Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lãnh Minh Quân, Chu Thành biết mình sắp toi đời rồi, ông ta lấp liếm cho hành động vừa rồi của mình, cái giọng điệu hách dịch ban ngày cũng không còn, ông ta ấp a ấp úng lên tiếng trả lời.

“Lãnh tổng, chỉ là... hiểu lầm thôi. Không như Lãnh tổng thấy đâu ạ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi ạ.”

“Không như tôi thấy, ý đạo diễn Chu là mắt tôi có vấn đề?”

“Không... không... tôi không có ý đó.”

“Dự án phim lần này không cần phiền đến đạo diễn Chu nữa, ông có thể ‘nghỉ ngơi’ được rồi.”

Tưởng chừng là ý tốt của Lãnh Minh Quân dành cho Chu Thành nhưng chỉ những người có mặt ở đó mới hiểu lời nói kia là có ý gì.

“Mong Lãnh tổng nương tay cho tôi một cơ hội để sửa đổi.”

“Cơ hội? Sau những lùm xum của ông trên khắp các mặt báo, nếu tôi không cho ông cơ hội thì liệu ông có cơ hội diễn ra buổi casting này không? Ông báo đáp tôi bằng cách ông giở trò với các diễn viên đến casting à?” Lãnh Minh Quân nhìn về phía Chu Thành, lạnh nhạt lên tiếng.

“Tôi...”

“Đông Quân chúng tôi trước nay làm ăn chân chính, sẽ không có bất cứ ngoại lệ nào được phép xảy ra. Chúng tôi sẽ ngừng hợp tác, Đông Quân sẽ ngừng rót vốn vào dự án kể từ giờ phút này.”

Lời nói của Lãnh Minh Quân như sét đánh ngang tai, ông ta quỳ rạp xuống dưới chân Lãnh Minh Quân, giọng điệu thành khẩn.

“Lãnh tổng. Ngài cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ làm tốt bổn phận của mình. Coi như Chu Thành tôi xin ngài, đừng sát phạt tôi như thế.”

“Trợ lý Đặng, còn không tiễn khách.”

“Đạo diễn Chu, mời.”

Chu Thành ôm cục tức vào người, dù không muốn cũng phải hậm hực mà rời đi, ông ta biết nếu làm trái ý của Lãnh Minh Quân thì ông sẽ còn thê thảm hơn bội phần.


“Cô không sao chứ?” Lãnh Minh Quân nhìn Trần Hân Nghiên lên tiếng hỏi.

“Cảm ơn Lãnh tổng đã quan tâm, tôi không sao.”

“Cô biết tôi sao?”

“Ngài chắc là Lãnh Minh Quân, chủ tịch công ty giải trí Đông Quân, trước đây từng là ảnh đế với nhiều bộ phim nổi tiếng, hậu bối như tôi sao có thể không biết.” Trần Hân Nghiên nghiêm túc nói.

Cô ngước lên nhìn Lãnh Minh Quân, vẻ đẹp này thật sự là quá sức tưởng tượng của cô, chiều cao 1m88 cùng với những đường nét góc cạnh càng làm tôn thêm vẻ đẹp của anh. Cô bấy giờ mới có thể tận mắt nhìn ngắm vẻ đẹp của ảnh đế ngoài đời thực, vẻ đẹp của anh khiến con người ta khó mà kiềm lòng được.

“Đẹp trai quá.” Trần Hân Nghiên cảm thán trước vẻ đẹp của Lãnh Minh Quân.

Anh thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình liền nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhưng khi nghe cô nói liền bật cười.

“Đẹp trai lắm sao?”

“Rất đẹp.” Trần Hân Nghiên trả lời trong vô thức, đến khi nhận ra mình lỡ lời để anh nghe thấy liền cảm thấy xấu hổ, chỉ ước có một cái lỗ để chui xuống.

“Xin lỗi Lãnh tổng, tôi lỡ lời.”

"Khen tôi đẹp trai chỉ là lỡ lời?"

"Tôi..."

“Để xảy ra chuyện không hay như ngày hôm nay là sơ xuất của chúng tôi, xin lỗi cô.”

Lãnh Minh Quân biết cô xấu hổ nên cũng nhanh chóng lấy chuyện ban nãy để đáp lại để cô không còn cảm thấy ngượng ngùng.

“Không sao, cảm ơn Lãnh tổng.”

“Giờ cũng đã đến giờ cơm trưa. Vậy đi, tôi mời cô ăn cơm, xem như bày tỏ thành ý xin lỗi cô về chuyện không hay vừa rồi.”

“Lãnh tổng không cần khách sáo, tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước.” Không để Lãnh Minh Quân trả lời, Trần Hân Nghiên nói xong đã vội vàng cầm túi xách rời khỏi.

Lãnh Minh Quân như bị thu hút trước vẻ đẹp của Trần Hân Nghiên, mãi đến khi cô đi khuất khỏi tầm nhìn của anh nhưng Lãnh Minh Quân vẫn mải mê đưa mắt nhìn theo dáng vẻ của cô.

“Chủ tịch... Chủ tịch...” Đặng Dương thấy Lãnh Minh Quân đứng ngẩn người ra liền lên tiếng gọi.

“Chuyện gì?” Lãnh Minh Quân khó chịu hỏi lại trợ lý Đặng.

“Trần Hân Nghiên cô ấy...”

“Cô ấy làm sao?”

“Dạ không sao ạ. Tôi thấy chủ tịch cứ nhìn theo bóng dáng cô Trần nên mới...”

“Ý cậu là tôi thích cô ấy?”


“Trần Hân Nghiên cô ấy xinh đẹp lại tài năng như vậy, chủ tịch có cảm tình với cô ấy cũng là chuyện bình thường ạ.”

“Vậy sao?”

Lãnh Minh Quân bỏ lại một câu hỏi không đầu không đuôi rồi nhấc chân đi thẳng, bỏ lại trợ lý Đặng thẫn thờ như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chủ tịch ngài ấy nói như vậy là sao? Mình nói gì sai sao?”

“Chủ tịch... Ngài đợi tôi với...” Trợ lý Đặng nhìn thấy Lãnh Minh Quân đã đi mất mới ba chân bốn cẳng đuổi theo.

[...]

Trần Hân Nghiên sau khi được Lãnh Minh Quân giải vây thì đem tâm trạng nửa vui nửa tức giận lái xe thẳng đến cửa hàng quần áo của Trình Dao, bạn thân từ nhỏ của Trần Hân Nghiên. Cô vui vì có thể diện kiến ảnh đế Lãnh Minh Quân, có thể nói anh chính là thần tượng của Trần Hân Nghiên nhưng cô cũng không thể nào nuốt trôi cục tức với đạo diễn Chu.

“Trình Dao... Trình Dao à. Cậu có ở đó không?”

Chưa vào đến nơi nhưng tiếng gọi của Trần Hân Nghiên đã vang khắp cửa hàng thời gian của Trình Dao, những vị khách có mặt ở cửa hàng nhìn cô với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

“Xin lỗi các vị. Xin lỗi.” Trần Hân Nghiên ái ngại lên tiếng xin lỗi vì hành động của mình.

“Trần Hân Nghiên, cậu tính đuổi khách của mình đấy à? Lớn tiếng như vậy làm gì, tớ đâu có điếc.”

“Cậu ở đâu chui ra vậy, lù lù xuất hiện tính hù chết tớ à?”

“Không biết Trần tiểu thư đại giá quan lâm đến cửa hàng nhỏ của tớ có chuyện gì không?”

Trần Hân Nghiên ngồi phịch xuống ghế sofa, tay với lấy quả quýt nhỏ trên đĩa, lột vỏ cho vào miệng, chán nản lên tiếng.

“Không. Đang chán nên tìm cậu tâm sự.”

“Trần Hân Nghiên, cậu thật sự xem tớ là cái thùng rác để cậu trút giận đấy à?” Trình Dao dường như đã quá quen với vẻ mặt này của cô bạn thân của mình liền lên tiếng trêu chọc.

“Cậu nghĩ tớ tệ như vậy à?”

“Không phải vậy sao? Sao, là ai chọc giận cậu?”


“Chắc cậu biết đạo diễn Chu chứ, hôm nay tớ vừa casting phim của ông ta.”

“Đạo diễn Chu, là Chu Thành à, cậu không nghe những lùm xùm của ông ta với các diễn viên nữ à mà còn dám một mình đến casting.”

“Đến cậu cũng biết chuyện này à.”

“Rồi sao, ông ta làm gì cậu?”

“Rõ ràng tối hôm trước còn báo qua email bảo tớ đến casting, hôm nay tớ đến thì ông ta bảo ông ta đã tìm được người. Tớ cũng oke nhưng thằng chả lại có ý định giở trò với tớ.” Trần Hân Nghiên chán nản kể lại chuyện sáng nay cho Trình Dao nghe.

“Cậu có làm sao không? Không phải bị thằng chả... rồi chứ?” Trình Dao nghe Trần Hân Nghiêng kể liền lo lắng, cô lật đật ngồi xuống bên cạnh Trần Hân Nghiên, đưa tay kiểm tra một lượt người của cô.

“Này, đầu óc sâu bọ của cậu nghĩ đi đâu đấy hả?”

“Không phải à?”

“Không, lúc tớ tưởng đời tớ coi như xong thì Lãnh Minh Quân xuất hiện giải vây, có như vậy tớ mới có thể ngồi đâu nói chuyện với cậu đấy.”

“Lãnh Minh Quân, ảnh đế nổi tiếng nhiều năm về trước sao? Sao ở ngoài ảnh đế như thế nào?”

“Phải, chính là anh ấy. Ở ngoài còn tuyệt vời hơn trên màn ảnh nhiều lần. Tuyệt vời, đúng là bản thiết kế vĩ đại, phụ nữ rất yêu.” Trần Hân Nghiên nói về Lãnh Minh Quân với vẻ mặt rất hớn hở.

“Sao đấy, Trần tiểu thư của chúng ta bị ảnh đế hớp hồn rồi à?”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận