Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Trần Hân Nghiên nhất thời cảm động trước lời nói của Lãnh Minh Quân. Nghĩ lại những lời nói trước kia của mình, Trần Hân Nghiên lại cảm thấy hổ thẹn với tình yêu anh dành cho cô.

Lãnh Minh Quân thấy Trần Hân Nghiên trầm tư liền cất giọng hỏi: “Em sao vậy? Sao lại ngồi đờ ra đó.”

“À, không có gì. Chỉ là…” Trần Hân Nghiên ấp úng.

“Chỉ là làm sao? Nói anh nghe.”

“Em bướng bỉnh như vậy, lại còn nói những lời làm tổn thương anh. Thế là anh lúc nào cũng nghĩ cho em, yêu thương em.”

“Anh yêu em thì đương nhiên anh sẽ dành hết những điều tốt đẹp cho em. Mặc dù những lời em nói thật sự có phần phũ phàng nhưng anh chưa bao giờ ngừng quan tâm đến em. Có lẽ ông trời đã muốn anh với em là một cặp, cả đời này anh phải chiều chuộng, yêu thương cô nhóc là em rồi.” Lãnh Minh Quân nói chuyện cực kỳ nhẹ nhàng, thái độ cũng rất cưng chiều Trần Hân Nghiên.

“Cảm ơn anh.”

“Không cần phải cảm ơn anh. Chỉ cần đừng làm ra những chuyện ngớ ngẩn như trước đây là được. Anh già rồi, không có sức dọn tàn cuộc cho em đâu.”

“Anh nói ai làm chuyện ngớ ngẩn chứ?”

Lãnh Minh Quân thẳng thừng đáp: “Em.”

Trần Hân Nghiên bĩu môi, vơ tay lấy điều khiển mở ti vi lên xem, không thèm quan tâm đến anh nữa.

Lãnh Minh Quân nhìn thấy liền nhéo mũi cô: “Giận rồi?”


“Giận gì chứ? Em không trẻ con như vậy.”

“Vậy sao?”

“Ừm.”

Lãnh Minh Quân ngồi một bên xử lý công việc của mình còn Trần Hân Nghiên ngồi xem phim mới của cô và Đặng Thức Vinh. Công tâm mà nói thì nội dung phim rất lôi cuốn và mới mẻ, diễn xuất của các diễn viên đều rất tốt nhưng chẳng hiểu sao phim vẫn lẹt đẹt không được người hâm mộ chú ý. Là một diễn viên chính đóng góp cho bộ phim, Trần Hân Nghiên cũng trăn trở không kém nhưng với việc làm dùng scandal để gây sự chú ý như cách làm của Đặng Thức Vinh thì cô hoàn toàn không đồng tình.

Trần Hân Nghiên thở dài bất lực, nhìn các tập phim lần lượt lên sóng như mức độ phủ sóng thấp đến mức khó chấp nhận khiến cô buồn bã không thôi.

Lãnh Minh Quân tinh ý nhận ra sự buồn bã trên gương mặt cô, anh bỏ chiếc máy tính sang một bên, đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình, giọng thủ thỉ: “Sao vậy? Không vui sao?”

“Có một chút.” Trần Hân Nghiên lí nhí đáp.

“Hửm?”

“Anh đã xem phim mới của em chưa? Có thể cho em nhận xét không?”

“Ý em là dự án phim mới của em và Đặng Thức Vinh?” Lãnh Minh Quân nhíu mày, khuôn mặt cũng trở nên khó coi.

“Ơ kìa, em chỉ muốn nghe ý kiến của anh thôi mà. Sao lại làm vẻ mặt khó ở đó với em chứ?”

“Em nghe ý kiến của anh về cái gì? Về em hay Đặng Thức Vinh? Hay mức độ ăn ý của hai người?”

Trần Hân Nghiên bất lực trước những câu hỏi của Lãnh Minh Quân, bất giác lại nhoẻn miệng cười: “Anh có ngửi thấy mùi gì không?”

“Mùi gì? Làm gì có mùi gì chứ?”

“Là mùi giấm chua. Anh làm vỡ hủ giấm sao? Sao lại chua như vậy chứ?” Trần Hân Nghiên cười lớn.

Lãnh Minh Quân: “…”

“Dưới góc độ là một người xem, em chỉ muốn hỏi anh tại sao phim lại không gây được tiếng vang lớn mặc dù nội dung phim mới lạ, diễn viên diễn xuất cũng khá tốt.”

“Tạo sao nhất định phải là anh trả lời?”

“Anh từng là diễn viên, nhà sản xuất. Hơn nữa, anh còn đầu tư cho nhiều dự án cũng như các diễn viên trẻ nhà Đông Quân, đương nhiên anh sẽ có cái nhìn tốt nhất.”


“Không phải em cũng đã nói nội dung phim khá mới mẻ, không đi theo những motip trước đây sao, những cái mới lúc nào cũng cần có thời gian để mọi người có thể làm quen và đón nhận chúng, đâu thể ngày một ngày hai là có thể thành công chứ.”

Trần Hân Nghiên gật gù đồng ý với Lãnh Minh Quân: “Nhưng cũng không tệ đến mức lượt rating thất đến mức như vậy chứ?”

Lãnh Minh Quân đương nhiên hiểu cảm giác của Trần Hân Nghiên khi sản phẩm mình làm ra không dược đông đảo khán giả hưởng ứng. Anh xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng cất giọng an ủi: “Cứ xem như dự án lần này là một cơ hội để em có thể học hỏi thêm những điều mới đi, đừng tự gây áp lực cho mình.”

“Em biết nhưng mà…” Trần Hân Nghiên ấp úng.

“Nhưng mà sao? Nói anh nghe.”

“Anh cũng thấy những việc làm điên rồ của Đặng Thức Vinh thời gian gần đây rồi đấy. Hắn ta liên tục muốn tạo scandal để đẩy độ hot của phim lên. Nhưng em chỉ muốn người hâm mộ chú ý đến bộ phim từ chính những giá trị bộ phim mang lại cho khán giả chứ không phải dùng những chiêu trò bỉ ổi như vậy.” Trần Hân Nghiên nói ra những suy nghĩ trong lòng cho Lãnh Minh Quân nghe.

Lãnh Minh Quân điềm tĩnh đáp: “Scandal đúng là có khả năng đẩy bộ phim lên rất nhanh. Nhưng những gì đến càng nhanh càng dễ dàng thì đều sẽ đem lại những rủi ro kèm theo. Scandal tình cái của các diễn viên luôn là một con dao hai lưỡi, không cẩn thận sẽ tiêu tùng tất cả.”

“Em biết rồi.”

“Ừ.”

Lãnh Minh Quân đưa tay cầm lấy điều khiển chuyển sang một gameshow để xem, tránh cho Trần Hân Nghiên phải suy nghĩ.

Đến tầm xế chiều, ánh nắng mặt trời cũng đã không còn chói chang, Trần Hân Nghiên dạo quanh vườn một vòng, cắt một vài cành hoa mang vào để cắm vào bình.

Lãnh Minh Quân vẫn còn đang miệt mài xử lý những phần công việc còn đang dang dở thì Lãnh phu nhân gọi điện thoại đến. Lãnh Minh Quân ngừng công việc, cầm lấy điện thoại nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Alo, con nghe đây mẹ.”

“Anh còn biết tôi là mẹ anh à?” Lãnh phu nhân cất giọng, thái độ hòa hoãn thường ngày cũng không còn.


Lãnh Minh Quân khó hiểu, khi không mẹ anh lại khó chịu như vậy chứ: “Mẹ nói gì vậy chứ?”

Lãnh phu nhân với giọng điệu hờn dỗi: “Anh đủ lông đủ cánh rồi, làm gì còn để ý đến hai ông bà già này nữa chứ. Anh xem nhà họ Lãnh như cái khách sạn thế à, không định quay về nữa sao?”

“Công việc của con dạo này hơi bận. Tối nay con sẽ về.”

Lãnh Minh Quân biết gần đây vì công việc thời gian gần đây bận rộn, anh không có nhiều thời gian dành cho gia đình nên quyết định tối nay sẽ về nhà họ Lãnh một chuyến dù sao sau khi Lâm Tư Duệ sang Mỹ, ba mẹ anh cũng chỉ còn một mình quanh quẩn trong nhà.

“Về một mình?” Lãnh phu nhân hỏi.

“Dạ?” Lãnh Minh Quân khá bất ngờ với câu hỏi của Lãnh phu nhân.

“Con đừng tưởng mẹ không biết. Lâm Tư Duệ nói cho mẹ nghe hết rồi, con định giấu đến bao giờ, không định cho con người ta một danh phận sao?”

“Mẹ biết chuyện gì cơ?”

“Con và con gái nhà họ Trần đang quen nhau, không phải sao? Tối nay con dắt con bé về nhà chính chơi nếu không con cũng không cần về nhà họ Lãnh nữa.” Lãnh phu nhân dứt khoát chặn đứng cơ hội từ chối của Lãnh Minh Quân.

Lãnh Minh Quân: ‘…”

“Có nghe mẹ nói gì không đấy? Nếu Hân Nghiên con bé không về cùng con thì con cũng không cần về nữa. Nhà họ Lãnh không chứa người vô dụng như anh, 30 tuổi đầu đến một mối tình cũng chẳng có. Thật kém cỏi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận