Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Trần Hân Nghiên ngây người ra, cô không biết chuyện gì xảy ra, lại càng không biết những lời trên mạng viết về anh và cô là như thế nào. Suy nghĩ một lúc, Trần Hân Nghiên nhớ ra tối hôm đó Lãnh Minh Quân vội vàng trở về công ty xử lý công việc, có lẽ là vì chuyện này cũng nên…

“Này, cậu đang nghĩ gì đấy?” Trình Dao thấy Trần Hân Nghiên đứng ngây người ra liền đưa tay lay lay người cô.

“À, không có gì.”

“Bỏ qua chuyện đó một bên đi, đồ tớ sẽ cho người gửi đến Trần gia cho cậu, bây giờ chúng ta đi ăn gì đó đi.” Trình Dao lên tiếng đề nghị.

“Đồ cậu cứ gửi đến Trần gia giúp tớ nhé, bây giờ tớ còn có chút việc, hẹn cậu khi khác nhé.”

“Này, cậu đi đâu đấy, không phải đến đi ăn cùng tớ à.”

“Xin lỗi cậu, tớ phải tính sổ với Lãnh Minh Quân trước đã.”

“Gì chứ?”

“Tạm biệt cậu.”

Trần Hân Nghiên lái xe rời khỏi cửa hàng của Trình Dao. Cô lái xe thẳng đến công ty giải trí Đông Quân tìm Lãnh Minh Quân, đây cũng là lần đầu tiên cô một thân một mình lái xe đến đây. Tọa lạc tại một trong vị trí vàng của trung tâm thành phố, công ty giải trí Đông Quân cao ngạo, sừng sừng giữa lòng thành phố tấp nập.

Trần Hân Nghiên lái xe vào hầm để xe, cô cũng không rõ phòng làm việc của Lãnh Minh Quân ở tầng bao nhiêu, cô vào sảnh chính, gặp lễ tân để hỏi.

“Chào cô, cô cần tôi giúp gì không ạ?” Lễ tân nhìn thấy Trần Hân Nghiên liền cất giọng hỏi.

“À, cô cho tôi hỏi Lãnh tổng có ở công ty không ạ? Tôi có việc cần gặp ngài ấy, phiền cô báo giúp tôi một tiếng.” Trần Hân Nghiên điềm đạm trả lời.

“Dạ vâng, cô đợi tôi một lát nhé.”

“Được.”

“À, cô cho tôi xin tên của cô nhé.” Vị lễ tân lên tiếng hỏi Trần Hân Nghiên.

“Tôi tên Trần Hân Nghiên.”

“Vâng, cô Trần đợi một lát tôi báo với cấp trên sau đó sẽ trả lời cô nhé.”

“Cảm ơn cô.”

Lễ tân nhận được thông tin liền gọi báo với cấp trên. Lãnh Minh Quân biết Trần Hân Nghiên đến công ty gặp anh liền nhanh chóng cho người dẫn cô lên phòng làm việc của mình. Nhận được sự đồng ý của Lãnh Minh Quân, cô lễ tân nhanh chóng mời Trần Hân Nghiên lên.

“Cô Trần, Lãnh tổng đang ở phòng làm việc, tôi đưa cô lên nhé.”

“Làm phiền cô rồi.”

“Đây là trách nhiệm của tôi, cô Trần đừng khách sáo.”

“Lối này, mời cô.”

“Được.”

Phòng làm việc của Lãnh Minh Quân được xây dựng ở một khu riêng biệt, yên tĩnh, cách biệt với các phòng ban còn lại trong tòa nhà.

Lễ tân đưa Trần Hân Nghiên đến cửa phòng làm việc của Lãnh Minh Quân liền lên tiếng: “Lãnh tổng ở bên trong, cô Trần vào đi ạ.”

“Cảm ơn cô nhé.”

“Không có gì. Cô vào đi, tôi xuống làm việc của mình đây.”

“Ừm, chào cô.”

Sau khi lễ tân rời khỏi, Trần Hân Nghiên đứng một lúc liền đưa tay gõ nhẹ vào thành cửa, rất nhanh bên trong đã có tiếng nói vọng lên.

“Vào đi.”

Trần Hân Nghiên mở cửa bước vào, hình ảnh Lãnh Minh Quân ngồi chăm chú làm việc đập thẳng vào mắt cô, vẻ đẹp của anh suýt chút nữa khiến Trần Hân Nghiên quên mất mình đến đây là vì lý do gì.

Cô hít một hơi thật sâu sau đó điềm nhiên cất giọng gọi: “Lãnh tổng.”

Nghe giọng Trần Hân Nghiên, Lãnh Minh Quân lúc bấy giờ mới ngừng lại hành động của mình, anh ngước mặt lên, nhìn thấy cô liền nở một nụ cười âu yếm, giọng nhẹ nhàng lên tiếng: “Em đến sao không bảo anh đón?”

“Lãnh tổng trăm công nghìn việc, sao có thể làm phiền được chứ.”

“Hửm?”

Lãnh Minh Quân nhìn vẻ mặt kia kèm theo thái độ khi gọi anh là Lãnh tổng thì anh biết chắc sắp có chuyện không may xảy ra.

Lãnh Minh Quân đưa tay vỗ vỗ lên đùi mình, ánh mắt dán thẳng lên người cô, cất giọng: “Lại đây.”

Trần Hân Nghiên nghe những lại chẳng hề để tâm đến, cô đi một mạch ra ghế sofa ngồi xuống: “Đang giờ làm việc đó, Lãnh tổng nên giữ tự trọng thì hơn.”

“Em sao thế? Ai chọc giận em sao? Sao mặt mũi lại khó coi thế kia?”

“Anh còn dám hỏi là ai chọc giận em sao? Không phải là anh à.”

Vô cớ bị buộc tội, Lãnh Minh Quân khó hiểu hỏi ngược lại: “Anh?”

“Ừm.”

Lãnh Minh Quân cất gọn các tập tài liệu sang một góc, anh vòng qua chỗ Trần Hân Nghiên đang ngồi, một tay nhấc gọn cô lên, thành công gói gọn Trần Hân Nghiên ngồi gọn vào lòng anh.

Lãnh Minh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Không biết là anh đã làm gì khiến bạn gái nổi giận, em nói anh nghe, anh sẽ nghiêm túc kiểm điểm bản thân, có được không?”

Trần Hân Nghiên cố gắng thoát khỏi vòng tay anh nhưng không được, cô đành ngồi yên trong lòng anh, giọng pha chút ấm ức lên tiếng hỏi tội anh: “Anh nói em biết, hôm trước ở Trần gia anh vội vàng trở về Đông Quân là để xử lý công việc gì?”

“Anh suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời em.” Trần Hân Nghiên nói tiếp.

Lãnh Minh Quân trầm ngâm một hồi, sau đó vỏn vẹn đáp: “Xử lý truyền thông bẩn.”

“Hửm?”

“Cũng không có gì to tát, chỉ là có vài kẻ tung tin em với anh tạo scandal tình ái để quảng bá cho phim mới.”

“Sau đó?”

“Mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, em yên tâm.”

“Tại sao lại giấu em?”

“Không giấu em, chỉ là…” Lãnh Minh Quân ngậm ngừng.

“Chỉ là sao?”

“Anh không muốn những chuyện như thế này ảnh hưởng đến em, em chỉ cần sống vui vẻ, hạnh phúc, làm những chuyện mình mong muốn, như thế là đủ. Những chuyện như này anh sẽ giải quyết giúp em.”

Trần Hân Nghiên nghiêm giọng: “Lãnh Minh Quân.”

“Em nói đi, anh nghe.”

“Anh không xem em là bạn gái anh sao? Chuyện gì anh cũng giấu em thế?”

Cơn giận của Trần Hân Nghiên cũng đã vơi đi phân nửa nhưng cô thật sự không thích cách chọn một mình giải quyết mọi chuyện mà không hề lên tiếng bàn bạc cùng với cô.

“Anh xem em là bạn gái nên mới quyết định không nói với em, đơn giản là vì muốn tốt cho em. Giới giải trí thật sự rất xô bồ, chẳng biết ai thật lòng với ai, bớt được một chuyện vẫn hơn, không phải sao?”

Trần Hân Nghiên chỉ biết lắc đầu ngao ngán: “Thật chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa.”

“Đang nghĩ xem nên chuộc tội với bạn gái như thế nào?” Lãnh Minh Quân đáp.

“Sau này không được giấu em bất cứ chuyện gì, nếu không em sẽ không tha cho anh.”

“Được.”

“Trần tiểu thư cất công đến đây là để hỏi tội anh thôi sao?”

“Không hẳn. Em có việc muốn nói với anh nhưng hình như Lãnh tổng thích giấu diếm em như vậy, anh nói xem em có nên nói cho anh nghe nữa không?”

“Hửm?”

“Lần này là lỗi anh, anh chuộc tội với em. Em đến tìm anh có việc gì, nói anh nghe?”

“Sắp tới em có chuyến công tác vài ngày.”

“Vài ngày? Không phải em vẫn chưa nhận phim mới sao?”

“Em tham gia tuần lễ thời gian. Còn phim thì em đã nhận được lời mời, chắc không bao lâu nữa sẽ khai máy.”

“Em đi mấy ngày, có cần anh đi với em không?”

“Không cần đâu, công việc anh nhiều như vậy làm sao đi với em được chứ. Em cũng chỉ đi có ba ngày.”

“Ừm. Đến đây để thông báo lịch trình ‘yêu xa’ cho anh à?”

“Yêu xa gì chứ, dù sao cũng chỉ có ba ngày.”

“Được rồi. Em ăn gì chưa, anh đưa em đi ăn nhé?”

“Cũng được ạ.”

Nhận được sự đồng ý của cô, Lãnh Minh Quân nhanh chóng lấy áo khoát, lái xe đưa Trần Hân Nghiên ra ngoài ăn trưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui