Thi Niệm Diêu vội vàng cầm lên một quả trứng gà ở bên cạnh chưa bóc, cho vào trong nồi.
Chờ đến khi đun sôi, lúc này mới vớt lên, trùm khăn lên: "Em tới thoa cho anh một như, thoa như vậy rất có tác dụng, cũng sẽ không ảnh hưởng quay phim ngày mai."
Mạc Tây Thừa ngồi ở đó, không hề động.
Vui sướng vừa rồi với Thi Niệm Diêu, giờ phút này quét sạch sành sanh.
Anh yên lặng nhìn động tác tay chân Thi Niệm Diêu vụng về, cảm thụ được độ nóng của trứng gà trên mặt, cũng không có lên tiếng.
Thi Niệm Diêu nói liên miên: "Làm như vậy? Hẳn là không sao?"
Cuối cùng Mạc Tây Thừa cũng không nhịn được, nắm tay cô.
Thi Niệm Diêu sững sờ, nhìn về phía anh.
Mạc Tây Thừa chậm rãi mở miệng: "Niệm Diêu..."
Thi Niệm Diêu lập tức đưa tay ra, che kín miệng anh: " Mạc Tây Thừa, em thích là anh, không phải thân phận của anh, không phải gia đình của anh, em chỉ thích con người anh. Cho nên, cái gì cũng không cần nói, được không?"
Cô cắn môi: "Cái gì mà không nhất sẽ gả cho anh? Em cho anh biết, ước mơ duy nhất đời em, là gả cho anh, làm phu nhân của anh!"
"Mẹ anh không thích em, không sao, sau khi chúng ta kết hôn, có thể không ở cùng nhau. Nếu như bà ấy ngẫu nhiên tới, em cũng sẽ giống như thế, không nói lời nào, để cho bà ấy..."
"Mạc Tây Thừa, em thật sự vô cùng thích anh. Anh đừng nói với em chuyện chia tay, được không?"
Nói xong, nước mắt liền lăn từng giọt xuống.
Miệng Mạc Tây Thừa ngập ngừng: "Niệm Diêu, anh..."
"Không cho nói!"
Thi Niệm Diêu vừa sốt ruột, vừa nhét trứng gà vào trong miệng của anh: " Nồi lẩu vừa rồi, anh không ăn nhiều, ăn nhiều một chút đi!"
Mạc Tây Thừa dùng sức phun trứng gà trong miệng ra, lúc này mới lên tiếng: "Cái trứng gà này, là vừa mới dùng thoa mặt cho anh."
Thi Niệm Diêu:...!!
Mạc Tây Thừa bắt lấy tay cô: "Anh đáp ứng em, sẽ không chia tay. Nhưng em cũng đáp ứng anh, không kiên trì nổi, liền nói cho anh biết. Anh không muốn để cho em, sinh hoạt trong sự khó chịu và vũ nhục."
Anh nguyện ý, cho cô một phần yêu đương cả đời đều khó mà quên được.
Lại không thể hứa, cho cô một phần hôn nhân khắc cốt ghi tâm.
Cho nên, thật có lỗi, niệm Diêu, ta chỉ có thể cùng ngươi yêu đương, lại không thể cùng ngươi kết hôn.
Mạc Tây Thừa đang tự hỏi, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Anh cầm điện thoại di động lên, tại nhìn thấy dãy số phía trên, hơi sững sờ, thân thể cứng ngắc.
Thi Niệm Diêu theo ánh mắt anh nhìn sang, liền thấy Mạc Tây Thừa nghe điện thoại: "Alo."
Đối diện truyền đến một giọng ôn tồn lễ độ, "Chào cậu, Mạc Tây Thừa."
"Mạc phu nhân, chào bà."
"Cậu bây giờ, tiệng gặp một chút không?"
Mạc Tây Thừa lập tức cúi đầu: "Được, bà ở đâu? Con lập tức tới."
"Ở quán lẩu đối diện đoàn làm phim của cậu."
Mạc Tây Thừa vội đứng lên, mở cừa phòng ra, liền thấy trước cửa quán lẩu, có một người phụ nữ đang đứng.
Anh vội mở miệng: "Con tới ngay."
Cúp điện thoại, anh nhìn về phía Thi Niệm Diêu: "Mẹ Mạc tìm anh, anh đi qua nhìn một chút."
Thi Niệm Diêu lập tức gật đầu.
Mạc Tây Thừa từ quán lẩu đi ra, Mạc phu nhân giống như vừa vặn đụng phải người quen, đang tán gẫu.
"Ông Lưu, không nghĩ tới ông ở đây." Mạc phu nhân mở miệng.
Người đàn ông được xưng là ông Lưu lập tức cười, lại nhìn thấy Mạc Tây Thừa, ánh mắt sáng lên, mở miệng cười nói với Mạc phu nhân: "Người này nhất định là con trai của bà, cậu ấy có mấy phần thần vận như bà lúc trẻ!"