Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Trần Hân Nghiên nghe anh nói, con tim như có luồng điện chạy xẹt ngang, cảm giác lâng lâng cực kỳ khó tả.

“Cảm ơn anh đã luôn đồng hành và ủng hộ em trên con đường nghệ thuật. Lãnh Minh Quân, em yêu anh.” Trần Hân Nghiên không còn sự ngượng ngùng thường ngày mà thay vào đó cô cũng đáp lại lời Lãnh Minh Quân đầy yêu thương.

Chỉ đơn giản như vậy nhưng cũng đủ khiến mọi người bên dưới trầm trồ và ngưỡng mộ tình yêu của cả hai. Nhìn cách họ nói lời yêu thương, đánh dấu chủ quyền với đối phương cũng khiến bao con tim ở dưới khán phòng phải gục ngã.

Đã nhiều năm như vậy, mọi người mới có thể chứng kiến ảnh đế Lãnh Minh Quân trực tiếp công khai nói lời yêu thương với người yêu của mình trước công chúng như vậy, ảnh đế thật là biết cách khiến con dân đau khổ.

Bài phát biểu của Lãnh Minh Quân nhanh chóng trở nên viral trên khắp các trang mạng xã hội. Người hâm mộ không khỏi xuýt xoa trước độ lãng mạn của Lãnh Minh Quân dành cho người yêu.

Lâm Tư Duệ xem được bài phát biểu của Lãnh Minh Quân, cô cứ tủm tỉm cười cả ngày. Lãnh phu nhân nhìn thấy liền cất giọng hỏi: “Tư Duệ, con xem cái gì mà cả ngày nay cứ tủm tỉm cười thế?”

“Mẹ với ngoại xem này. Con cứ tưởng cậu út rất khô khan nhưng không ngờ cậu ấy cũng biết lãng mạn như vậy. Thật không thể tin được.” Lâm Tư Duệ đưa điện thoại có đoạn video của Lãnh Minh Quân cho bà ngoại và mẹ mình xem.

Cả hai người chăm chú lắng nghe bài phát biểu của Lãnh Minh Quân, cũng không khỏi bất ngờ trước những lời yêu thương mà Lãnh Minh Quân dành cho Trần Hân Nghiên.

“Mẹ với ngoại nói xem, có phải cậu út nhà mình rất có triển vọng trở thành người đàn ông của gia đình không?”


“Cái gì mà có triển vọng chứ? Trong mắt con, cậu tệ đến thế à? Không thể trở thành mẫu người đàn ông của gia đình được sao?” Lãnh Minh Quân từ bên ngoài trở vào, nghe thấy câu hỏi của Lâm Tư Duệ liền không nhịn được mà lên tiếng trả lời.

“Cậu út về lúc nào thế?”

“Vừa kịp lúc nghe câu hỏi ngớ ngẩn kia của con.”

Lâm Tư Duệ: “…”

Lãnh Thư Dạo nhìn thấy em trai về nhà một mình liền lên tiếng hỏi: “Em về một mình à? Sao không đưa Hân Nghiên về chơi?”

“Cô ấy có chút việc với bạn nên em về một mình.”

“Sao, khi nào thì định cho con gái người ta một danh phận? Em cũng đã 31 tuổi rồi, đâu còn trẻ nữa đâu chứ, cũng nên lập gia đình rồi.”

“Chị đây là đang sợ cô ấy không có danh phận hay sợ em chị già không cưới được vợ?” Lãnh Minh Quân nghe chị gái nhắc đến vấn đề tuổi tác liền không vui.

Lãnh Thư Dao không thèm để ý đến gương mặt đã đen như nhọ nồi của cậu em trai, điềm nhiên trả lời: “Nói thật thì chị sợ em già không cưới được vợ hơn chứ người như Hân Nghiên thì sợ gì không tìm được một người đàn ông tốt chứ.”

Lãnh Minh Quân: “…”

Lãnh Minh Quân thầm nghĩ liệu có phải anh đã đầu thai vào nhầm nhà rồi hay không, sao anh lại bị những người thân của mình ghẻ lạnh trong chính ngôi nhà của mình như vậy chứ.

[…]

Những ngày cận kề cuối năm, công ty giải trí Đông Quân tổ chức tiệc tất niên, Lãnh Minh Quân đương nhiên không thể vắng mặt trong buổi tiệc này. Trần Hân Nghiên cùng anh tham dự tiệc cùng với các nhân viên ở Đông Quân.

Những lúc thế này mọi người mới có thể được sự chịu chơi của Lãnh Minh Quân. Con người anh là như vậy, lúc làm tuyệt nhiên sẽ nghiêm túc, xử phạt nghiêm minh không hề nương tay bất kỳ ai nhưng lúc vui chơi anh cũng lột bỏ vẻ mặt cau có thường ngày để hòa chung không khí với mọi người.


Lãnh Minh Quân rất nhanh đã hòa chung vào buổi tiệc rượu cùng mọi người, lần lượt mọi người đều mời anh một ly. Trần Hân Nghiên chỉ mới lơ là anh một chút xíu, quay lại đã thấy dáng vẻ ngà ngà say của anh. Dù tửu lượng của Lãnh Minh Quân có tốt đến mấy với lượng nhân viên ở đây thì chắc chắn anh sẽ không trụ nổi.

Thấy Lãnh Minh Quân có vẻ đã khá say, Trần Hân Nghiên ngỏ ý đưa anh về trước. Lúc ha người sắp về, mọi người liên tục giữ lại nhưng thấy tình hình Lãnh Minh Quân như thế, cô liền từ chối để đưa anh về nhà.

“Mọi người ở lại chơi vui nhé.”

Rời khỏi phòng tiệc, Lãnh Minh Quân liên tục quấn lấy người Trần Hân Nghiên, với sức lực của cô để đưa anh ra đến xe quả thật rất khó khăn.

Trên xe, Lãnh Minh Quân liên tục như con bạch tuộc mà quấn lấy người cô không rời khiến Trần Hân Nghiên không thở nào tập trung lái xe được, cô đưa tay đánh nào người anh, nghiêm giọng nhắc nhở: “Anh mà còn lộn xộn thì đừng trách em quăng anh ngoài đường đấy nhé.”

Bị cô mắng, Lãnh Minh Quân ngồi ngoan ngoãn ở ghế phụ, để yên cho Trần Hân Nghiên lái xe về nhà.

Sau khi đỡ Lãnh Minh Quân vào nhà, Trần Hân Nghiên pha cho anh một ly nước mật ong giải rượu, khi vọng ngày mai tỉnh dậy đầu anh sẽ không đau nhưng hình như chẳng có tác dụng là mấy.

Trần Hân Nghiên đợi anh uống xong đem ly đi cất xong lại xem anh như em bé mà dỗ anh về phòng để nghỉ ngơi. Với thân thể nhỏ bé của Trần Hân Nghiên đương nhiên cô không thể mang anh từ phòng khách lên lầu được, cô cúi người, giọng nhẹ nhàng dụ dỗ: “Về phòng nghỉ ngơi, có được không?”

Lãnh Minh Quân nghe thấy giọng cô, liền chậm rãi đứng lên nhưng cơn chóng mặt, anh bấu víu vào người Trần Hân Nghiên, với sức lực không hề nhỏ của mình, anh thành công khiến cả hai ngã nhào lên ghế sofa.

Trần Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn gương mặt đã bị rượu làm cho không còn tỉnh táo cho lắm, đôi mắt cũng đỏ ửng lên, cô nhíu mày, giả vờ tức giận: “Anh quậy cái gì đấy? Có tin em mặc kệ anh không?”


Cũng chẳng biết anh có nghe thấy hay không nhưng anh nằm yên, hai tay ôm chặt lấy cả người Trần Hân Nghiên.

Trần Hân Nghiên nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, cô nhích người ngồi dậy: “Ngoan, đi ngủ có được không?”

Lãnh Minh Quân lắc đầu, mặt vẫn còn ửng đỏ, cả khuôn mặt nóng bừng lên, cứ như vậy nằm yên ở ghế sofa một phút cũng chẳng hề có ý định rời khỏi, ngón tay vuốt nhẹ vành tai cô, miệng ậm ờ gọi: “Cục cưng.”

Trần Hân Nghiên không nhịn được mà cười thành tiếng, nổi hứng liền trêu chọc anh: “Gọi lại lần nữa em nghe.”

“Cục cưng.”

“Ai là cục cưng của anh?”

“Hân Nghiên… là cục cưng… của anh…”

Trần Hân Nghiên nhìn dáng vẻ Lãnh Minh Quân khi say chẳng hề khó chịu ngược lại cô cảm thấy trông anh rất đáng yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận