tài nguyên hơn thôi.”
“Tạm thời không cần đâu ạ.”
“Ừ, nếu em đổi ý thì cứ nói với anh.”
“Vâng.”
Lãnh Minh Quân gắp thức ăn bỏ vào chén của cô: “Em ăn nhiều vào.”
“Anh tính vỗ béo em đấy à?”
“Không phải em khen đồ ăn anh nấu ngon sao, ngon thì ăn nhiều vào một chút.”
Trần Hân Nghiên gắp muỗng đồ ăn cho vào miệng, nhỏ giọng đáp: “Đúng là tay nghề nấu ăn của ảnh đế không có chỗ nào để chê cả.”
“Em thích là được.”
“Còn anh, sắp tới có kế hoạch gì chưa?”
“Vẫn như vậy thôi.”
“Anh thật sự không muốn quay lại màn ảnh sao?” Trần Hân Nghiên thắc mắc.
“Dù sao em cũng đã đồng ý ở bên cạnh anh, anh quay trở lại màn ảnh làm gì nữa chứ. Công việc ở Đông Quân vẫn hợp với anh hơn.”
Trần Hân Nghiên trố mắt nhìn Lãnh Minh Quân, khó hiểu hỏi ngược lại anh: “Anh vừa nói cái gì cơ?”
“Hửm?”
“Anh vừa nói như vậy là sao? Anh đồng ý tham gia đóng phim cùng em để tiếp cận em à?”
“Ừ.” Lãnh Minh Quân điềm tĩnh đáp.
Trần Hân Nghiên bĩu môi, giọng điệu châm chọc lên tiếng: “Ảnh đế lại có ý đồ không tốt với bạn diễn vậy sao?”
“Biết làm sao được, lần đâu tiên gặp em anh đã xác định em chính là bạn gái của anh rồi, đương nhiên phải tìm cách tiếp cận em rồi.” Lãnh Minh Quân không chút do dự mà lên tiếng trả lời.
Dùng bữa xong, Trần Hân Nghiên nhanh chóng đuổi Lãnh Minh Quân ra khỏi phòng bếp, bản thân đảm nhận nhiệm vụ rửa chén. Thuyết phục như thế nào cũng không thể khiến Trần Hân Nghiên đổi ý, Lãnh Minh Quân đành lủi thủi ra phòng khách ngồi.
Lãnh Minh Quân đang ngồi ở phòng khách xem tin tức một lúc thì Lâm Tư Duệ gọi điện thoại đến.
“Alo, cậu út.”
“Ừ.”
“Cậu vẫn đang ở công ty sao ạ, cháu đến nhưng không có cậu ở nhà.”
Lãnh Minh Quân dửng dưng cất giọng hỏi: “Lại gây chuyện?”
Lâm Tư Duệ nghe giọng điệu của cậu mình liền thở dài, cô bất lực lên tiếng: “Sao cậu cứ nghĩ xấu cho cháu thế?”
“Nói đi, tìm cậu có việc gì?”
Lâm Tư Duệ hít một hơi thật sâu, giọng điệu thành khẩn lên tiếng: “Cậu út có thể cho cháu ở nhờ một hôm được không ạ?”
“Lý do?”
“Cháu có thể không nói được không ạ?”
“Cháu nói xem?”
“Cậu cứ phải lạnh lùng với cháu như vậy mới được? Lúc nào cũng lạnh như bảng tăng thì biết bao giờ cháu mới có mợ út chứ?”
“Không phải việc của cháu.” Lãnh Minh Quân dửng dưng đáp.
“Cậu út…”
“Hôm nay cậu không về đó, cháu về nhà ông ngoại đi.”
“Cậu qua đêm bên ngoài sao ạ? Cậu phải giữ thân như ngọc cho mợ út của cháu đấy.”
“Lâm Tư Duệ.”
Lãnh Minh Quân nhấn mạnh từng chữ khiến Lâm Tư Duệ thoáng giật mình, cô vội vàng lên tiếng
“Cậu út, cháu không làm phiền cậu nữa, tạm biệt cậu.” Lâm Tư Duệ vừa nói dứt câu đã vội vàng tắt máy.
Trần Hân Nghiên từ trong bếp ra liền cất giọng hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai sao?”
“Ừ, cháu gái anh gọi đến.”
“Lại đây.” Lãnh Minh Quân vỗ vỗ tay lên đùi của mình, ám chỉ Trần Hân Nghiên ngồi lên.
“Hửm?” Trần Hân Nghiên hiểu ý anh muốn gì nhưng vẫn cố tình hỏi lại.
“Em ngồi đây.”
Trần Hân Nghiên nhoẻn miệng cười, nhanh chân bước về chỗ anh ngồi xuống. Lãnh Minh Quân nhanh tay vòng tay ở eo cô, ôm trọn cô vào lòng.
“Em có muốn ở lại đây vài hôm không?”
“Thế còn công việc của anh thì sao?”
“Không sao, anh lo được.”
“Lãnh tổng lại lấy em ra làm lý do để lười biếng sao?”
“Không được sao, dù sao anh cũng muốn dành thời gian cho em nhiều hơn. Có như vậy mới cho em được cảm giác an toàn.”
“Sao em không biết anh lại bám người như thế nhỉ?”
“Mấy ai bình thường khi yêu chứ? Hơn nữa người yêu anh lại xinh đẹp như thế này, anh đương nhiên phải giữ cho kỹ rồi.” Lãnh Minh Quân vừa nói vừa cọ cọ vào chiếc mũi của Trần Hân Nghiên.
“Dẻo miệng.”