Câu nói của Lãnh Minh Quân như mũi tên xuyên thẳng vào tim Tường Nhan, cô ta sững người, trong người có chút bực bội trước sự phũ phàng của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân dứt khoát lên tiếng: “Tiễn khách.”
Dứt câu, Lãnh Minh Quân liền rời khỏi. Tường Nhan dù bị anh phũ nhưng ý đồ của cô cũng đã được thực hiện nên cũng nhanh chóng rời đi.
“Của cô.”
Người đang ông lạ mặt đặt chiếc máy ảnh lên bàn, bên trong là toàn bộ hình ảnh của cô ta và Lãnh Minh Quân ban nãy.
Tường Nhan cầm máy ảnh xem qua một lượt, khóe môi nhoẻn miệng cười đắc chí trước thành quả của mình.
“Tiền của ông. Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Hắn ta cầm tiền sau đó rời khỏi, để lại máy ảnh cho Tường Nhan. Cô ta trở về khách sạn, dùng một tài khoản nặc danh đăng tải toàn bộ hình ảnh lên mạng xã hội cùng những lời lẽ gây hiểu nhầm.
Lãnh Minh Quân tập trung giải quyết công việc ở Đông Quân cùng kế hoạch ra mắt của dàn diễn viên trẻ tài năng của Đông Quân nên không hề có thời gian cầm điện thoại, những gì diễn ra trên mạng xã hội anh hoàn toàn không hay biết.
Trần Hân Nghiên vừa tham dự tuần lễ thời trang xong, trên đường trở về khách sạn, rảnh rỗi liền lấy điện thoại ra xem thì thấy những tin tức về Lãnh Minh Quân và cô diễn viên Tường Nhan rầm rộ trên khắp các trang mạng xã hội, khiến cô nhất thời không tin nổi vào mắt mình.
Về đến khách sạn, Trần Hân Nghiên dường như không thể đứng vững được nữa, cô cố gắng trấn an bản thân, hai bàn tay cô bấu chặt chiếc điện thoại để kìm nén cảm xúc của mình. Trần Hân Nghiên đấu tranh tâm lý dữ dội, nửa muốn gọi điện hỏi Lãnh Minh Quân về mọi chyện, nửa lại muốn im lặng rút lui, tránh ồn ào ảnh hưởng đến hình ảnh của cả hai.
Đến cuối cùng, Trần Hân Nghiên vẫn chọn cách đối diện với mọi chuyện, cô hít một hơi dài, lấy bình tĩnh nhấn điện thoại gọi cho Lãnh Minh Quân.
“Alo?”
“Anh đây.”
“Anh… đang làm gì thế?”
Lãnh Minh Quân nhanh nhạy nhận ra sự khác thường trong giọng nói của cô: “Anh đang ở công ty, có chuyện gì thế em? Giọng em… có chuyện gì với em sao?”
Trần Hân Nghiên thấy anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, cơn tức giận cô cố gắng kiềm nén cũng tuôn trào: “Lãnh Minh Quân, anh còn định giấu em đến bao giờ nữa?”
“Em nói gì anh không hiểu, anh giấu em chuyện gì cơ?”
“Anh và diễn viên Tường Nhan có quan hệ gì với nhau, những gì trên mạng nói có đúng không? Hai người…”
Lãnh Minh Quân nghe những lời của Trần Hân Nghiên cũng ngờ ngợ ra vài chuyện, anh mở máy tính lên thì những tin tức kia đã rầm rộ khắp tất cả các trang mạng xã hội và nhận về rất nhiều lượt tương tác của người hâm mộ.
Lãnh Minh Quân tức giận ném chiếc máy tính sang một bên: “Hân Nghiên, em bình tĩnh nghe anh nói, có được không?”
“Mọi chuyện không phải như vậy. Anh và cô ta từng hợp tác trong một vài dự án phim, mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó. Hôm nay, cô ta đến tìm anh, những tấm ảnh kia chính là lúc anh nói chuyện rõ ràng với cô ta, lúc đó còn có Đặng Dương và mọi người trong công ty. Chuyện anh không ngờ đến chính là cô ta dựa vào những tấm ảnh kia để xuyên tạc mọi chuyện.”
Lãnh Minh Quân nói một hơi dài như thể sợ Trần Hân Nghiên sẽ tắt máy giữa chừng. Chưa bao giờ anh phải cất công giải thích với bất kỳ ai, cô là ngoại lệ đầu tiên.
“Hân Nghiên. Em có nghe anh nói không?”
“Vậy anh giải thích như thế nào về chuyện cô ta đến tìm anh? Nếu giữa hai người không có gì, tại sao vừa trở về cô ta đã vội vàng đến gặp anh như thế chứ?”
“Khi nào em trở về, anh đến gặp em, chúng ta nói chuyện có được không?”
“Giữa chúng ta không có gì để nói. Anh nhớ lần trước anh đã nói gì với tôi không?”
Khi bày tỏ tình cảm với Trần Hân Nghiên, Lãnh Minh Quân từng hứa sẽ không để bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người nhưng những tin tức ngày hôm nay thật sự khiến Trần Hân Nghiên thất vọng về anh.
“Anh… Em cho anh thời gian để giải quyết mọi chuyện, nha em.”
“Tùy anh, tôi không muốn nghe anh nói nữa.”
“Hân Nghiên.”
“Chúng ta chia tay đi.”
Lãnh Minh Quân dứt khoát trả lời: “Anh không đồng ý.”
“Em không thể vì những lời không căn cứ trên mạng mà chia tay anh, anh tuyệt đối không đồng ý.”
“Tôi cũng đâu cần anh phải đồng ý, tôi không hỏi ý kiến của anh.”
“Em…”
“Hân Nghiên…”
Trần Hân Nghiên dứt khoát tắt máy, cô thẳng tay chặn luôn số điện thoại của anh. Sau khi nói chuyện với anh xong cô ôm mặt khóc nức nở, cô cũng chẳng biết việc mình làm là đúng hay là sai nữa, có thể là cô giận quá mất khôn nhưng ngay giờ lúc này cô không biết làm gì khác hơn.
Cô từng đắn đo không biết có nên mở lòng với Lãnh Minh Quân cũng chính là vì lý do này. Bên cạnh anh thật sự có rất nhiều cám dỗ, còn cô lại chỉ muốn bình yên bên cạnh một người.
Bị Trần Hân Nghiên hiểu lầm, Lãnh Minh Quân tức giận, anh không giữ được sự bình tĩnh thường ngày. Anh liên tục gọi điện thoại cho Trần Hân Nghiên nhưng không được, cô đã chặn số điện thoại của anh rồi.
Lãnh Minh Quân lớn tiếng gọi: “Đặng Dương.”
“Dạ, có chuyện gì không thưa chủ tịch.”
“Đặt vé máy bay cho tôi.”
“Đi đâu ạ?”
“Paris.”
“Dạ vâng. Ngài sang Paris tìm cô Trần sao ạ?”
“Ừ. Chuyện ở công ty cậu thay mặt tôi giải quyết, còn chuyện trên mạng với Tường Nhan, cậu cũng giải quyết nốt đi, không cần phải nương tay với cô ta.”
“Dạ vâng.”
Lãnh Minh Quân tức tốc chuẩn bị bay sang Paris để tìm Trần Hân Nghiên nhưng khi anh đến khách sạn nơi cô ở thì lễ tân cho biết cô đã rời khỏi khách sạn từ sớm.
Trần Hân Nghiên thừa biết tính cách của Lãnh Minh Quân nên sau khi xong việc, cô lập tức lên máy bay rời khỏi Paris.
Lãnh Minh Quân như người mất hồn trở về thành phố A, anh cũng không vội vàng đến Trần gia tìm cô mà anh tập trung giải quyết những ồn ào tình cảm với Tường Nhan.
“Tường Nhan, cô cả gan tính kế với Lãnh Minh Quân này, để tôi xem cô tồn tại ở cái giới giải trí này như thế nào.”
Trước hết, Lãnh Minh Quân cho người xử lý các bài đăng trên mạng xã hội trước sau đó mới từ từ tính sổ với Tường Nhan. Chỉ khi những bài đăng này mất đi thì anh mới có thể ăn nói với Trần Hân Nghiên.
“Đặng Dương.”
“Có chuyện gì thưa chủ tịch?”
“Xử lý mọi chuyện tới đâu rồi?”
“Tạm thời những bài đăng về chủ tịch và cô Tường Nhan đã được gỡ xuống, tuy nhiên những bài đăng đó đã trở thành một trong những chủ đề nóng, dù có gỡ xuống thì cũng không giải quyết được cốt lõi của vấn đề.”
“Cậu nói tiếp đi.”
“Cô ta có ý với chủ tịch nên mới hết lần này đến lần khác tạo sự chú ý của ngài. Nên dù cho lần này chủ tịch có ngăn không cho truyền thông đưa tin thì cô ta cũng sẽ tìm cách khác, người mưu mô như cô ta chúng ta còn lạ gì chứ, vẫn nên dạy cô ta một bài học thì cô ta mới nhớ được.”
“Ừm. Cứ như vậy mà làm.” Lãnh Minh Quân bỏ lại một câu liền đi.