Bị Tường Nhan bóp chặt cổ, Trần Hân Nghiên bị ngạt thở, cô chới với tìm mọi cách thoát khỏi vòng tay của Tường Nhan.
Cả người Trần Hân Nghiên run lên từng hồi, khuôn mặt cũng đỏ lên, đến cả hít thở đối với cô lúc này cũng là một chuyện vô cũng khó khăn.
“Trần Hân Nghiên… Cô đi chết đi. Có như vậy sự nghiệp của Tường Nhan này mới có thể trở lại như trước kia.”
“Nếu không có sự xuất hiện của cô, Tường Nhan tôi cũng chẳng ra nông nỗi như bây giờ. Cô có trách thì trách bản thân cô đã xuất hiện không đúng nơi đúng chỗ.”
“Tôi hận cô, cô đi chết đi.”
Tường Nhan mất hết lý trí, cô ta xiết chặt tay khiến Trần Hân Nghiên bị ngạt, cô cố gắng giữ cho bản thân không bị hoảng loạn để tìm cách thoát khỏi sự khống chế của Tường Nhan.
Trần Hân Nghiên cúi cằm xuống, hai tay nắm lấy cổ tay của Tường Nhan, kéo về phía mình đồng thời tấn công cô ta, Trần Hân Nghiên thành công thoát khỏi sự khống chế của Tường Nhan.
Trần Hân Nghiên vội vàng né tránh sự tấn công của Tường Nhan, bị Tường Nhan bóp cổ trong trong một thời gian tương đối dài khiến cổ cô hằn dấu tay của cô ta.
“Trần Hân Nghiên, cô đứng lại đó.”
Tường Nhan mất khống chế bản thân, cô ta không còn suy nghĩ được gì nữa, liên tục tấn công Trần Hân Nghiên. Cô ta rút từ trong túi xách da một con dao nhỏ, nhắm thẳng về hướng Trần Hân Nghiên đâm tới. Trần Hân Nghiên vội vàng tìm chìa khóa để mở cửa xe ô tô ngồi vào trong để tránh sự tấn công điên rồ của cô ta nhưng chiếc túi xách trong lúc vật lộn với cô ta đã rớt cách cô một đoạn khá xa.
Trần Hân Nghiên hoảng loạn như muốn buông xuôi tất cả khi Tường Nhan đang tiến lại gần mình. Đúng lúc cô nhắm mắt như tưởng chừng như chẳng còn hy vọng gì nữa thì Lãnh Minh Quân xuất hiện, anh chụp lấy cánh tay cô ta bẻ về phía sau, con dao cũng bị đánh rơi xuống nền. Trần Hân Nghiên vội vàng ngồi dậy.
“Buông tôi ra, thả ra.” Tường Nhan bị Lãnh Minh Quân khống chế liền hét lên.
“Cô quên lần trước tôi đã nói gì với cô rồi có phải không? Cô đụng tới tôi thì được chứ cô mà đụng tới Hân Nghiên thì cả đời này cô cũng đừng mong sống yên ổn.”
“Tôi bị anh làm cho mất tất cả, tôi còn sợ cái gì nữa chứ. Các người cứ đợi đấy, Tường Nhan tôi nhất định không bỏ qua cho các người.”
“Cô nghĩ cô còn cơ hội nữa sao?”
Bên ngoài cảnh sát ập đến, Tường Nhan bị cảnh sát đưa đi. Trần Hân Nghiên vẫn còn sợ sệt trước tình huống vừa rồi, tay cô run run.
Lãnh Minh Quân ôm cô vào lòng, trấn an: “Không sao rồi, em đừng sợ.”
“Xin lỗi em, anh đến trễ.”
“Em có bị thương ở đâu không? Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé.”
Trần Hân Nghiên lắc đầu: “Em không sao, chỉ bị xây xước nhẹ bên ngoài thôi.”
Trần Hân Nghiên thấy anh xuất hiện ở đây giờ này liền thắc mắc: “Sao anh lại ở đây giờ này?”
“Anh gọi điện em rất nhiều cuộc nhưng không được, anh sợ em xảy ra chuyện nên đến phim trường tìm em.”
Trần Hân Nghiên ôm chặt lấy anh, giọng nức nở: “Nếu anh không đến kịp, chắc em… hic…”
“Không sao rồi. Anh đưa em về nhà nhé.”
“Dạ.”
Lãnh Minh Quân lái xe đưa cô trở về nhà. Anh lấy hộp y tế ra, cẩn thận xử lý vết thương cho Trần Hân Nghiên. Tạm thời Lãnh Minh Quân để cô ổn định lại tinh thần trước sau đó mới tính đến chuyện xử lý đến chuyện của Tường Nhan.
Lãnh Minh Quân khá bất ngờ khi Tường Nhan xuất hiện ở phim trường, anh cất giọng hỏi: “Sao cô ta lại có mặt phim trường của em? Cô ta theo dõi em à?”
“Cô ta tham gia một vai nhỏ trong set quay của em.” Trần Hân Nghiên thành thật trả lời.
“Là ai mời cô ta? Đạo diễn Tống sao?”
“Chuyện này em cũng không rõ nữa.”
Từ chuyện lần trước, Lãnh Minh Quân đã dùng quyền lực của mình, thậm chí là cả quyền lực của nhà họ Lãnh để phong sát tất cả các hoạt động của cô ta ở giới giải trí, bất kỳ ai cũng không được ngỏ lời mời cô ta tham gia bất kỳ dự án nào dù chỉ là vai quần chúng nhưng hôm nay cô ta lại xuất hiện thậm chí muốn lấy mạng Trần Hân Nghiên, anh nhất định tìm ra kẻ đứng đằng sau mời cô ta, hắn ta nhất định đang muốn đối đầu với anh, đối đầu với nhà họ Lãnh.
“Anh Quân.” Trần Hân Nghiên thấy anh đăm chiêu suy nghĩ liền lên tiếng gọi.
“Anh nghe.”
“Anh đang nghĩ gì đấy, sao lại đờ người ra thế kia?”
“Em muốn xử lý cô ta như thế nào?”
“Anh tính như thế nào?”
“Lần trước anh đã chừa cho cô ta một con đường sống nhưng cô ta vẫn chứng nào tật nấy thì anh giúp cô ta ‘toại nguyện’, để cô ta không còn cơ hội làm tổn thương đến em nữa.”
“Chuyện em bị thương, anh đừng nói với ba mẹ em, có được không?”
“Tạm thời em cứ nghỉ ngơi đi, mọi chuyện để anh giải quyết.”
Trần Hân Nghiên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cô gật đầu đồng ý với đề nghị của Lãnh Minh Quân.
“Ngoan.”
Trần Hân Nghiên được anh xử lý vết thương xong, cô ăn nhẹ một ít xong liền lên giường nghỉ ngơi. Lãnh Minh Quân ở thư phòng xử lý công việc.
Tuy anh không nói nhưng cô cũng đủ biết anh định làm gì. Ở bên cạnh anh, Trần Hân Nghiên cảm thấy rất an toàn, dù anh có xử lý Tường Nhan như thế nào cô đều ủng hộ mọi quyết định của anh, cô nhất định không nhân nhượng với kẻ có ý định lấy mạng mình.
Lãnh Minh Quân ở thư phòng xem lại những tài liệu liên quan đến các hành vi của Tường Nhan từ trước đến này, tất cả đều được Đặng Dương thu thập đầy đủ và gửi đến cho Lãnh Minh Quân.
Không biết từ đâu mà Trần Nhược Đông biết được chuyện Trần Hân Nghiên xảy ra xô xát với Tường Nhan, anh gọi điện cho Lãnh Minh Quân để hỏi mọi chuyện.
“Alo?”
“Là anh, Nhược Đông.”
“Có chuyện gì không anh?”
“Hân Nghiên con bé đang ở chỗ em?”
“Cô ấy đang ở chỗ em.”
“Chuyện của con bé và Tường Nhan là như thế nào? Con bé sao rồi? Không bị thương ở đâu chứ?”
Lãnh Minh Quân cũng không mấy bất ngờ khi Trần Nhược Đông biết được mọi chuyện vì thế lực của nhà họ Trần ở thành phố A cũng không thua kém nhà họ Lãnh là mấy.
“Cô ấy không sao, anh yên tâm.”
“Định giải quyết cô ta như thế nào? Có cần anh giúp gì không?”
Trần Nhược Đông và Trần Hân Nghiên tuy suốt ngày như chó với mèo nhưng ngoài anh ra bất kỳ ai cũng không được phép bắt nạt Trần Hân Nghiên, kẻ nào đụng tới em gái anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
“Ngày mai em sẽ đưa cô ấy về Trần gia, chuyện của Tường Nhan em tuyệt đối không nương tay với cô ta, anh yên tâm.”
“Được.”
“Anh nói với hai bác giúp em.”
“Được rồi, chăm sóc con bé giúp anh.”
Trần Nhược Đông vừa tắt máy thì ba anh lại gọi điện thoại đến. Lãnh Minh Quân không biết có phải ông đã biết mọi chuyện hay không, anh không chần chừ mà nhấn nút nghe.
“Con đây.”
“Hân Nghiên sao rồi?”
“Sao ba mẹ biết chuyện này?”
“Chúng tôi không gọi điện thoại hỏi thì anh định giấu chúng tôi à. Chuyện lớn như vậy, nhỡ con dâu tôi bị làm sao thì anh tính như thế nào hả?” Lãnh phu nhân lo lắng cho Hân Nghiên, nghe anh hỏi liền lớn tiếng mắng.
“Cô ấy là con dâu của ba mẹ thì cũng là vợ tương lai của con. Ba mẹ nói cứ như con không quan tâm đến cô ấy vậy?”
“Con dâu của ba mẹ không sao, cô ấy đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Chuyện này là sao? Tường Nhan kia là ai mà dám động vào người của Lãnh gia.”
“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm nhưng ba mẹ yên tâm con nhất định không để em ấy chịu thiệt.”
“Nếu cần thì cứ dùng quyền lực của nhà họ Lãnh để cho cô ta biết đụng đến người nhà họ Lãnh sẽ có kết cục như thế nào. Tốt nhất là cho cô ta đừng có cơ hội xuất hiện trước mặt con bé nữa.” Lãnh Đông Thành quả quyết.