Lãnh Minh Quân không bất ngờ trước sự xuất hiện của Trần Hân Nghiên nhưng khi cô xuất hiện trong phòng làm việc của anh lại còn kèm theo cả một chiếc bánh kem và một lời chúc mừng sinh nhật anh khiến Lãnh Minh Quân sững người vài giây, anh cảm động trước những gì cô đã chuẩn bị cho anh.
Trần Hân Nghiên thấy anh cứ đứng đờ người ra liền lên tiếng thúc giục: “Anh mau ước rồi thổi nến đi.”
Lãnh Minh Quân im lặng làm theo, anh nhắm mắt ước gì đó rồi nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến. Lãnh Minh Quân cầm lấy chiếc bánh kem đặt sang một bên, kéo cả người Trần Hân Nghiên vào lòng: “Cảm ơn em.”
“Chúc anh tuổi mới mọi điều tốt đẹp nhé. Em yêu anh.”
Dứt câu, Trần Hân Nghiên nhón chân, đặt một nụ hôn lên môi anh.
“Anh yêu em, Hân Nghiên.”
Lãnh Minh Quân vỗ tay, tất cả các bóng đèn trong phòng đều sáng lên, bấy giờ Lãnh Minh Quân mới có thể nhìn thấy dáng vẻ hớn hở như trẻ lên ba của cô.
“Sinh nhật là phải có quà, em có quà tặng anh. Đợi em lấy cho anh xem nhé.”
Trần Hân Nghiên lấy túi quà nhỏ đưa cho Lãnh Minh Quân: “Anh xem xem có thích không?”
Lãnh Minh Quân mở túi quà ra xem, tay mân mê chiếc cà vạt do chính tay Trần Hân Nghiên chọn, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
“Anh thích không?”
“Thích, anh rất thích. Cảm ơn em.”
“Eo ôi, Lãnh tổng hôm nay đã cảm ơn em rất nhiều lần rồi đấy.”
“Thế anh thưởng cho em nhé?”
“Thưởng gì cơ? Sao lại thưởng cho em?” Trần Hân Nghiên ngây thơ hỏi.
Lãnh Minh Quân không nói không rằng, trực tiếp kéo cô vào lòng, cúi người xuống hôn môi cô. Lãnh Minh Quân miết nhẹ bờ môi đỏ mộng của cô, nhân lúc Trần Hân Nghiên không để ý, anh đưa lưỡi vào trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi cô. Trần Hân Nghiên vòng tay ôm lấy tấm lưng rắn chắn của anh, phối hợp nhịp nhàng cùng anh.
Được một lúc, Lãnh Minh Quân mới buông môi cô ra, nhìn gương mặt cô đã đỏ ửng như quả cà chua chín liền không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc: “Sao thế, vẫn xấu hổ à?”
“Em… Em không có. Anh đừng…”
“Anh đừng như thế nào?”
“Anh… bắt nạt em.”
Trần Hân Nghiên phụng phịu, tỏ vẻ giận dỗi khi bị Lãnh Minh Quân liên tục trêu chọc. Cô buông hai tay đang ôm lấy người anh ra.
“Em còn tính dẫn anh đi ăn mừng sinh nhật nhưng bây giờ thì chắc anh không cần nữa đâu nhỉ?”
“Hửm?”
“Em thấy anh muốn ăn đòn hơn là ăn sinh nhật nên chắc là sự chuẩn bị của em…” Trần Hân Nghiên tỏ vẻ ngập ngừng.
“Em chuẩn bị cho anh? Thế anh lại càng không được bỏ lỡ rồi.”
Trần Hân Nghiên lấy lại vẻ tươi tỉnh, lên tiếng đề nghị: “Đi thôi, chúng ta đi ăn.”
“Đi thôi.”
Cả hai rời khỏi văn phòng làm việc của Lãnh Minh Quân, Trần Hân Nghiên không cho anh lái xe mà tự mình lái xe đưa anh đến nhà hàng đã được cô đặt trước đó.
Trần Hân Nghiên đưa hai tay che mắt anh, từng bước dẫn anh đi vào căn phòng VIP bên trong. Không gian bữa tiệc được trang trí với nến và hoa trông rất lãng mạn.
Cả hai cùng nhau dùng bữa tại nhà hàng sau đó Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên về biệt thự của mình. Khác xa với căn biệt thự ở khu ngoại ô thành phố, căn biệt này được xây dựng trên một trong những khu đất vàng của thành phố A với kiến trúc hiện đại, sang trọng.
Vừa vào bên trong, hệ thống đèn tự động của căn nhà đều sáng lên, khuôn mặt cô có chút ửng đỏ vì rượu trông rất quyết rũ. Chưa kịp bỏ túi xách, Trần Hân Nghiên đã bị Lãnh Minh Quân áp vào đường, mạnh bạo hôn xuống.
Chiếc túi xách trên tay Trần Hân Nghiên cũng theo động tác của anh mà rơi xuống sàn nhà. Trần Hân Nghiên mất thăng bằng, chới với trước hành động của anh. Rất nhanh, cô đã bắt kịp nhịp của Lãnh Minh Quân. Cả hai môi kề môi quấn lấy nhau không rời, trao nhau nụ hôn cháy bỏng như muốn rút sạch vị ngọt của đối phương.
Bàn tay hư hỏng của Lãnh Minh Quân không ngừng di chuyển khắp nơi trên người Trần Hân Nghiên. Cơ thể cô nhạy cảm cứ như vậy theo từng động tác di chuyển của anh không ngừng uốn éo.
Đầu óc Trần Hân Nghiên mất dần tỉnh táo, cứ như vậy mặc cho Lãnh Minh Quân trêu đùa. Anh cúi người nhấc bỏng cả người cô lên, nhẹ nhàng bế cô lên lầu.
Cả hai ngã xuống chiếc giường cỡ lớn. Lãnh Minh Quân bắt đầu vuốt ve từ thắt lưng cô, chầm chậm đi lên, đôi tay hư hỏng ôm trọn lấy bầu ngực mềm mại của Trần Hân Nghiên, rất nhanh tay anh đã luồng vào trong lớp áo, chỉ trong tích tắc chiếc áo ngực đã rơi xuống nền nhà, phơi bày đôi gò bồng mềm mại của cô.
Một cảm giác tê dại làm cho cả người Trần Hân Nghiên run nhẹ khi anh đưa tay quét qua đầu ngực của cô, Trần Hân Nghiên khẽ rên lên một tiếng.
Lãnh Minh Quân đặt một nụ hôn xuống ngực cô, thành công đốt cháy dục vọng trong người cả hai.
Nhiệt độ cơ thể Lãnh Minh Quân như muốn thiêu đốt cả căn phòng, dục vọng cũng trở nên rõ ràng, từng hơi thở nóng rực phả vào tai Trần Hân Nghiên.
“Anh…”
Lãnh Minh Quân biết cô vẫn còn hơi sợ liền lên tiếng trấn an: “Đừng sợ, ôm anh.”
Chiếc quần lót nhỏ đang che đi nơi tư mật của cô cuối cùng cũng bị anh lột sạch. Nhìn Trần Hân Nghiên trần trụi trên giường khiến máu nóng trong người anh lại dâng lên, phía dưới cũng trở nên căng cứng, trông rất khó chịu.
Lãnh Minh Quân hít thở khó khăn, không nghĩ ngợi anh cúi đầu ngậm lấy đôi gò bồng mềm mại, ngón tay lại ra vào trong cơ thể Trần Hân Nghiên, hai chân cô không chịu nổi liền khép chặt lại, không nhịn được mà rên rỉ.
“Ưm… anh…”
“Quân… đừng… đừng như vậy mà… hic…”
Lãnh Minh Quân cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói đã nhuốm màu dục vọng: “Cục cưng, anh vào nhé?”
Hai chân cô bị Lãnh Minh Quân tách ra, anh chầm chậm đi vào bên trong cô. Trần Hân Nghiên cảm giác căng trướng, bụng dưới co thắt lại khi anh đi vào trong.
“A… ưm…” Trần Hân Nghiên thở hổn hển theo từng nhịp tiết tấu của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân hạ thấp người, bên dưới liên tục đâm vào sâu bên trong người Trần Hân Nghiên. Anh ngậm lấy vành tai cô, thân dưới mạnh mẽ tấn công.
“Thích không bảo bối?”
“Aaa… anh chậm… chậm chút… thôi… hic.”
Bụng nhỏ của cô trước sự tấn công của anh cũng nhịp nhàng nhô lên rồi xẹp xuống, cảm giác cơn đau như lần đầu không còn nữa, Trần Hân Nghiên cong người, phối hợp cùng theo đừng đợt tấn công của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân giữ cặt eo cô, hạ thân mỗi lúc một nhanh, anh nhấp liên tục vào người cô rồi bắt hết tất cả vào bên trong. Lãnh Minh Quân đạt khoái cảm, rên lên thành tiếng vì thỏa mãn.
Hai chân Trần Hân Nghiên run rẩy, bụng dưới bị lấp đầy bởi tinh dịch, co giật theo.
“Aaaa… ưm…ư…”
Lãnh Minh Quân lại cúi đầu hôn lên trán cô, tay lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Bảo bối, anh yêu em chết mất.”
“Quà sinh nhật này anh thích chứ?”
“Em nói xem?”
Cơn khoái cảm ra đi, Trần Hân Nghiên như bị anh rút cạn sức lực nhưng vẫn rướn người về phía anh, đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Em yêu anh, thật sự rất yêu anh.”
Sự hạnh phúc tràn ngập khắp căn nhà, nhìn ánh mắt trìu mến Lãnh Minh Quân dành cho Trần Hân Nghiên cũng đủ hiểu anh yêu thương người con gái này như thế nào.